Chương 95: Món quà cho Dobby

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 95: Món quà cho Dobby

Chương 95: Món quà cho Dobby


Tuy vậy, người đang ngồi trước mặt nó lại là vị Bạch phù thủy vĩ đại nhất của thế kỷ 20. Tuy phản ứng của Tristan rất nhỏ, lại dừng lại giữa chừng nhưng cũng thể nào thoát khỏi đôi mắt ưng của cụ.

"Xem ra trò cũng biết người mà ta nhắc đến là ai." Khí thế trên người của người của cụ Dumbledore dần dần tăng lên, đè ép tâm trí đã được cơ giới hóa của nó khiến cho nó không thể nào duy trì tình trạng này được nữa, dễ dàng bị phá công.

Ngay khi nó tưởng rằng cụ Dumbledore chuẩn bị xử lý nó thì khí thế trên người của cụ hoàn toàn biến mất, trở về với bộ dáng ôn hòa thường ngày của mình.

"Nhẹ nhàng một chút đi Tristan. Tuy trò và người đó rất giống nhau, đều vô cùng thông minh và có cái nhìn sâu sắc về tương lai, nhưng rốt cuộc trò và người đó là hai người bất đồng, trò có cuộc sống riêng và bằng hữu riêng của chính mình."

Tristan lúc này mới có thể thở ra một chút, vừa nãy cụ Dumbledore thật sự là quá mức đáng sợ luôn. Thật không hổ danh là người đã đánh bại hai đời chúa tể Hắc Ám.

Mà ý tứ của những gì mà cụ Dumbledore vừa mới nói nghĩa là cụ tạm thời tán thành nó. Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn nó đều trưởng thành dưới mi mắt của cụ, nếu nó mà có dấu hiệu hắc hoá thì cụ sẽ biết ngay và tiến hành uốn nắn.

Cũng có thể là xuất thân căn chính miêu hồng của nó, mối quan hệ thân thiết giữa nó và gia đình Weasley, tình bạn của nó với Ron, Harry cùng với Hermione, biểu hiện trong suốt năm học của nó cũng khiến cho cụ Dumbledore an tâm phần nào.

Ít nhất dưới sự giáo dục của gia đình Weasley cùng với ảnh hưởng của Hermione, Tristan cũng không thể nào trở thành một người căm ghét Muggle như hai đời chúa tể Hắc Ám lúc trước được.

Nhưng mà cụ Dumbledore đâu biết rằng kiếp trước của Tristan cũng là dân Muggle, nó hiểu biết về Muggle còn hơn dân Muggle thứ thiệt nó. Nó đương nhiên là sẽ không căm ghét Muggle rồi, nhưng trái lại Tristan có đôi khi sợ hãi bọn họ. Cũng phải thôi, nó đã trải qua thời kỳ Internet bùng nổ mà, từ tiểu thuyết và phim ảnh nó có thể tưởng tượng ra cách mà nhân loại đối xử với dị loại như thế nào, và không hề nghi ngờ gì nữa, phù thủy chính là dị loại.

Nhưng mà chuyện đó cũng phải mấy chục năm sau mới diễn ra, lúc này nó phải tồn tại cái đã thì sau này mới có thể tính gì thì tính chứ.

Còn về chuyện trở thành trường sinh bất tử gì gì đó thì Tristan thật ra cũng không để trong lòng cho lắm, bởi vì nó còn có một thân phận khác là một siêu phàm giả, người đang đi trên con đường nghịch hướng thành thần mà. Dưới sự trợ giúp của hệ thống, chỉ cần không mất khống chế với leo lên danh sách đủ cao, thì chuyện sống vài trăm năm không phải là một vấn đề. Không thấy Thủy ngân chi xà Will Auceptin với Vận mệnh thiên sứ Ouroboros có thể thoải mái chuyển sinh hay sao?

Mà tới lúc đó nó cũng đã trở thành bán thần, thiên sứ hay thậm chí là thần minh rồi, còn quan tâm đến quyền lực làm cái gì nữa. Nhưng mà ai biết được rằng sau này nó muốn cái gì đây.

Nói chung thì cụ Dumbledore tuy lo lắng có chút có lý nhưng đó là chuyện rất lâu, rất lâu về sau, có thể nói lúc này thì cụ mù quan tâm mất rồi, tạm thời Tristan vẫn cảm thấy trở thành con ngoan, trò giỏi hấp dẫn với nó hơn nhiều.

Cuộc đối thoại của hai người cũng dần dần đi đến kết thúc, cụ Dumbledore cũng không có nói gì thêm về Grinderwand cùng với chiếc nhẫn "tinh thần quất roi" đang được đặt ở trên bàn mà nói chuyện những chuyện bình thường xảy ra ở trong trường. Như vậy xem ra cơ hội để nó lấy được chiếc nhẫn này về đã vô cùng xa vời rồi.

Đành chịu vậy! Vào tay quan là của quan mà!

Tristan cũng không nhớ được mình làm cách nào thoát ra được văn phòng của thầy hiệu trưởng nhưng mà lúc đó lưng áo của thằng bé đã ướt sũng mồ hôi, cả người thư thoát còn mệt mỏi hơn là đánh với Tom Riddle một trận ở dưới phòng chứa bí mật vậy.

Thầy hiệu trưởng Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore quả thật là vô cùng đáng sợ mà. Tristan hoàn toàn không muốn đối nghịch với cụ một chút nào. Dường như mọi thứ đều không thể giấu được đôi mắt tinh tường của cụ vậy. Quả thật là vô cùng khó chịu.

