Chương 93: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (3)

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 93: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (3)

Chương 93: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (3)


Mấy đứa tụi nó mừng quýnh lên, mỗi đứa 200 điểm, 3 đứa vị chi là 600 điểm. Tuy chưa kết thúc năm học nhưng năm nay cúp Nhà chắc chắn thuộc về nhà Gryffindor rồi. Tuy Tristan cảm thấy giáo sư Dumbledore cho điểm có chút ngang ngược và bà đạo nhưng mà nó thích a. Ai kêu nó cũng thuộc nhà Gryffindor làm chi.

Vào lúc này, cụ Dumbledore đột nhiên lên tiếng, cắt đứt niềm vui mừng của cả ba đứa tụi nó:

"Nhưng từ đầu đến giờ còn có một người trong chúng ta sao cứ giữ im lặng tuyệt đối về vai trò của mình trong cuộc phiêu lưu mạo hiểm này thế nhỉ? Sao mà khiêm tốn quá vậy,thầy Gilderoy?"

Mấy đứa tụi nó đều giật hết cả mình, từ lúc bước vào văn phòng của thầy hiệu trưởng đến giờ giáo sư Lockhart cứ im hơi lặng tiếng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào làm cho bọn nó quên béng đi mất.

Giáo sư lúc này vẫn còn đứng ở góc phòng, bộ mặt ngơ ngơ với một nụ cười vu vơ trên môi.

Harry và Tristan đều quay sang nhìn Ron, chỉ có nó mới có thể giải thích cho cụ Dumbledore hiểu chuyện gì đã xảy ra dưới đó, nếu không tụi nó phải gánh thêm tội tập kích giáo sư mất.

Cũng phải mất năm phút đồng hồ Ron mới trình bày rõ ràng được bi kịch của giáo sư Lockhart, trong lúc đó giáo sư cũng chen vào vài câu nói không hề có ý nghĩa chứng tỏ bệnh tình của ổng cũng không nhẹ. Không còn cách nào khác, cụ Dumbledore đành phải phân phó cho Ron:

"Thầy phiền con dắt giùm giáo sư Lockhart qua bệnh thất luôn."

Thầy Lockhart đủng đỉnh đi ra. Ron cũng đi ra, nhưng lén nhìn một cái nhìn đầy tò mò về phía hai đứa tụi nó và cụ Dumbledore khi nó khép cánh cửa lại.

"Ngồi xuống đi Harry"

Cụ Dumbledore biến ra một cái ghế bành khác bên cạnh cái ghế mà Tristan đang ngồi cho Harry, dường như cụ đang định nói gì đó với thằng bé. Tuy nhiên, trước khi cụ kịp mở lời thì Harry đã đặt một câu hỏi vô cùng thiếu I-ốt:

"Thưa giáo sư Dumbledore, Riddle nói là con giống nó lắm. Nó nói… giống một cách kỳ lạ."

Cụ Dumbledore vẫn trầm ngâm nhìn Harry bằng đôi mắt xanh sáng dưới đôi chân mày rậm bạc phơ.

"Vậy con nghĩ sao hở Harry?"

Harry nói, không có ý nói lớn như vậy, nhưng đúng là giọng nó có hơi to:

"Con không tin là con giống nó! Ý con nói là… Con… Con là học sinh nhà Gryffindor, con là…"

Nhưng Harry lại đột ngột im lặng. Một nỗi nghi hoặc vẫn ẩn giấu chợt trỗi lên trong đầu nó. Một lát sau, nó bắt đầu lại:

"Thưa thầy, cái nón Phân loại nói với con là… con sẽ phát huy tài năng nếu chịu vô nhà Slytherin. Có một thời gian mọi người đều nghĩ con là Người kế vị Slytherin… Bởi vì con nói được Xà ngữ…"

Nghe xem có tức không cơ chứ, Tristan gân xanh nổi hết cả lên. Nhớ buổi quyết đấu ở câu lạc bộ đấu tay đôi hôm đó, Tristan đã kịp thời ngăn cản Harry lộ ra xà ngữ nên trong trường chỉ có một số ít người biết đến việc này. Thế mà cho đến tận bây giờ, thằng bạn vẫn để ý đến một chuyện vặt vãnh như vậy.

