Chương 90: Cuộc chiến với Basilisk

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 90: Cuộc chiến với Basilisk

Chương 90: Cuộc chiến với Basilisk


[Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.]

Riddle vừa nói xong thì có tiếng chuyển động của cơ quan vang lên, kèm theo đó là tiếng tro bụi rơi lả tả xuống đất từ hướng pho tượng khổng lồ.

Bởi vì đang nằm trên sàn nhà cho nên Tristan cảm thấy có gì đang chuyển động ở bên dưới. Một thứ gì đó vô cùng to lớn và nguy hiểm đang bò lên từ sâu phía dưới Hogwarts.

"Rầm! Xào xạc Xào xạc!"

Thứ đó rơi xuống mặt đất khiến cho sàn nhà của phòng chứa bí mật rung chuyển một chút, đồng thời có những tiếng động nhỏ vang lên liên tiếp, giống như tiếng của vảy rắn ma sát dưới sàn nhà.

Tristan biết rằng con quái vật của Slytherin, nỗi kinh hoàng suốt 1000 năm qua bao phủ ngôi trường này, thủ phạm giết chết con ma khóc nhè Myrtle, hóa đá Colin cùng với những người khác đã xuất hiện.

Cũng may mà Tristan đã là danh sách 8 với lại đã quen thuộc phần nào với khí tức của con Basilisk cho nên vấn đề không lớn lắm. Thậm chí nhờ sự xuất hiện của con rắn mà áp lực đè lên người nó cũng yếu đi phần nào. Lúc này chỉ cần có thời cơ thích hợp thì thằng bé có thể vùng dậy mà cắn Riddle một cái cho bỏ ghét.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này lỗ mũi của thằng bé đột nhiên bị bao phủ bởi một mùi tanh hôi vô cùng. Ngay lập tức cơ thể của nó căng cứng lại. Linh tính liên tục báo động đỏ. Nhưng toàn thân lúc này không có sức lực nên hoàn toàn không có biện pháp né tránh.

[Mặc kệ thằng nằm trên mặt đất, giết thằng kia cho ta!] Tiếng Riddle rít lên vô cùng chói tai].

Nhưng vào lúc này một tiếng nhạc thanh tao trỗi lên, khiến cho Riddle vừa há miệng toan nói đã phải sững sờ ngậm lại. Nó xoay mình nhìn suốt chiều dài Phòng Chứa Bí Mật trống vắng. Tiếng nhã nhạc mỗi lúc một vang rõ hơn, lớn hơn, kỳ lạ, siêu nhiên, bí hiểm đến rợn xương sống.

Đối với Tristan mà nói, tiếng nhạc này vô cùng quen thuộc bởi vì thằng bé vô cùng quen thuộc thứ phát ra tiếng nhạc này. Đó chính là Fawkes, con chim phượng hoàng của cụ Dumbledore.

Một tiếng bich vang lên, dường như con Fawkes đã mang thứ gì đó đến cho Harry từ cụ Dumbledore. Như vậy chứng tỏ rằng cụ luôn chú ý đến nơi này. Điều này khiến cho Tristan an tâm vài phần.

Riddle bắt đầu cười như điên. Nó cười to đến nỗi căn phòng tối om rung lên vì tiếng cười, như thể có đến mười thằng Riddle đang hè nhau cười một lúc.
"-Đây là cái mà lão Dumbledore gửi đến để bảo vệ mày đó ư? Một con chim hót với một cái nón cũ mèm. Mày có cảm thấy can đảm thêm lên không, Harry Potter? Bây giờ mày chắc mày cảm thấy an toàn lắm rồi phải không?"

Một tiếng nổ thật lớn vang lên chấn đến nó ù hết cả tai. Thân thể của nó bị một thứ gì đó đập mạnh vào văng vào tường. Nhưng đồng thời mọi áp lực đè nặng trên cơ thể của thằng bé đã hoàn toàn biến mất. Nó đã thành công giành lại quyền điều khiển cơ thể của mình.

Thằng bé gian nan mở mắt ra, vừa đủ để liếc nhìn coi chuyện gì đang xảy ra.

Con Basilisk khổng lồ màu xanh lá cây sáng rực, hiểm độc, mập ú như thân cây sồi, đang vươn mình lên cao trong không trung, và cái đầu lỗ mãng bự chảng của nó đang đung đưa như say xỉn giữa những cây cột đá. Con phượng hoàng Fawkes, đang bay lượn phía trên cao, trên đầu con rắn khổng lồ. Con Tử Xà giận dữ đớp như điên, miệng há rộng giơ ra những chiếc răng nanh dài và bén như những thanh kiếm sắc.

Fawkes lao xuống. Chiếc mỏ dài bằng vàng của con chim phượng hoàng cắm phập xuống, và thình lình máu đen từ đâu phọt ra, văng tung tóe trên sàn. Hai mắt của con Basilisk đã hoàn toàn bị Fawkes chọc mù rồi, nó gào thét trong sự đau đớn cùng cực. Good job!

