Chương 74: Mộng xuân hay ác mộng?

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 74: Mộng xuân hay ác mộng?

Chương 74: Mộng xuân hay ác mộng?


Tuy nói là nói như vậy nhưng từ chiều đến giờ Tristan đã làm những gì? Vác hai thằng bồ tượng Crabbe và Goyle, đột nhập vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin đồng thời lục tung nơi đó lên, kinh hách quá độ khi phát hiện đợt tập kích thứ ba, sau đó còn phải đấu trí đấu dũng với thầy hiệu trưởng Dumbledore nữa. Có thể nói đây là ngày lễ giáng sinh phong phú nhất trong cả hai đời thằng bé.

Cũng chính vì như vậy mà Tristan giờ đây tựa như một con búp bê vải vậy, cả người không còn miếng sức lực nào. Không cần đến thuốc ngủ của Madam Pomfrey, chỉ cần đầu của thằng bé chạm đến gối là tiếng ngáy o o liền vang lên, không thua kém gì năng lực đặc biệt của Nobita.

Tristan có thể ngủ một giấc đến trưa mai mới có thể tỉnh dậy được nếu như nó không nằm mơ, một giấc mơ kỳ di.

Trong giấc mơ, tất cả đều vặn vẹo và hư ảo, thế giới cũng trở nên mơ hồ lên. Nhưng mà Tristan vẫn nhận ra nhân vật chính trong đó không ai khác chính là thanh mai trúc mã của nó: Ginny Weasley.

Có rất nhiều hình ảnh đan xen vào nhau, tỷ như lúc cô bé hì hục lụm từng quyển sách của mình sau khi dượng Arthur quẳng cái vạc của nhỏ vào đầu lão Lucius Malfoy, hay như khi ngồi trên cái ghế ba chân trước toàn thể sư sinh của Hogwarts.

Còn nhiều nhiều hình ảnh khác trong cuộc sống hằng ngày của cô bé như lúc ăn sáng cùng với mọi người trên đại sảnh đường, cùng lên lớp với Tristan, cùng nhau làm bài tập hay là ngồi trong góc viết nhật ký. Tất cả đều là những hoạt động thường ngày mà nó dường như không để ý tới.

Nhưng mà càng về sau giấc mơ của Tristan càng quái quái, nhất là nửa phần sau của giấc mơ.

Không biết bởi vì sao mà "Ginny" bắt đầu chú ý đến Tristan, cố ý mà tiếp cận nó. Bắt đầu từ việc ngồi ăn cơm cạnh thằng bé đến việc nhờ Tristan chỉ bài, rồi đến nhờ nó luyện tập ma pháp.

Lúc đầu thì Tristan cũng không cảm thấy có gì bất thường nhưng càng ngày "Ginny" càng quá quắt, nhiều lần vụng trộm ăn đậu hũ của Tristan.

Là một thằng con trai, Tristan đương nhiên là biết phải bảo vệ lấy thân thể của mình. Với lại người đó lại là em họ của nó nữa chứ. Không cần tính toán cũng biết là trong vòng 3 đời đổ lại rồi.

Tuy trong giới phù thủy hôn nhân cận huyết tương đối phổ biến nhưng thân là người xuyên việt, Tristan hiển nhiên là chống lại điều này.

Hơn thế nữa, Ginny mới chỉ có 11 tuổi mà thôi. Tuy trong mơ thân thể của nhỏ bị bóp méo đi ít nhiều, 3 vòng đều đã nở nang đầy đặn, tạo thành những đường cong quyến rũ nhưng 11 tuổi vẫn là 11 tuổi a, làm sao mà nó nổi lên thú tính cho được. Với lại đây chỉ là giấc mơ mà thôi, Tristan cũng không được Ám dạ nữ thần chúc phúc nên nó cũng mơ mơ hồ hồ, không để ý đến dáng người của "Ginny" đã hoàn toàn thay đổi.

Tuy kiếp trước chức nghiệp lolicon vô cùng thịnh hành, nhưng đó chỉ là đối với những em gái 2D mà thôi. Nếu mà dám động chạm đến những bé gái 3D thì … FBI Warning! Đã có biết bao bài học xương máu đã được rút ra trong mấy vụ này rồi.

Nhưng thế công của "Ginny" quá mức mãnh liệt, nó cũng không thể nào chống lại được mà đành phải chạy trốn. Có điều là nó không có nghĩ đến "Ginny" lại điên cuồng đến như vậy. Nhỏ lại trực tiếp dùng bùa choáng Stupefy khiến cho thằng bé hôn mê.

Đến khi mà Tristan tỉnh dậy thì đã chuyển đến một phân cảnh khác. Lúc này nó đang nằm trên một chiếc giường lớn, trên người trơn bóng, chỉ có một chiếc mền mỏng che thân. Hai tay, hai chân đều bị trói chặt lại. Dù có giãy giụa thế nào cũng không thể nào thoát ra được.

Ở cách đó không xa, "Ginny" nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn trà, vừa thưởng thức một tách trà nóng hôi hổi vừa ghi ghi chép chép gì đó trên một quyển sổ màu đen.