Chắc là do thay đổi tâm sinh lý của lứa tuổi dậy thì rồi!

Hơn nữa, nghe những gì mà Harry vừa nói kìa. Cho dù là đang ở trước mặt cụ Dumbledore, Tristan vẫn bực mình vỗ đầu thằng bạn một cái bốp.

"Ui da! Cậu làm gì vậy Tristan? Sao cậu lại đánh mình"

Từng tiếng rắn rít lên, vang dội khắp văn phòng thầy hiệu trưởng, Khiến cho mấy tấm chân dung đều không giả bộ ngủ nữa mà đều mở to mắt ra mà hóng hớt:

[Cậu còn hỏi nữa hà? Cái gì mà Gryffindor với Slytherin chứ.Nếu nói như cậu ai nói được xà ngữ đều nên vào Slytherin khác thì thì phải làm sao? Nên viết đơn gửi lão Snape để chuyển nhà liền hả. Cậu nói thử xem! Đừng quên bây giờ mình một câu tiếng Anh cũng không nói được nữa đó.]

"Không! Mình không có ý đó" Harry bị Tristan mắng đến có chút phát ngốc, không biết phải làm sao."

Cụ Dumbledore cười cười nhìn hai đứa tụi nó đùa giỡn với nhau mà nói:

"Trong cả ngàn năm qua, Hogwarts chưa từng có học sinh nào chuyển nhà cả. Cho nên Prewett, cho dù trò viết đơn gửi cho giáo sư Snape cũng không thể giải quyết được chuyện này đầu. Nhưng mà nếu trò muốn thầy sẽ hỏi ý kiến của thầy ấy."

[Đừng mà, giáo sư! Em chỉ nói đùa thôi.mà] Tristan bật thốt lên, cầu xin mà nhìn về phía cụ Dumbledore.

Cụ quay về phía Harry bình thản mà nói:

"Harry à, con có thể nói được Xà ngữ, bởi vì Chúa tể Hắc ám Voldemort có thể nói Xà ngữ. Y là hậu duệ cuối cùng của Salazar Slytherin. Nếu mà thầy không nhầm lẫn quá đáng, thì chính y đã truyền một ít năng lực của y cho con vào cái đêm mà y để thẹo cho con. Cũng có thể giống như hôm nay trò Prewett được kích thích thức tỉnh năng lực này vậy. Chẳng phải y cố ý làm vậy đâu. Thầy chắc là…"

Bởi vì có Tristan làm ví dụ, cho nên Harry rất nhanh tiếp thu sự thật này.

Nhưng mà ngay vào lúc này, cánh cửa văn phòng thầy hiệu trưởng bật mở ra, mạnh đến nỗi bung cả vào tường. Ông Lucius Malfoy đứng án ngay cửa, vẻ mặt giận dữ hết sức. Và lóm thóm đằng sau chân ông ta, chính là Dobby, đầy mình thương tích, quấn băng tùm lum.

Cụ Dumbledore nói với vẻ thú vị:

"Chào ông Lucius Malfoy."

Không thèm để ý đến Harry cùng với Tristan còn ngồi ở đó. Đôi mắt lạnh lùng của ông Malfoy nhìn chòng chọc vào cụ Dumbledore. Ổng nói:

"Đừng có giả vờ giả vịt Dumbledore. Ta vừa mới nghe đến trường học vừa mới xảy ra một vụ tập kích cho nên liền đến nơi này. Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore à. Nhưng Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên. Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Nội trưa nay đã có thêm một cuộc tấn công nữa, đúng không? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta chứ?"

