Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 84: Aragog

Chương 84: Aragog


"Không! Ta không biết gì cả! Đừng có hỏi ta!"

Lão Hagrid đột ngột đứng bật dậy, suýt tí nữa hất đổ cái bàn trà cùng với mớ ấm chén trên đó. Bộ dạng khả nghi của lão cũng làm cho tim của tụi Harry nhảy bộp một cái, vô cùng lo lắng.

"Bác Hagrid, chúng cháu cần sự giúp đỡ của bác." Hermione nói bằng giọng cầu xin: " Theo như những gì mà tụi cháu biết được, năm mười mươi năm trước đã chết một người học sinh xuất thân từ giới Muggle. Mà bác biết đấy, cha mẹ của cháu đều là dân Muggle. Cháu e rằng …"

"Sai bét Toàn là chuyện tầm bậy tầm bạ. Bọn họ vu khống cho Arargog. Nó không tập kích bất luận kẻ nào?"

"Arargog? Nó là ai?" Harry truy vấn.

Lão Hagrid bấc đầu sụt sùi, hai bàn tay to bè của lão cứ thế mà che hết cả mặt.

"Aragog là bạn thời thuở nhỏ của ta. Một con Acromantula - một loài nhện khổng lồ. Nó là quà tặng của một người lữ khách cho ta. Bình thường ta giữ nó trong tủ chén và nuôi nấng bằng đồ ăn góp nhặt được ở đại sảnh đường."

Dường như nhớ lại điều gì đó lão khóc lớn hơn:

"Bọn họ vu oan cho nó! Ta còn nhớ rõ lúc đó Arargog vô cùng sợ hãi, nó đã van nài ta thả nó ra, giống như là thiên địch của nó xuất hiện vậy!"

Mấy đứa tụi nó quay lại mà nhìn nhau, riêng Ron thì sắc mặt trắng bệch. Có vẻ như chi nghe đến Arargog là một con Acromantula thôi mà đã khiến cho cu cậu sợ đến mức độ này.

Nhưng mà câu chuyện này của bác Hagrid lại vô cùng hợp lý, nếu lúc đó bác ấy nuôi Acromantula thì chắc chắn rằng thủ phạm là người khác. Bởi vì tất cả tụi nó đều biết là thứ nằm sâu dưới đáy Hogwarts lại là một con Basilisk chứ không phải là Acromantula.

Mà Arargog là một con nhện thì lúc đó nó sợ hãi cũng đúng thôi. Nhền nhện luôn tháo chạy khi Basilisk xuất hiện mà. Điều này càng khẳng định sự suy luận của Tristan lúc đó là hoàn toàn chính xác. Harry, Ron và Hermione đều quay sang nhìn thằng bé.

Tuy vậy, điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm cách dỗ dành bác Hagrid. Rõ khổ, việc dỗ dành một người khổng lồ cao đến 12 feet, lông lá xồm xoàn không nên là trách nhiệm của mấy đứa nhóc 12, 13 tuổi như chúng nó.

"Bác Hagrid, tụi cháu tin bác mà! Arargog không thể nào là thủ phạm gây ra vụ tập kích năm mươi năm trước được. Để tụi cháu nói cho bác nghe, tụi cháu đã biết con quái vật bên dưới phòng chứa bí mật là thứ gì."

"Thật sao?" Lão Hagrid dừng sụt sùi lại, hai mắt đỏ hoe nhìn chúng nó.

Harry nói:

"Thiệt mà! Chính Tristan là người đã tìm ra danh tính của con quái vật đó là một con Basilisk."

"Sao các cháu không nói sớm với ta. Không được, ta phải báo cáo với cụ Dumbledore tin này mới được." Lão khổng lồ liền hấp tấp đứng dậy, tính toán báo cho cụ Dumbledore biết điều này.

Tụi nó nói nhanh:

"Không cần đâu bác, cụ Dumbledore cũng biết tin này rồi. Từ hồi Giáng Sinh lận cơ."

Lão Hagrid sững người lại, liền quay sang ôm thằng bé thật chặc, chặc đến mức nó nghe thấy tiếng xương cốt cả người kêu lên răng rắc.

"Cảm ơn! Cảm ơn cháu rất nhiều! Tristan à!"

Lão Hagrid ôm Tristan đến nỗi nó suýt chết vì ôm ngực sát nhưng may mà có tụi Harry cứu giúp cho nên nó mới có thể bảo toàn tính mạng.

Sau đó, lão Hagrid giữ tụi nó lại thật lâu, lấy trà bánh ra chiêu đãi bọn nó. Nếu không phải là sắp đến giờ vào học buổi chiều thì lão cũng sẽ không thả tụi nó ra.

