Chương 73: Thưởng và phạt

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 73: Thưởng và phạt

Chương 73: Thưởng và phạt


"Điều này thì mình thực sự không biết. Thề luôn đó! Mình đâu phải Merlin đâu mà cái gì cũng biết."

Nhưng mà cho dù nó thề thốt đến mức nào đi chăng nữa thì mấy đứa bạn đều quăng tới những ánh mắt không tin tưởng. Đúng thật là quả báo mà. Niềm tin giữa người với người mỏng manh như thế sao?

Trong khi Tristan khóc không ra nước mắt mà ứng phó với lũ bạn thì thầy hiệu trưởng chỉ ngồi một chỗ mà nhìn tụi nó. Hồi trẻ thầy cũng có một người bạn thân giống như vậy, nhưng chính thầy cũng là người đã cắt đứt mối quan hệ này.

Thấy mấy đứa bọn nháo cũng đủ lâu, cụ mới tằng hắng một tiếng ra hiệu cho tụi nó bình tĩnh trở lại. Lúc này cả bốn đứa tụi nó mới chợt nhớ ra là mình còn ở văn phòng của thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng Dumbledore nói bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng:

"Xuất sắc, Prewett. Năng lực của trò luôn làm cho thầy ngạc nhiên. Chỉ bằng vào những chi tiết nhỏ mà trò có thể liên hệ lại với nhau và đưa ra một kết luận tuyệt vời. Bởi vì điều này, thầy không thể không cho nhà Gryffindor 50 điểm vì trò đã giải quyết bí mật của trường trong suốt ngàn năm qua."

"50 điểm? Nhiều dữ vậy? Con cảm ơn giáo sư nhiều."

Nghe thấy được cho tận 50 điểm thì Tristan mừng huýnh. Nó vui sướng mà chia sẻ niềm vui này với mấy đứa bạn.

"Nhưng mà …" Cụ Dumbledore tiếp tục nói, tụi nhỏ cũng yên tĩnh lại mà chăm chú lắng nghe.

"Các trò phải biết rằng đây không phải là lần đầu tiên Curse Ice xuất hiện ở Hogwarts, và đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng nó đột ngột biến mất."

"Chúng đột nhiên biến mất rồi hả giáo sư?" Mấy đứa chúng nó ngơ ngác nhìn nhau, từ hôm qua đến giờ tụi nó cũng không để ý điều này.

Cụ Dumbledore tiếp tục giải thích:

"Theo những gì mà thầy biết, Curse Ice thường xuất hiện khi có người lục lọi một tòa bảo khố bị nguyền rủa và sẽ biến mất khi cánh cửa bảo khố được mở ra một lần nữa. Lần đó đã là mười năm về trước."

"Jacob!" Tristan bật thốt ra một cái tên.

"Đúng vậy, chính là Jacob. Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu biết về nguyên nhân mà việc xuất hiện xuất hiện trở lại của những tòa bảo khố, cũng như người đầu tiên lục lọi nó lần này. Thật ra, chúng ta gần như không có bất cứ hiểu biết gì mấy tòa bảo khố bị nguyền rủa này."

"Có vẻ như các trò đã khám phá ra nguồn gốc của Cursed Ice. Đồng thời phát hiện ra một cầu thang bị biến mất, khám phá một hành lang bị bỏ quên từ lâu, đồng thời phá tan một lời nguyền được ếm lên một tòa bảo khố mà rất nhiều người lớn chối bỏ sự tồn tại của nó mặc dù có rất nhiều chứng cứ khác nhau."

"Thầy nhớ dường như thầy có nói với các con rồi, rằng nếu mà các con vi phạm nội quy của trường một lần nữa, thì thầy sẽ phải đuổi các con."

Mấy đứa tụi nó há hốc miệng kinh hoàng, không thể nào ngờ đến hình phạt lại nghiêm trọng như vậy. Cũng may mà cụ Dumbledore tiếp tục lên tiếng:

"May mắn cho các trò là chúng ta không có bất cứ bằng chứng trực tiếp nào để chứng minh các trò làm chuyện này cả. Cho nên sẽ không có bất cứ hình phạt nào được đưa ra, đồng thời các trò cũng sẽ không nhận được bất kỳ khen thưởng nào cả."

"Các trò còn có bất cứ ý kiến nào về việc này không?"

"Dạ không, thưa giáo sư!"

Không bị đuổi học đã là may mắn lắm rồi, chúng nó còn mong chờ phần thưởng gì nữa. Xem bản mặt tái mét của ba đứa còn lại thì biết. Đặc biệt là Hermione, nếu giáo sư Dumbledore không kịp nói tiếp, có khi cô nàng ngất xỉu tại chỗ không chừng.

