Chương 76: Nhà kính số 3

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 76: Nhà kính số 3

Chương 76: Nhà kính số 3


Tristan nhanh chóng tròng lên quần áo, biến thành một quả cầu mà lăn ra khỏi bệnh thất.

Tuy chỉ cách một đêm nhưng trường học cũng có rất nhiều thay đổi. Ở mỗi chỗ rẽ đều được đặt một mặt gương, có thể cho phép chúng nó nhìn thấy những gì diễn ra bên kia khúc quanh.

Ngoài ra còn có một tờ thông báo được niêm yết trong đại sảnh đường cùng với phòng sinh hoạt chung của các nhà. Yêu cầu bọn học sinh không được đến gần những điểm ống thoát nước lộ thiên.

Hầu như tất cả mọi người đều không hiểu nguyên nhân của những thay đổi này, nhưng Tristan biết được rằng đó chính là hành động của ban giám hiệu nhà trường nhằm bảo đảm an toàn cho bọn học sinh.

Các giáo sư cũng không trực tiếp thông báo con quái vật kia chính là Basilisk, bởi vì khi đó chỉ tạo ra sự hỗn loạn lớn hơn mà không làm được gì cả.

Tưởng tượng mà xem, nếu biết con quái vật đó chính là Basilisk thì nó bảo đảm rằng mỗi đứa học sinh đều sẽ mang theo đồng hồ báo thức có ghi âm tiếng gáy của gà trống để tự vệ, lâu lâu bật lên một lần cho an tâm. Khi đó toà lâu đài chắc chắn sẽ tràn ngập tiếng gáy của gà trống.

Nhưng mà khi đó sẽ khiến con Basilisk hoảng sợ sao? Không! Trái lại là đằng khác! Nó cho rằng tiếng gà trống gáy được thu âm sẽ không còn có hiệu quả như ban đầu, mà sẽ càng chọc giận con Basilisk mà thôi. Khi đó sẽ càng nguy hiểm.

Đương nhiên, một số học sinh có tâm có thể đoán ra được điều này. Nhưng những người đó đều sẽ được các giáo sư gặp riêng, dặn dò một cách kỹ lưỡng.

Tuy vậy, mấy điều đó tạm thời không liên quan gì đến Tristan. Nó chỉ muốn an an ổn ổn ăn xong bữa sáng rồi chạy đi kiếm lá Mandrake mà thôi, có gì quá đáng sao?

Không có gì quá đáng đúng không? Vậy mà Tristan phải khó khăn lắm mới có thể hoàn thành bữa sáng của mình, dù là nó đã đến đại sảnh đường tương đối sớm.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua hầu như đã bị toàn giáo chứng kiến nên những lời đồn một lần nữa nổi lên là không thể tránh khỏi, thậm chí còn vô lý hơn xưa.

Cũng chỉ vì một trong ba nạn nhân kỳ này lại có một con ma: Thầy tu béo, điều này đã khiến sự căng thẳng có từ trước biến thành một nỗi kinh hoàng thực sự.

Người ta hỏi lẫn nhau cái gì có thể gây ra một chuyện như vậy đối với một con ma, quyền lực khủng khiếp nào lại có thể ám hại cả một kẻ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.

Với lại tụi Harry không có bị ác mộng tra tấn như Tristan, tụi nó giờ này còn nằm ở trên giường ngáy khò khò cho nên thằng bè phải ráng mà chịu sự chú ý này một mình.

Tristan vốn là một thằng trạch nam, kiếp trước, kiếp này cũng thế cho nên khi trở thành tiêu điểm của đám đông nó có chút không được tự nhiên. Bình thường thì hầu như mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Harry. Tuy sư thật không phải là như vậy, nhưng trong mắt của mọi người Ron, Hermione và gần đây tính thêm cả Tristan nữa đều là tùy tùng của Chúa cứu thế.

"Chết tiệt! Ăn cũng không yên nữa! Không biết ngày thường Harry sao mà chịu được?"

Nó ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, khi ánh mắt của nó tới đâu thì tụi học sinh đều sợ hãi tránh đí, giống như nó là Basilisk vậy, nhìn tới đâu chết đến đó vậy. Một số đứa nhát gan còn ôm bụng chạy trối chết.

A a a a Tức quá đi mất! Nếu không phải phim trường khác nhau với lại lúc này Tống Thư Hàng còn chưa sinh ra thì nó đều muốn cho mỗi người ở đây một phát Mang Thai Ngưng Thi. Xem coi lúc đó có còn ai dám trốn tránh nó nữa không? Còn dám ôm bụng chạy trối chết trước mặt nó nữa.

Giải quyết nhanh gọn lẹ bữa ăn sáng, Tristan bực hết cả mình rời đi nơi tràn đầy thị phi này. Nghe từng tiếng thở phào nhẹ nhõm khi nó vừa bước ra càng làm cho bước chân của thằng bé nhanh hơn.

