Chương 79: Chuyện sau đó

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 79: Chuyện sau đó

Chương 79: Chuyện sau đó


"Họ và tên: Tristan Prewett

Tuổi: 12 (18)

Giới tính: Nam

Xu hướng giới tính: Chưa biết

Chủng tộc: Phù Thuỷ (Siêu phàm giả)

Con đường: Wheel of Fortune - Danh sách 8: Robot

Chiều cao: 55.3" (140.5 cm)

Cân nặng: 67.2 lb (30.5 kg)

Kỹ năng:

Pháp Thuật:

Bùa chú: 0 (99%)

Biến hình: 0 (99%)

Độc dược: 0 (99%)

Điểm vận mệnh: 50

Dụng cụ:

Đũa phép Ollivander (gỗ bạch dương, sừng Horned Serpent, độ tương thích 99%)

≪Book of Secret≫

Thần kỳ vật phẩm chiếc nhẫn "Tinh thần quất roi""

Nhìn tổng thể cũng ngon lành cành đào đó nhỉ. Tristan phải thú nhận là định lực của mình không đủ, thấy thương thành bán đồ ngon quá nếu không mua thì lại ngứa ngáy trong lòng không chịu được. Đây hầu như là bệnh chung của những người đã trải qua thời kỳ mua hàng qua mạng rồi, và Tristan là một người bị bệnh nặng, vô phương cứu chữa.

Cũng may mà hiệu quả của mấy món này hoàn toàn không kém nên coi như số điểm vận mệnh mà nó bỏ ra không có đổ sông đổ biển. Quyển ≪Book of Secret≫ không cần phải nói rồi đi, bổ sung cho nó phần kiến thức còn thiếu về thần bí học trong thế giới Quỷ bí cho nó.

Còn cái nhẫn "Tinh thần quất roi" thì nó chưa tìm ra đối tượng thử nghiệm, nhưng lúc mà nó đeo thử thì đầu nó đau như bị bổ ra vậy, khó mà chịu nổi. Cho nên ngày thường nó đeo trên cổ giống như một mặt dây chuyền á, làm thành một thứ vũ khí bí mật.

Nhưng mà tức mình một nỗi 3 cột kỹ năng pháp thuật của nó đều dừng lại ở 99% rồi chết dí ở đó, không chịu tăng lên 100% dùm cái. Cho dù trong khoảng thời gian này Tristan bỏ bao nhiêu công sức ra đọc sách, luyện tập cùng với chăm chú nghe giảng đến thế nào đi chăng nữa.

Nó cũng không biết là tại sao? Chẳng lẽ phải tham gia kỳ thi cuối kỳ hay lễ bế giảng mới được sao? Thật là vô lý hết sức.

À mà quên, lúc này đã vào tháng hai, ngày lễ tình nhân càng ngày càng gần, bọn học sinh cũng dao động không thôi.

Không biết vì lý do gì mà đã 1 tháng rưỡi từ ngày thằng Justin bị hóa đá đêm giáng sinh, từ đó đến nay không có bất kỳ vụ tấn công nào xảy ra nữa. Có thể là do các hành động của ban giám hiệu nhà trường có hiệu quả nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Kẻ kế vị của Slytherin đã rửa tay gác kiếm, phòng chứa bí mật đã một lần nữa được đóng lại, tất cả đều đã được an toàn. Có thể con quái vật, hay con gì đi nữa, giờ đây đã nằm xuống chuẩn bị ngủ một giấc dài năm mươi năm nữa…

Cũng nhờ đó mà những lời đồn thổi vô lý về tụi nó cũng đã phai nhạt đi nhiều, không giống như thời gian đầu lúc mọi người mới về trường nghe tin vụ tấn công của Justin. Bầu không khí vui sướng mà lễ giáng sinh xây dựng được đều biến mất không còn một bóng dáng.

Lần đó chứng cứ đều chỉ ra rằng mấy đứa tụi nó là thủ phạm, thật là vô phương bào chữa. Nhất là sau khi có người chỉ ra tụi nó sớm rời khỏi bữa tiệc giáng sinh ở đại sảnh đường, điều này vô cùng khả nghi. Nhưng mà ngặt nỗi tụi nó cũng vô pháp giải thích nguyên do cho mọi người hiểu.

Càng ngày càng nhiều người thói quen tụ ở bên nhau nhỏ giọng nghị luận, nhất là cái thằng miệng rộng Ernie bên nhà Hufflepuff. Thằng đó không ngừng lải nhải với mọi người xung quanh rằng Harry chính là người thừa kế, chỉ vì Justin lỡ lậu miệng nói ra mình xuất thân từ dân Muggle mà bị tấn công.

Con yêu tinh Peeves cũng chẳng làm cho vấn đề khá hơn. Nó cứ nhảy vô bổ đám đông tụ tập trong hành lang mà hát rống lên: "Ôi Potter, đồ thối tha", về sau này bài hát của nó còn được minh họa bằng điệu múa diễu hành nữa chứ.