May mà Hermione trước khi rời đi đã xoá hết dấu vết mà bọn chúng để lại. Nhưng mà điều này thật sự có tác dụng thật sao. Không nghe cụ Dumbledore kể vanh vách những thứ mà tụi nó đã gặp sao? Tristan dám cá lúc đó có một hay hai giáo sư đứng ở đằng sau, sẵn sàng ra tay cứu giúp tụi nó khi cần. Tất cả hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của thầy hiệu trưởng mà thôi.

Lúc này cô bé cũng đã hồi thần lại, sự ham hiểu biết lại nổi lên cho nên liền hỏi:

"Nhưng mà thưa giáo sư, vậy ai là người đã tạo ra các tòa bảo khổ bị nguyền rủa vậy, và mục đích của người ấy là gì vậy?"

Cụ Dumbledore trầm ngâm một thời gian rồi mới trả lời:

"Ngày xưa cũng có một người đã hỏi thầy câu hỏi y chang như vậy. Để thầy nhớ xem lúc đó đã nói gì nào? Có rất nhiều giả thuyết về người đã xây dựng nên những tòa bảo khố bị nguyền rủa này, một số người cho rằng chúng nó có thể được xây nên bởi một trong những người sáng lập, trong khi đó, những người khác lại quy việc này cho một vị hiệu trưởng bị hoang tưởng nào đó. Nhưng tất cả bọn chúng đều vô cùng nguy hiểm và viễn vọng cho đến khi sự thật được phơi bày."

"Thầy đã cực khổ tìm kiếm trong nhiều năm người có thể giải đáp câu đố này."

Cụ Dumbledore dừng lại, nhìn từng đứa rồi mới nói

"Nhưng mà đây không phải là chuyện mà các trò nên nhúng tay vào. Chúng ta sẽ nói chuyện về cách hành xử của mấy trò sau. Lúc này các trò có thể đi được rồi."

Như thu được lệnh ân xá. Mấy đứa tụi nó đồng loạt đứng dậy chào giáo sư Dumbledore rồi xoay người lui ra khỏi phòng. Trước khi đi cụ còn dặn dò thằng bé:

" Trò Prewett, thầy nghĩ trò nên gặp Poppy một chút đi. Lúc này chắc cô ấy vẫn còn thức đấy."

"Vâng, thưa giáo sư. "
—-----------------------------

"Bye bye, Tristan!"

"Bye bye, hy vọng ngày mai mình còn sống mà gặp lại các câu."

"Ha ha"

Mấy đứa tụi nó chia tay ở cửa phòng thầy hiệu trưởng, bộ ba cùng nhau về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, trong khi Tristan lẻ loi một chút mình đi đến bệnh xa để Madam Pomfrey kiểm tra.

Thứ nhất là nó không dám cãi lời giáo sư Dumbledore, thứ hai là cũng quan tâm đến tình trạng thân thể của mình. Lần ma lực bạo động vừa nãy thật sự là quá lớn, không chỉ thế, thân thể nó cũng đã muốn biến một phần thành quái vật nữa. Tuy lúc trước mới dị hoá một chút mà còn khôi phục lại nữa nhưng biết đâu còn có tai họa ngầm sót lại thì sao? Tristan tin tưởng năng lực của Madam Pomfrey nếu có thì có thể tìm ra và chữa khỏi cho nó.

Và kết quả là sau một hồi kiêm tra tỉ mỉ, Madam Pomfrey dùng đủ các loại bùa chú khác nhau để kiểm tra sức khỏe của thằng bé. Dựa vào màu sắc phản hồi, bà cho rằng thân thể của nó hoàn toàn bình thường, thậm chí còn tốt hơn bình quân của mấy đứa con trai khác cùng lứa tuổi. Đối với một trạch nam lười biếng vận động như thằng bé thì đó đã là tốt lắm rồi. Chắc là do ma dược cải tạo thân thể của nó trong suốt cả nửa năm qua.

Nhưng dù là như thế, nó vẫn dễ dàng bị Harry áp chế mỗi khi tụi nó đùa giỡn với nhau. Tuy chưa bằng thằng nhóc lực sĩ 10 tuổi nào đó có thể đặt gọn thú cưng nặng 999.9 kg của mình trong lòng bàn tay nhưng Harry không hổ danh là chúa cứu thế sao? Thể lực không thể nào xem thường được nha.

Bởi vì Madam Pomfrey nói rằng cần thêm thời gian để quan sát cho nên Tristan đành phải ngủ lại ở bệnh xá đêm nay. Nhưng mà khổ nỗi chung quanh toàn là người quen không chứ, hầu như một nửa số học sinh nhà Slytherin ở lại trường lúc giáng sinh đều có mặt ở đây.

Không cần dò hỏi nó cũng biết nguyên do, bởi vì thằng Draco Malfoy vẫn còn đang bất tỉnh nằm chèo queo bên cạnh.

Như vậy thì làm sao mà đêm nay nó dám ngủ cơ chứ!