Chương 89: TOM MARVOLO RIDDLE - I AM LORD VOLDEMORT (2)

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 89: TOM MARVOLO RIDDLE - I AM LORD VOLDEMORT (2)

Chương 89: TOM MARVOLO RIDDLE - I AM LORD VOLDEMORT (2)


Harry thì thào:

"Không đời nào có chuyện đó!"

Riddle vẫn bình thản nói:

"Đó là sự thật. Dĩ nhiên là ban đầu con bé không ý thức được mình đang làm gì. Kể ra cũng thú vị. Phải chi mày được đọc những trang nhật ký mới viết của con bé… Những điều con bé ấy viết hay lắm…"

Harry ngắt ngang:

"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến Tristan?"

Riddle vừa chặc lưỡi một cái rồi mới nói:

"Ái chà chà, quả nhiên đúng như những gì mà con nhỏ đó nói. Mày quan tâm thằng này hơn con bé."

"Tao không có, tao từ trước đến nay liền không có!" Sắc mặt của Harry lúc này cũng trở nên trắng bệch: "Đối với tao mà nói, Tristan là một trong những người bạn thân nhất, còn Ginny thì giống như là em gái trong nhà vậy. Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau."

"Nhưng mà con bé không cho rằng như vậy." Riddle phát ra một tiếng cười lạnh băng vô cùng chói tai: "Mày biết không? Con bé Ginny ngu ngốc ấy phải mất một thời gian khá lâu mới thôi tin cậy vào quyển nhật ký. Cuối cùng con bé cũng đâm nghi ngờ quyển nhật ký và tìm cách quăng bỏ nó đi. Lúc đó, tao chỉ cần ám chỉ một chút là con bé đã nghĩ ngay đến tình địch của mình. Đúng vậy, chính Ginny là người đã thừa lúc phòng ngủ của thằng đó vắng vẻ mà để lại quyển nhật ký."

WTF! WTF! WTF! Tình địch là cái quái gì? Nếu thế giới này là manga thì lúc này mọi người sẽ thấy rất nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Tristan. Tuy nó biết rằng người châu u khá thoáng về điều này nhưng đừng có tự ý ghép đôi mà không hỏi ý kiến của nó như vậy chứ. Tuy nó dành khá nhiều thời gian bên cạnh Harry nhưng cũng đâu đến mức đó đâu. Để bữa nào nó phải nói chuyện với Ginny một lần cho rõ ràng trắng đen mới được. Thiệt tình, quá mức đẹp trai cũng khổ!

Riddle cứ nói liên tu bất tận:

"Từ lời kể của Ginny, ta biết rằng thằng đó đang lần ra dấu vết của người kế vị Slytherin. Thậm chí, nó còn là người dẫn đầu trong chuyện này. Điều này khiến tao cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên tao mới ám chỉ con bé Ginny ngu ngốc làm điều đó. Lúc đó tao cứ nghĩ thằng đó sẽ chia xẻ quyển nhật ký với mày cơ chứ. Nhưng không, thằng nhãi này cẩn thận hơn tao nghĩ nhiều. Chỉ vừa thấy quyển nhật ký là nó đã nghĩ đến chuyện nộp nó cho lão Dumbledore."

"Lẽ ra cậu ấy nên làm điều đó!’ Harry nghiến răng trèo trẹo trong khi tên Riddle lại bật cười khanh khách:

"Cho nên tao mới bắt cóc thằng đó xuống nơi này. Những gì mà Ginny kể cho tao nghe về mày giúp cho tao biết là mày sẽ đi tới cùng bằng bất cứ giá nào để làm sáng tỏ bí mật, nhất là khi một trong những người bạn thân nhất của mày bị tấn công. Nhờ vào sức sống hấp thu từ con bé ngu ngốc mà tao có thể dễ dàng làm được điều đó."