Dưới sự quạt gió thêm củi của thằng Ernie và con yêu tinh Peeves, hầu như ngoại trừ gia đình Weasley ra, không có bất cứ học sinh nào dám lại gần tụi nó. Ngay cả thằng Malfoy thích nhất cà khịa Harry giờ đây cũng tránh xa bọn nó.

Chắc là do nó đoán ra được hai thằng Crabbe và Goyle là do mấy đứa tụi nó cải trang nhưng không biết rõ ai là ai, cho nên tốt nhất là tránh xa ra mới tốt. Có vẻ như Tristan lúc đó đã vô tình làm tổn thương tâm hồn mong manh dễ vỡ của cậu công tử nhà Malfoy mất tiêu rồi.

Nhưng mà có một người mà Tristan tìm mọi cách để mà tránh mặt. Người đó không ai khác chính là Ginny Weasley, thanh mai trúc mã của thằng bé.

Không còn cách nào khác, giấc mơ đêm đó đã thật sự tổn thương trái tim bé nhỏ của nó mất rồi. Từ đêm đó tới bây giờ, Tristan vẫn chưa thể xem nhỏ thành Ginny lúc trước được nữa.

Hiển nhiên việc này cũng gây tổn thương sâu sắc cho Ginny, tâm trạng của cô bé càng lúc càng tệ hơn. Nó cũng mấy anh em nhà Weasley vì em gái bé bỏng của mình gọi ra nói chuyện nhiều lần nhưng nó cũng không biết phải giải thích làm sao, toàn hàm hồ cho qua chuyện.

Dưới tình huống như vậy, tụi nó chỉ còn một biện pháp là ôm đoàn sưởi ấm mà thôi, hầu như toàn bộ thời gian rảnh đều trạch ở thư viện hoặc phòng của Tristan. Chỉ có hai nơi đó chúng nó mới có được hai chữ bình yên.

Nhưng như vậy thì Tristan là người mệt nhất, bởi vì chỉ có một mình nó còn học năm nhất mà thôi, phần lớn thời gian đều phải một mình hành động. Nhưng đành phải chịu thôi, đâu có làm gì được, chả lẽ nó xin học dự thính cùng với tụi Harry à?

Trong khoảng thời gian ở thư viện, mấy đứa tụi nó không phải là không có làm gì. Dưới sự chỉ đạo của Hermione, cả bọn lục tung tất cả những tư liệu về vụ việc xảy ra vào 50 năm trước.

Tụi nó cũng không có thống ton gì nhiều về chuyện này. Chỉ biết rằng người mở phòng chứa bí mật trước đây đã bị đuổi học khỏi Hogwarts, thậm chí còn có thể bị giam vào Anzaban nữa không chừng.

Nhìn mấy đứa bạn có vẻ hứng thú ngẩng cao với mấy chuyện này nên Tristan cũng không ngăn cản. Mặc dù nó biết rằng người mở phòng chứa bí mật lần trước là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy còn người đuổi học chỉ là dê thế tội mà thôi. Thậm chí nó còn đoán được con dê đó cũng không phải là ai xa lạ mà chính là bác Hagrid kính yêu của tụi nó.

Nhưng thằng bé cũng không tính lộ ra. Không phải là vì việc giải thích quá mức phiền toái mà nó sợ bị đánh chết.

Sợ bị mấy đứa bạn đánh hội đồng đến chết!

Trên thế gian này có ai khổ cực như Tristan hay không? Nó chỉ lỡ giấu diếm mấy đứa bạn một chút thôi mà.

Nhưng cũng nhờ vậy mà nó đúc kết được điều đầu tiên trong phương pháp đóng vai Robot: đó là sống và làm việc có quy luật đàng hoàng.

Robot là những cỗ máy được lập trình sẵn mà người lập trình con Robot mang tên Tristan Prewett chính là vận mệnh. Lúc này đây nó chỉ cần theo sự sắp đặt của vận mệnh mà tiếp tục đi về phía trước thì sẽ có ngày tiêu hoá hoàn toàn ma dược.

Tuy phương pháp đóng vai này không hiệu quả cho lắm nhưng được cái là lúc nào cũng có tiến triển, cứ như vậy thì một ngày không xa nó có thể tiêu hoá hoàn toàn ma dược rồi.

Đương nhiên trong lúc đó, Tristan vẫn phải tìm phương pháp hiệu quả hơn để mà đóng vai rồi.

"Các cậu lại đây mà xem, mình tìm được manh mối rồi nè!"

Trong khi Tristan còn đang đắm ghiền trong suy nghĩ của mình thì Harry đột nhiên reo lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Đặc biệt là Madam Pince, cô xuỵt một cái rõ to.

Tụi nó vội vàng ngậm miệng lại mà bu lại xung quanh Harry, thằng bé nói bằng giọng nhỏ nhất có thể:

"Các cậu xem, ở đây có ghi điều này hay lắm nè." Nó chìa phát hiện của mình ra cho tụi bạn xem.