Thấy Tristan đã tỉnh dậy, nhỏ liền quay qua hỏi:

"Tỉnh dậy rồi à, Tristan? Cậu sẽ tha thứ cho mình vì đã lỡ mạnh tay với cậu chứ?"

Thằng bé nổi giận gầm lên:

"Cậu điên rồi hả Ginny? Mau thả mình ra! Mình không có giỡn đâu!"

Nhưng mà "Ginny" làm như không thấy, yểu điệu thướt tha mà tiến đến gần Tristan, với một giọng nói vô cùng quyến rũ:

"Mình đâu có điên đâu Tristan! MÌnh thật lòng thật dạ với cậu mà."

Những lời này của "Ginny" làm cho thằng bé nuốt nước bọt một cái ực, chuyện này quá mức đi, một thằng con trai ở độ tuổi dậy thì như nó sao mà chịu được chứ. Tuy thân thể đã bắt đầu có phản ứng nhưng nó vẫn không dừng việc mắng mỏ lại:

"Hai đứa bọn mình là anh em họ đó. Anh em họ đó nhớ chưa. Nên làm ơn dừng trò đùa này lại dùm mình đi Ginny."

Nhưng mà nhỏ vẫn không dừng lại mà yểu điệu đến gần Tristan:

"Thì có sao đâu. Để giữ gìn dòng máu thuần chủng thì chuyện này hoàn toàn bình thường không phải sao?"

"Ginny" vừa nói vừa bắt đầu cởi nút thắt trên quần áo của mình. Thấy vậy, Tristan liền nhắm mắt lại và la lớn và kịch liệt phản kháng.

"Dừng lại đi Ginny! Chuyện này không có vui đâu! Không phải là cậu luôn yêu thích Harry sao?"

Một tràng cười khanh khách cùng với tiếng quần áo rơi xuống đất sột soạt vang lên. Bằng một giọng vô cùng vũ mị khác hẳn với thường ngày, "Ginny" nói:

"Đừng có từ chối mình nữa mà, Tristan. Lại đây, cùng với mình sinh hài tử nào."

Thằng bé lúc này đã vô cùng hoảng loạn, trái tim của nó đang đập bình bịch bình bịch rõ to. Gương mặt thanh tú đã trở nên đỏ ửng. Bởi vì kịch liệt giãy giụa nên tay chân của nó đã bị cứa đến đỏ bừng, máu tươi bắt đầu tươm ra. Miệng thì la lớn đến mức khàn cả giọng.

"ĐỪNG LẠI Đ Y! ĐỪNG LẠI GẦN Đ Y! TRÁNH XA MÌNH RA!"

Chả lẽ thân thể trong trắng, thủ thân như ngọc của Tristan cứ như vậy bị mất đi sao? Tiếng cười khanh khách của "Ginny" vang vọng khắp cả căn phòng.

"Đúng vậy! Cứ tiếp tục giãy giụa đi Tristan! Như vậy thì cậu càng trở nên dễ thương hơn"

Lúc này "Ginny" đã đến bên cạnh giường, nó cảm thấy có vật nặng bắt đầu leo lên giường.

Nó đã bất chấp tất cả mà hét lớn cầu cứu:

"CÓ AI KHÔNG? CỨU TÔI VỚI!"

Bởi vì đang trong tình trạng vô cùng hoảng loạn, nó không nhận ra rằng giọng nói của Ginny đang dần thay đổi. Không còn là một giọng nữ quen thuộc nữa mà đã dần trở thành một giọng thiếu niên lạ lẫm, lạnh lùng nhưng tràn đầy uy nghiêm, khiến cho người nghe dễ dàng tin phục:

"Thoải mái đi Tristan!Cho dù cậu có hét to đến như thế nào thì cũng không có ai đến cứu cậu đâu. An tâm mà cùng mình sịn hài tử đi."

Cả người nó trở nên lạnh căm căm, miếng vải duy nhất che thân của nó đã bị "nhỏ" quăng đi chỗ khác. Giờ đây thân thể của nó đã hoàn toàn loà lỗ trong không khí. Nó cảm thấy có một bàn tay lạnh băng đang mơn trớn thân thể của nó.

"DỪNG LẠI ĐI GINNY! NẾU CỨ TIẾP TỤC NHƯ THẾ NÀY THÌ TÁC GIẢ LÊN PHƯỜNG MẤT! "

Nó dùng hết can đảm mở mắt ra,giờ đây không còn phải thân sĩ gì nữa hết, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách thoát thân. Với lại cho dù thoát không được thì cũng có thể tận hưởng không phải sao? Cho dù Tristan không thích một chút nào.

Nhưng mà hiện ra trước mắt của Tristan không phải là thân hình nuột nà của Ginny mà lại là thân thể của một cậu thiếu niên tầm 16 tuổi, hoàn toàn lạ mặt. Anh ta cao nhòng, tóc đen, mắt màu xanh biếc như cụ Dumbledore, khá là điển trai nhưng quan trọng nhất là trên người của anh ta cũng không mặc thứ gì. Từng khối cơ bụng hiện rõ ràng trước mặt.