Bằng một giọng vô cùng tham lam, Riddle nói tiếp:

"Nhưng mà tao không ngờ đến thằng nhãi này phù hợp khẩu vị của tao như vậy. Sức sống của nó cứ như một cơn lũ chảy về phía tao.Nhiều đến nỗi rốt cuộc tao đã thu đủ thần lực để tự mình rời khỏi trang giấy… Tao đã chờ đợi mày xuất hiện từ lúc tao và con bé đó xuống đây. Tao biết mày sẽ đến. Tao có nhiều điều muốn hỏi mày, Harry Potter à."

Hai bàn tay của Harry vẫn nắm chặt:

"Hỏi gì?"

Riddle mỉm cười thích thú:

" À, làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy?"

Nói tới đó, mắt Riddle hau háu, ánh lên những tia sáng đỏ kỳ lạ.
"Tại sao mày lại quan tâm đến chuyện tao thoát chết? Voldemort thuộc đám hậu sinh của mày mà…:

Nhưng Riddle đáp, giọng nhẹ nhàng:

"Voldemort là quá khứ, hiện tại, và tương lai của tao, Harry Potter à."

Riddle rút cây đũa phép của Harry ra khỏi túi và bắt đầu quơ trong không trung, viết ba từ lung linh:

TOM MARVOLO RIDDLE

Rồi nó vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành:

I AM LORD VOLDEMORT. [(Ta là chúa tể Voldemort)]

Riddle thì thầm:

"Mày hiểu chưa? Đó là một bí danh mà ta đã dùng ở trường Hogwarts, nhưng dĩ nhiên chỉ giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi. Mày tưởng là tao khoái xài tên họ của người cha Muggle thô tục của tao mãi mãi sao? Tao, kẻ mang trong mình dòng máu của chính Salazar Slytherin, thừa hưởng dòng dõi bên mẹ tao. Tao, tao mà lại chịu mang tên họ của một tên Muggle tầm thường ngu độn, kẻ đã bỏ rơi tao trước cả khi tao chào đời, chỉ vì phát hiện ra vợ mình là một phù thủy sao? "

"Không đời nào đâu, Harry." Riddle nở một nụ cười lạnh khiến cho Harry giật hết cả mình.

"Tao tự tìm ình một cái tên, một cái tên mà tao biết một ngày nào đó, khi tao trở thành vị phù thủy vĩ đại nhất thế giới, thì tất cả phù thủy pháp sư khác nghe đến đều run sợ, không dám nhắc tới."

Tuy Tristan đã sớm biết từ trước rằng Tom Riddle nhưng khi nghe đến hắn ta tự mình xác nhận thì không khỏi rùng mình (tuy nó không thể nào làm như vậy được). Nhưng thằng bạn Harry Potter của nó thì khác, đầu óc của thằng bé giờ đây đã cứng lại rồi. Nó trơ mắt ngây nhìn Riddle: đây là đứa trẻ mồ côi đã lớn lên, rồi trở thành kẻ giết hại chính cha mẹ của Harry và rất nhiều người khác sao?

"Mày không…" Mãi thì thằng bé mới thốt nên lời, trong thanh âm bình tĩnh của nó tràn đầy thù hận.

Riddle chặn họng:

"Không cái gì?"

"Không phải phù thủy vĩ đại nhất thế giới." Harry thở nhanh: "Rất tiếc phải làm mày thất vọng, nhưng vị phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới là thầy Albus Dumbledore. Mọi người đều nói vậy. Ngay cả khi mày còn hùng mạnh, mày cũng không dám thử tranh giành chiếm đoạt Hogwarts với thầy Dumbledore, thầy đã nhìn thấu suốt tim gan của mày khi mày còn là đứa trẻ học ở trường, và cho đến bây giờ mày vẫn còn sợ thầy, cho dù mày có ẩn náu nơi chốn nào đi nữa…"

Nụ cười trên gương mặt của Riddle hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cái nhìn hằn học xấu xa. Nó rít lên:

"Từ đầu đến cuối, lão Dumbledore liền không tin tao, khi tao lần đầu tiên nhìn thấy lão ta ở cô nhi viện liền biết." Riddle lạnh giọng nói, "Nhưng điều đó cũng không quan trọng, tao biết rất nhiều ma thuật mà lão ấy không thể nào tưởng tượng ra được. Đi vào công việc thôi, Harry Potter. Chúng ta đã gặp nhau hai lần – một lần trong quá khứ của mày và một lần trong tương lai của tao. Và đã hai lần tao giết hụt mày. Làm thế nào mà mày sống sót được hả? Hãy nói cho tao nghe hết. Mày càng nói dài thì mày càng kéo thêm được thời gian sống sót của mày thôi."

"Không ai biết tại sao mày lại tiêu hết quyền lực khi mày tấn công tao." Harry đông cứng mà nói: "Chính tao cũng không biết. Nhưng tao biết tại sao mày không thể giết được tao. Bởi vì mẹ tao đã hy sinh để cứu tao."

Harry nói thêm, giọng run lên đầy căm giận:

"Người mẹ mang dòng máu Muggle tầm thường. Mẹ đã chặn bàn tay mày giết tao. Và tao đã nhìn thấy mày thực sự, tao đã thấy mày năm ngoái. Mày chỉ là một đống đổ nát. Mày sống ngắc ngoải. Đó là hậu quả mà tất cả quyền lực của mày đem tới ngày. Mày phải lẩn trốn. Mày xấu xa, mày ác độc…"

Gương mặt Riddle nhăn nhúm lại. Rồi nó gượng nặn ra một nụ cười xấu xí:

"Thì ra vậy. Mẹ mày đã chết để cứu mày. Ừ, đó cũng là một cách giải bùa đầy hiệu lực. Bây giờ tao hiểu rồi… Nói cho cùng, mày chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà tao cứ thắc mắc mãi. Mày coi, rốt cuộc giữa hai đứa mình có những điểm giống nhau lạ lùng. Ngay cả mày chắc cũng nhận thấy. Cả hai đứa mình cùng mang dòng máu pha trộn giữa phù thủy và Muggle, cùng mồ côi, cùng được dân Muggle nuôi lớn lên. Có lẽ từ thời Slytherin vĩ đại đến giờ, chỉ mới có hai Xà Khẩu xuất hiện ở trường Hogwarts, là tao với mày. Hai đứa mình thậm chí trông cũng giống nhau… Nhưng mà rốt cuộc, chẳng qua là vận may đã cứu mày đã thoát khỏi tay tao. Đó là tất cả những gì tao muốn biết."

"Mày sai rồi!" Harry hét lớn:" Tao và mày không hề giống nhau, cũng không phải là chỉ có hai Xả Khẩu xuất hiện ở trường Hogwarts. Ngay cả Tristan cũng hiểu được xà khẩu kia mà."

"Tao hiểu được, thì ra là vậy. Đó là nguyên do độ tương thích của tao và thằng nhãi đó cao đến vậy. Bây giờ, Harry à, tao sắp dạy mày một bài học nho nhỏ. Đây sẽ là cuộc đọ sức giữa Chúa Tể Voldemort – Người Kế Vị Slytherin, và Harry Potter nổi tiếng, xem coi vận may của mày còn có thể giúp mày trốn thoát khỏi lòng bàn tay của phù thủy hắc ám vĩ đại nhất từ trước đến nay nữa hay không?"

Riddle đi tới giữa hai hàng cột đá cao, dừng lại, ngước nhìn lên chân dung bằng đá của Slytherin phía trên cao, khuất trong bóng tối nhờ nhờ. Riddle mở rộng miệng và rít lên như tiếng rắn huýt gió, nhưng nằm dưới đất Tristan vẫn hiểu hết những gì Riddle đang nói:

[Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.]