Chương 85: Phòng chứa bí mật

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 85: Phòng chứa bí mật

Chương 85: Phòng chứa bí mật


Tuy cẩn thận là như vậy, Tristan lại là quá coi thường chúa tể Hắc Ám rồi. chính xác là quá coi thường đã súc lực cả nửa năm trời chúa tể Hắc Ám rồi. Không phải nói là đã súc lực mấy chục năm rồi.

Chỉ vừa mới cầm lên quyển nhật kí Tristan liền cảm thấy không ổn, một đợt choáng váng xông lên đầu não.

"Chết tiệt!"

Nó lập tức vận chuyển cơ giới hóa tâm trí, tìm cách phục hồi tâm trí bình thường.

Nhưng hoàn toàn vô dụng!

Tristan nhanh chóng cảm thấy thân thể đều không thuộc về chính mình, cảm thấy đầu của mình mê trầm trầm, gần như lâm vào hôn mê nhưng cơ giới hóa tâm trí lại thành công bảo vệ một chút linh hồn của thằng bé, khiến cho nó không hoàn toàn mất tỉnh táo.

Bây giờ nó giống như là đang chơi game, thân thể của chính là nhân vật, nhưng lúc này lại lâm vào đoạn cắt cảnh cho nên hoàn toàn mất quyền điều khiển.

Thằng bé cảm thấy mình giống như là bị quỷ thượng thân, khống chế cơ thể nó, hoặc là bị dính lời nguyền độc đoán Imperio vậy. Nói chung là thân thể của nó lúc này hành động hoàn toàn không theo sự chỉ thị của nó mà giống như là một con rối đang nằm dưới sự khống chế của người khác, mười phần khó chịu

Cho dù nó tìm cách phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không hề có tác dụng. Mọi sự cố gắng của nó giống như là muối bỏ biển, không mảy may gợn lên một gợn sóng.

Với lại người điều khiển cơ thể nó lúc này, chắc chắn là Riddle đi hoàn toàn không có nhu cầu giao tiếp với thằng bé hoặc là hắn ta hoàn toàn không biết được nó còn giữ được tỉnh táo hay sao ấy. Nếu thật là như vậy thì quả thật là vô cùng đáng sợ, bởi vì điều đó có nghĩa là mọi sự phản kháng của Tristan nhỏ yếu đến nỗi không thể nào cảm nhận đến.

Cứ như vậy, Tristan nửa tỉnh nửa mê, không thể khống chế thân thể của mình mà cầm lấy quyển nhật kí bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, một đường lên thẳng nhà vệ sinh nữ ở lầu ba, địa bàn của con ma khóc nhè Myrtle.

Ở ngay dưới dòng thông điệp đầu tiên, Riddle dùng thân thể của nó để lại dòng thông điệp thứ hai:

"Bộ xương của thằng bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật."

Hoàn thành công việc đồng thời yểm lên bùa dán dính vĩnh viễn, nó trực tiếp bước vào phòng vệ sinh nữ ở lầu ba.

Con ma khóc nhè Myrtle lúc này không có mặt ở nơi đây, chắc là nó đã chui rút ở chỗ nào đó trong mấy ống chữ U để mà khóc thúc thích rồi.

Thằng bé lúc này vô cùng hoảng hốt, từ những chữ vừa rồi nó đã đoán được Riddle tính xử lý mình như thế nào. Còn gì khác ngoài việc để cho nó chết mục xương trong phòng chứa bí mật hay là trở thành một bữa điểm tâm cho con Basilisk sao?

Tristan cảm thấy sức sống của mình đang bị thứ gì đó nuốt lấy, mỗi lần ra sức phản kháng thì tốc độ cắn nuốt đó lại tăng lên một vài phần. Nếu cứ như vậy thì không chóng thì muộn, thằng bé sẽ trở thành một cái xác sống mất thôi.

Nó tạm thời đình chỉ mọi hành vi phản kháng lại, yên tĩnh mà tích súc lực lượng của mình. Bởi vì trước ngực của nó còn một vũ khí bí mật còn chờ ở đó sao. Có vẻ như tên Riddle đáng bị nguyền rủa kia tuy phụ thận thành công Tristan nhưng lại không có cách nào đọc được ký ức của nó. Nếu không hắn ta làm sao mà còn để lại một thứ nguy hiểm như vật trên người thằng bé được.

Chỉ cần nó có thể sử dụng được thứ đó thì sẽ có thể thoát ra khỏi tình trạng chết tiệt này, cắn trả tên Riddle đáng chết kia một cái vô cùng đau đớn.

Ráng lên! Cơ hội chỉ có một mà thôi!

"Tristan" đi thẳng một mạch để vòi nước hỏng. Đối diện với cái vòi nước có hình con rắn nhỏ mà nó đã phát hiện ra lúc trước, phát ra một thứ âm thành kỳ lạ giống như tiếng của loài rắn thường hay tạo ra, nhưng bởi vì nó cũng là một người am hiểu xà ngữ nên có thể hoàn toàn hiểu được.

[Mở ra!]

Lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

"Tristan" không một chút do dự liền nhảy xuống ống nước tối đen trước mặt.

Y như là nó bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Nó nhận thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút nó xuống. Oáng này cũng quanh cua, ngoằn ngoèo, đổ dốc đứng. nó biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục.

Nó cứ tuột xuống trong ống nước hoài, đến nỗi Tristan bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây. Cho đến khi chân nó chạm đất thì cái ống mới bớt nghiêng. Đầu ống hơi ngóc lên và thằng bé bị hất văng ra từ đó, nhưng "Tristan" lại điệu nghệ vặn vẹo thân mình trên không, hai chân chạm đất. Bộ dáng của nó giống như là vô cùng quen thuộc, đã đến đây rất là nhiều lần vậy.

Lúc này thằng bé đang đứng trên một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om và đủ cao, rộng để đứng thẳng người.

Không cần ánh sáng Tristan đi thẳng về phía trước, dưới chân đạp lên vô số mảnh vụn xương cốt của các loại động vật nhỏ khác nhau. Bọn chúng có rất nhiều, gần như lấp kính cả lối đi.

"Tristan" cứ tiếp tục đi về phía trước, băng qua một bộ da rắn khổng lồ mà không hề ngoảnh lại một chút. Đó là một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy mươi feet.

Địa đạo cứ quanh co khúc khuỷu, hết quẹo rồi đến quanh. Nhưng "Tristan" vẫn cứ nhàn nhã đi về phía trước, giống như là về nhà mình vậy. Nhưng mà cứ đi như vậy một hồi thì cũng đến điểm cuối cùng của địa đạo. Đó là là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.

Bằng một giọng trầm thấp, run run, Tristan lại một lần nữa rít lên:

[Mở ra!]

Hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt. "Tristan" lúc này không một chút do dự mà bước vào cánh cửa mới được hình thành.

Giờ đây "Tritan" đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn.

Có một pho tượng đứng sừng sững ở cuối phòng. Cái đầu của pho tượng chạm đến tận trần nhà, trên đó miêu tả một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng.

"Tristan" đi lại đến dưới chân pho tượng. nằm xuống một cách vô cùng ngay ngắn, hai tay bắt chéo trên bụng, tựa như công chúa ngủ trong rừng vậy.

Phi … Phi … Phi …

Là Hoàng tử ngủ trong mật thất mới đúng!