Với lại bụng của nó vẫn đang không ngừng kêu vang. Từ sáng đến giờ nó chỉ mới ăn có mỗi bữa sáng mà thôi, cùng với hai trận chiến với cả hai vị Hắc, Bạch Ma Vương đều rút sạch toàn bộ năng lượng và tinh thần của thằng bé.

May mắn là lúc này giáo sư McGonagall và giáo sư Snape đã thông báo cho nhà bếp toàn lực hoạt động. Bây giờ thằng bé chi mong nhanh chân một chút đi xuống đại sảnh đường mà thôi.

Tuy vậy, vừa mới đi qua khúc rẽ trên hành lang, Tristan đã nghe thấy một tiếng động rõ to vang lên phía trước cùng với tiếng thét vô cùng chói tai:

"Ông không được đụng tới Harry Potter!"

Ngay sau đó, ông Lucius Malfoy bay một cái vèo qua mặt nó, té lăn xuống các bậc thang, lộn ba vòng, cuối cùng nằm thành một đống xộc xệch dưới chân cầu thang. Ông đứng dậy, mặt mày bầm tím, toan rút đũa phép ra nhưng đã bị con gia tinh Dobby đang đứng trước mặt Harry giơ lên một ngón tay dài đe dọa.

"Ông liệu hồn cút ngay cho! Ông chớ có hòng đụng tới Harry Potter! Cút ngay bây giờ đi!"

Bởi vì ở lại chỉ càng thêm mất mặt mà thôi, với lại ở đây còn có một thằng tóc đỏ giống như gia đình mà ổng vô cùng căm ghét cho nên ông ta không còn một sự lựa chọn nào khác là quăng cho mỗi người ở đây một cái nhìn hằn học rồi phất tấm áo choàng, quay người bỏ đi cho khuất mắt.

Cùng lúc đó, trước mặt Tristan cũng xuất hiện một bảng giao diện hệ thống:

"Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành. Thỉnh túc chủ nhanh chóng ký tên và xác nhận phần thưởng."

Đương nhiên là nó không thể làm chuyện đó ngay tại đây rồi, cho nên việc đó để từ từ mà tính, nó cần biết rõ chuyện gì vừa mới xảy ra cái đã.

Cách đó không xa, Con gia tinh ngước nhìn Harry đăm đăm, kêu lên bằng cái giọng the thé chói tai của giống quỷ:

"Harry Potter đã giải phóng cho Dobby!"

Tristan liền chạy lại gần để xem sao, vừa thấy Tristan tiến lại, con gia tinh lại kêu lên the thé một lần nữa, giơ trên tay cái vớ thúi quắc của Harry cho Tristan xem:

"Thưa cậu Prewett, Dobby tự do, Harry Potter giải phóng Dobby, cậu ấy làm chủ nhân cho Dobby một cái vớ, Harry Potter vĩ đại hơn Dobby tưởng rất nhiều!"

Harry đứng ở bên cạnh ngượng đến đỏ chín cả mặt, nhưng vẫn nở một nụ cười toe toét:

"Ít ra thì tôi cũng phải làm được điều đó cho bạn chớ! Nhưng Dobby à, hãy hứa là từ nay đừng bao giờ tìm cách cứu mạng tôi nữa nha!"

"Chúc mừng cậu Dobby!" Tristan dùng đũa phép viết lên không trung giống như những gì mà mà Tom Riddle làm ở dưới phòng chứa bí mật. Chuyện này cũng không có khó, nghe những gì mà Harry kể, nó thử một cái là làm được ngay.

Con gia tinh phát ra một tiếng động vô cùng nghẹn ngào: "Cảm ơn!"

Tristan tiếp tục viết chữ:

"Dobby, bây giờ cậu đã được tự do, như vậy cậu có tính toán gì trong tương lai hay không?"

"Dobby đều nghĩ kỹ rồi, thưa cậu! Dobby thích tự do, nhưng đồng dạng cũng thích công tác, Dobby yêu cầu một phần công tác, hơn nữa thông qua công tác đạt được tiền công." Giọng con gia tinh đột nhiên trầm hẳn đi, "Bất quá việc này rất khó, tiên thưa cậu! Mọi người chỉ sợ không muốn chi trả tiền công cho Dobby, điều này không phù hợp với phẩm chất của một con gia tinh."

"Như vậy, cậu có muốn phục vụ cho nhà Prewett không? Mình sẽ trả lương cho cậu. Nhưng nói trước là bởi vì mình còn đang đi học cho nên tiền lương không có nhiều đâu nha." Khi Tristan viết những dòng chữ này trên không trung, mắt của con gia tinh sáng rực rỡ hẳn lên.

"Tristan, cậu tính nhận Dobby hả." Harry tỏ ra vô cùng sốt sắng.

"Ừ, cậu có đồng ý không Dobby?"

"Dobby nguyện ý! Cậu Prewett cũng vĩ đại y nhự cậu Harry Potter vậy"

Dobby khóc rống lên, ôm chầm lấy eo Tristan mãi không chịu buông. Trong cảm quan của con gia tinh, Tristan đã từ vị trí là người bạn của Harry Potter, trở nên vĩ đại giống như Harry Potter vậy.

Tiền lương cũng được đề ra, 1 galleon 1 tuần. 1 tháng 1 ngày nghỉ, vị chi một năm Tristan tốn khoảng 52 Galleon để thuê một người hầu chăm sóc đến tận răng như Dobby. Một cái giá khá là hời phải không nào, và cùng mười phần phù hợp với điều kiện kinh tế của Tristan.

Giải quyết xong Dobby, nó liền kéo Harry xuống đại sảnh đường dự tiệc, da bụng của nó sắp chạm đến lưng luôn rồi.