Riddle rít lên một cách phẫn nộ:

[KHÔNG! BỎ MẶC CON CHIM ĐÓ CHO TA! KỆ XÁC CON CHIM! THẰNG NHỎ Ở ĐẰNG SAU MI KÌA! MI ĐÁNH HƠI ĐƯỢC NÓ MÀ! GIẾT NÓ ĐI!]

Ở đằng xa kia, không biết Harry làm bằng cách nào rút ra một thanh kiếm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy bằng quả trứng, sáng long lanh dưới ánh sáng được tạo ra từ những hàng đuốc ma pháp được treo xung quanh tường.

"Tuy con chim ngu ngốc của mày đã làm mù mắt con Basilisk nhưng mày không thoát được đâu!" Riddle tiếp tục điều khiển con Basilisk tấn công Harry một cách không hề khoan nhượng.

Tranh thủ Harry và Fawkes thu hút sự chú ý của Tom Riddle và con Basilisk, Tristan dùng toàn bộ sức lực của mình giật phăng chiếc nhẫn đang được đeo trên cổ, chiếc nhẫn "tinh thần quất roi" - ác chủ bài của nó, để đeo vào tay. Một cơn đau đầu khủng khiếp ập đến, làm cho Tristan vốn đã mệt mỏi quá sức gần như ngất đi.

Nhưng đây không phải là lúc để làm điều đó!

Thằng bé dồn hết linh tính, ma lực của mình vào chiếc nhẫn trên tay, dùng hết toàn bộ những gì còn lại của mình vào một đòn tấn công duy nhất. Tristan rít lên:

[Chết đi, Riddle!]

Linh tính cùng với ma lực của Tristan trộn lẫn với nhau, thông qua chiếc nhẫn "tinh thần quất roi" tạo thành một cây roi dài màu lam nhạt, mọc gai tua tủa quất thẳng về phía thằng Tom Riddle.

Tiếng roi da xé gió vang lên, tốc độ cực kỳ nhanh chóng đến nỗi Tom Riddle chưa kịp biết xoay người lại để biết chuyện gì xảy ra thì đã trúng chiêu. Với lại hiệu quả vô cùng rõ ràng.

"A …. a ….a … a!"

"Tinh thần quất roi" là kỹ năng của con đường trọng tài nhân danh sách 7: kẻ thẩm vấn mới có khả năng học được. Đây là một đòn công kích trực tiếp đến linh hồn của đối thủ, khiến cho người bình thường không thể chống cự, chỉ có thể run lẩy bẩy, đầu gối biến mềm.

Nhưng Tom Riddle lúc này đây chỉ là một mảnh ký ức, cùng lắm là một mảnh nhỏ linh hồn của cậu thiếu niên Tom Riddle 16 tuổi năm xưa thì làm sao mà chịu được. Nhất là khi lần quất roi này được thúc động bởi toàn bộ linh tính và ma lực của Tristan, uy lực không cần phải bàn.

Thân thể của hắn ta liền bị Tristan quất đến chia năm xẻ bảy, bay tứ tán ra xung quanh rồi biến thành những điểm trắng nhỏ li ti rồi biến mất. Đồng thời, quyển nhật ký ở cách đó cũng bị xé ra làm đôi, từ chỗ vết rách, mực bắn ra tung tóe, lan ra hết chung quanh.

Con Basilisk cũng bị tiếng thét thê thảm của chủ nhân làm cho phân tâm trong khi đang lao đến cắn Harry. Bắt được cơ hội ngàn vàng này, thằng bé liền dồn hết sức mình vào đôi tay nắm chặt cán kiếm, Harry đâm một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn, cũng nhờ đó mà tránh thoát được hàm răng lởm chởm của nó.

Ở trên cao, con chim phượng hoàng Fawkes cất cao tiếng ca vui sướng, chúc mừng cho sự chiến thắng của bọn nó.

"Tristan!"

Harry kêu lên thất thanh chạy về phía thằng bạn của mình. Tình trạng của thằng bé hiện nay vô cùng không tốt. Đòn tấn công vừa nãy đã rút trọn hầu như toàn bộ linh tính và ma lực của nó, cùng với sức sống bị Riddle rút ra từ trước làm cho thân thể của nó gần như trống rỗng.

Nhưng mà cũng nhờ vào việc Tom Riddle bị đánh bại, sức sống của Tristan cùng với Ginny đều đang chảy ngược về phía thằng bé cho nên nó cũng khá hơn phần nào, dần dần hồi phục.

Thấy gương mặt của Tristan dần hồng hào trở lại, Harry cũng an tâm phần nào, nhưng nó vẫn quan tâm mà hỏi:

"Cậu có làm sao không Tristan? Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?"

[Mình không sao! Tụi mình ra khỏi đây được không? Mình không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa.]

Tristan thều thào nói, nhưng mà làm sao mà Harry cứ nhìn nó trân trân như vậy chứ? Đừng nói là … Hơi thở của nó trở nên dồn dập lên. Bằng một giọng điệu vô cùng gấp gáp, nó hỏi lại:

[Sao vậy Harry? Chả lẽ trên mặt của mình có thứ gì à?]

Harry vẫn ngơ ngác mà lắc đầu, chừng ba mươi giây sao nó mới trả lời:

"Tristan! Cậu …. Nãy giờ cậu đều nói bằng xà ngữ!"

[???]