Mục tiêu của nó lúc này chính là nhà kính số 3, nơi mà giáo sư Sprout ươm những cây Mandrake quý giá của bà. Vườn Mandrake này vô cùng quan trọng bởi vì liên quan đến sự hồi phục của những người bị hại cho nên có độ bảo mật rất cao, bình thường thì nó khó lòng đột nhập vô được. Tristan phải tìm cách khác để mà đi vào nơi này.

Vừa lúc giáo sư Sprout cũng có mặt tại đây, cô đang đội một bộ che tai màu hồng phấn xù lông, ý đồ thay chậu cho một mớ cây non có hình dáng của trẻ sơ sinh màu xanh nhợt, lốm đốm.

Thấy vậy nó vội vàng lui về phía sau, bịt kín tai mình lại.

Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Mandrake vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Lúc này cô cũng nhận ra bóng dáng của Tristan lấp ló ngoài cửa nên tạm thời dừng tay lại mà hỏi thăm:

"Prewett?"

"Đây là Mandrake đúng không giáo sư? Khi tụi nó trưởng thành thì sẽ điều chế được thuốc chữa hóa đá phải không ạ." Tristan tò mò mà hỏi, đồng thời chỉ vào lỗ tai của mình: "Vừa nãy em có bịt lỗ tai của mình lại có được không cô?"

"Thực sáng suốt, bằng không trò có thể sẽ hôn mê mấy giờ liền." Giáo sư Sprout nở nụ cười khen ngợi: " Nếu là trong giờ học, ta sẽ không keo kiệt thưởng điểm cho nhà Gryffindor vì điều này.. mà tại sao trò có mặt ở đây? Không ở trong đại sảnh đường ấm áp mà ăn sáng đi?"

Gương mặt tươi cười của Tristan liền bí xị xuống ngay lập tức, nó cúi đầu xuống, dùng chân vẽ vòng tròn trên nền đất ẩm ướt của nhà kính.

"Dù sao thì mọi người cũng đâu thích em có mặt ở đó đâu nên em tránh đi chỗ khác cho đỡ ngột ngạt. Đang đi vòng vòng cho đỡ buồn chán liền xuất hiện ở nơi này, do tò mò nên em mới lại gần xem."

Giáo sư Pomona Sprout, giáo sư chủ nhiệm của nhà Hufflepuff, là một người phụ nữ mập mạp và lùn tịt nhưng bà là một trong những vị giáo sư tốt bụng và thân thiện với lũ học trò nhất ở Hogwarts. Tuy Tristan là học sinh của nhà Gryffindor nhưng bà vẫn vui lòng giúp đỡ. Hơn nữa trong lớp học thằng bé luôn chú ý nghe giảng, lại không bày trò quậy phá gì. Tuy tính cách có hơi thụ động một chút nhưng cũng không phải to tát gì, Neville Longbottom năm ngoái còn hơn thế nữa kia, nhưng lại thể hiện tài năng kinh người trong môn dược thảo học.

Với lại thân là viện trưởng của nhà Hufflepuff, mà nạn nhân ngày hôm qua đều là thành viên của nhà này cho nên hơn ai hết bà hiểu tình cảnh của Tristan lúc này. Hơn nữa giáo sư Sprout cũng từ thầy hiệu trưởng Dumbledore biết được chính Tristan là người đã trinh thám ra con quái vật gây ra mọi chuyện nên bà càng quan tâm đến thằng bé hơn nữa.

Bà vỗ về an ủi thằng bé:

"Không sau đâu, trò Prewett. Dần dần mọi người đều sẽ hiểu thôi. Cho đến khi mấy cây Mandrake bé bỏng này trưởng thành thì mọi việc đều sẽ kết thúc."

Tristan ngẩng đầu lên, đôi mắt của nó thông qua mắt kính dường như trở nên càng to tròn hơn, ngập ngùn, ấp úng mà nói:

".. Cái kia.. Giáo sư… Em có thể giúp gì cho cô được không? Em muốn phụ một tay trong chuyện này."

Giáo sư Sprout hơi chần chờ một chút, bởi vì mớ Mandrake này vô cùng quan trọng, nếu có mệnh hệ nào thì sẽ liên lụy đến những học sinh còn bị hóa đá trong kia.

"Đi mà giáo sư! Em có thể giúp cô vận chuyển chậu với phân bón mà. Em hứa là sẽ không đụng chạm gì đến mấy cây Mandrake này đâu. Ở trong trường cũng không có ai chịu chơi với em hết."

Dưới sự nài nỉ của Tristan, giáo sư Sprout cũng đáp ứng cho nó phụ một tay. Cô chỉ vào mớ đồ bịt tai chất đống ở trên bàn gần đó.

"Được rồi! Chỉ lần này thôi đó! Trò chọn một cái mũ bịt tai rồi đeo vô rồi phụ ta làm việc. Ở đây có hàng đống chậu… Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha… Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy!"

"Vâng thưa giáo sư!" Thằng bé vui vẻ chọn một bộ bịt tai thuận mắt nhất đeo vô rồi chuẩn bị giúp giáo sư Sprout chăm sóc mớ Mandrake này.