Lúc này một bức thư vừa vặn xuất hiện trên bàn của cụ Dumbledore.

"Tôi cũng vừa vặn có chuyện này muốn nói với ông, Lucius." Giọng cụ Dumbledore vô cùng bình tĩnh, giống như Lệnh Đình Chỉ Công tác không phải là dành cho mình vậy.

"À, ông thấy đó, ông Malfoy, hôm nay mười một thành viên khác trong Ban Quản trị đã liên lạc với tôi. Bọn họ vừa mới thảo luận rất nhiều, cuối cùng tựa hồ vẫn cho rằng vẫn là tôi nhất thích hợp đảm nhiệm công tác này.

"Họ cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện thật lạ… Nhiều người còn cho rằng chính ông đã đe dọa sẽ trù ếm gia đình họ nếu họ không đồng ý đình chỉ công tác của tôi ngay lập tức." Cụ Dumbledore cười tủm tỉm đối với ông Malfoy.

Ông Malfoy vốn đã tái mét, giờ lại càng tái hơn, nhưng đôi mắt nheo ti hí của ông ta vẫn bừng bừng toát ra cơn giận dữ. Ông ta nhếch mép cười nhạo báng:

" Vậy hả? Thế ông đã ngăn chặn được cuộc tấn công chưa? Đã bắt được thủ phạm chưa?"

Cụ Dumbledore đáp với một nụ cười:

"Chúng tôi đã làm xong. Xin giới thiệu với ông, đây là trò Prewett, nạn nhân của cuộc tấn công ngày hôm nay, đã được trò Potter cùng với những người bạn của trò ấy giải cứu ra."

Tristan đứng dậy chào ông Malfoy nhưng ông ta vẫn tiếp tục làm lơ thằng bé. Giọng ông Malfoy đanh lại:

"Sao? Là ai vậy?"

Cụ Dumbledore bình thản nói:

"Cũng vẫn người đó, như lần trước, ông Malfoy à. Chỉ có điều lần này, Chúa tể Hắc ám Voldemort đã mượn tay người khác hành động thôi. Bằng cuốn nhật ký này".

Ông Malfoy chậm rãi nói từng tiếng với cụ Dumbledore:

"Ta hiểu rồi…"

Cụ Dumbledore vẫn nhìn thẳng vào mắt ông Malfoy, giọng đều đều:

"Một kế hoạch khôn khéo lắm. Bởi vì nếu không có bọn trẻ này phát hiện ra quyển nhật ký, thì có lẽ Ginny sẽ phải lãnh chịu tất cả mọi tội lỗi. Sẽ không có ai có thể chứng minh nổi là cô bé đã hành động một cách vô ý thức, mà chẳng qua chỉ là do kẻ khác mê hoặc sai khiến…"

Ông Malfoy không nói gì. Bộ mặt ông bỗng dưng trơ ra như đeo mặt nạ. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy tay của ông ta nắm cây gậy chống của mình đến mức trắng bệch.

Cụ Dumbledore tiếp tục:

"Và thử tưởng tượng coi, khi ấy thì điều gì có thể xảy ra nào?… Gia đình Weasley là một trong những gia đình thuần chủng xuất sắc nhất trong thế giới phù thủy chúng ta. Thử tưởng tượng đến tác hại và hậu quả sẽ ra sao đối với Arthur Weasley và Đạo luật Bảo vệ dân Muggle của ông, một khi chính con gái của ông bị phát giác là kẻ đã tấn công và giết những học sinh xuất thân trong gia đình Muggle…, thậm chí ra tay với một đứa trẻ còn sót lại của một gia đình phù thủy khác. Rất may là quyển nhật ký đã được phát hiện, và ký ức của Tom Riddle đã bị xóa sạch. Nếu không thì ai mà biết được hậu quả sẽ tai hại đến nhường nào…"

Ông Malfoy buộc phải lên tiếng với cái giọng cái cứng ngắc:

"Quả là rất may!"