Luyến tiếc tiễn bọn nó ra khỏi phòng, lão Hagrid còn cho Tristan một cái ôm ngực sát nữa mới chịu buông tha tụi nó.

Trên đường về lâu đài, đợi cho đến khi căn chòi nhỏ của lão Hagrid thì Tristan cũng không nhịn được mà phàn nàn:

"Thiệt tình, nếu mình mà là hiệu trưởng của Hogwarts lúc đó thì cũng sẽ cho bác Hagrid đuổi học. Nuôi Acromantula là thú cưng thì đúng là không hổ là bác Hagrid mà. Thật là hết nói nổi."

"Là sao?" Harry nghi hoặc hỏi.

Ron liền trả lời:

"Acromantula là loài nhện khổng lồ đó Harry, sải chân có thể dài đến 15 feet lận. Mấy con bình thường thì cũng có thể đạt tới kích thước của một con ngựa đua. Nghe đâu thịt người là thức ăn ưa thích của tụi nó."

Hermione tiếp lời:

"Bộ pháp thuật cũng xếp Acromantula vào loại nguy hiểm XXXXX, ngang cấp với rồng với Basilisk. So với những loài đó, Acromantula cũng không có ít nguy hiểm hơn bao nhiêu."

Tristan thì nhìn về hướng rừng cấm mà nói:

"Cái mà mình lo là loài này vô cùng mắn đẻ, một lần một con đực một con cái có thể đẻ đến một trăm quả trứng, mà chỉ cần sáu đến tám tuần là có thể nở ra rồi. Chỉ mong là bác Hagrid không kiếm cho Aragog một người bạn đời nếu không Rừng Cấm chắc đầy rẫy mấy con nhện con rồi."

"Đừng có dọa mình nữa Tristan!" Ron run rẩy mà nói, sợ hãi nhìn về phía rừng cấm.

Trên đường về nhà, mấy đứa tụi nó cũng không tiếp tục nói chuyện với nhau nữa, một đường im lặng về đến lâu đài.

Tụi Harry thì phải về lâu đài lên lớp, còn Tristan thì đương nhiên là phải khoác áo khoác tàng hình chuồn về phòng ngủ rồi. Khi nghe nói Tristan tính cúp cua mấy tiết học chiều nay thì Hermione thiếu chút nữa bão nổi đương trường, sạc cho nó một trận.

"Tha cho mình đi mà Hermione. Mình mà đến lớp thì sẽ bị mấy giáo sư đuổi ra nữa mất thôi."

May mà Harry đã đưa cho nó mượn áo khoác tàng hình, thằng bé liền khoác áo lên mà chuồn mất. Để lại Harry và Ron chịu cơn thịnh nộ của Hermione.

Có vẻ như mấy đứa tụi nó đã tạm thời quên đi quyển nhật kí của T.M.Riddle còn đang nằm dưới đáy rương quần áo của Tristan. Vậy cũng tốt, nó có thể trực tiếp quăng quyển nhật kí nóng phỏng tay này cho cụ Dumbledore. Thứ này không phải là thứ mà nó có thể nhúng chàm lúc này.

Còn vụ lợi dụng quyển nhật kí để học tập ma pháp, háo lông dê của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy hoàn toàn không được Tristan suy sét.

Có điên hay không mà nghĩ đến chuyện đó vậy. Hay là tưởng là người xuyên việt thì muốn làm gì thì làm? Không có chuyện đó đâu! Cho dù đó chỉ là mảnh linh hồn của kẻ mà chớ gọi tên ra cũng đủ để chơi chết nó cả trăm lần.

Đừng có mà coi thường tên phù thủy đã gây ra nỗi kinh hoàng cho cả vương quốc Anh suốt mấy thập kỷ chớ. Cho dù chúa tể Hắc Ám chỉ mới 15,16 tuổi nhưng đó cũng là chúa tể Hắc Ám a. Tâm trí, thủ đoạn, hiểu biết về ma pháp đều không phải là thứ mà Tristan bây giờ có thể so sánh được.

Nhưng mà Tristan vẫn cho rằng cho đến khi mình cùng tuổi thì sẽ đầy đủ năng lực vật tay đôi với chúa tể Hắc Ám. Cái mà nó đang thiêu bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.

Về đến phòng Tristan liền gác cái áo tàng hình sang một bên, nhào vào rương quần áo lấy ra quyển nhật ki được giấu trong đó. Lần này nó không có mang đầy đủ bộ đồ bảo hộ nữa, mà chỉ đeo một cái găng tay da rồng. Bởi vì lúc nãy mấy đứa bạn vô tình hay cố ý đụng vào mà không sao cả cho nên thằng bé cũng an tâm phần nào, không còn đề phòng như lúc trước nữa.