Chương 69: Cứu rỗi - hồi sinh

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 69: Cứu rỗi - hồi sinh

Chương 69: Cứu rỗi - hồi sinh


Trong thế giới nội tâm của Tristan thì mưa gió bão bùng vẫn còn đang tiếp tục tàn phá.Từng tia chớp xé rách bầu trời đêm, thắp sáng khắp cả một vùng. Ngoài ra, còn có một tia sáng mỏng manh, yếu ớt mà ngoan cường xuyên qua từng tầng mây đen tầng tầng lớp lớp mà chiếu xuống bên cạnh Tristan.

Nhưng mà thật ra, mặt biển lúc này đã yên lặng hơn trước nhiều, không còn những đợt sóng cao hơn đầu người ập đến nữa mà lúc này chỉ còn những gợn sóng nhỏ lăng tăng như là trời yên biển lặng vậy.

Trên trời dưới biển giống như biến thành hai thế giới hoàn toàn đối lập với nhau, phản ánh nội tâm của thằng bé không bình thường một chút nào, giống như có một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang được ấp ủ và thai nghén.

Nhưng mà 50 điểm vận mệnh của Tristan cứ như vậy mà bị tiêu phí sao? Tuy đây chỉ là 1/10 số điểm hiện có nhưng đó cũng là nó bán mạng để kiếm lấy à, cứ như vậy bị lãng phí sao?

Vào lúc này có một cơn sóng nhẹ thổi tới, "tình cờ" va vào tấm ván gỗ mà Tristan đang nằm bên trên, khiến cho tấm ván gỗ dịch chuyển một chút. Và cũng "may mắn" thay, sự thay đổi vị trí này lại "vô tình" khiến cho tia sáng vừa nãy rọi trúng ngay ngực thằng bé.

Đúng là nữ thần may mắn hôm nay hình như phải lòng Tristan mất rồi, cứ nháy mắt liên tục với nó.

Ngay khi tia sáng di chuyển đến vị trí trái tim của Tristan thì đột ngột mở rộng ra, bao phủ cả người thằng bé, đồng thời cả người nó cũng trở nên nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung. Cùng lúc đó có vô số tia sáng xuyên qua màn mây mà chiếu rọi mặt biển như ngàn ngàn vạn vạn lưỡi dao cắt nát những đám mây đen trên trời.

Giông tố đã hoàn toàn chấm dứt!

Sấm chớp đã hoàn toàn dừng lại, thế giới nội tâm của Tristan trở nên vô cùng yên tĩnh, những lời nói mớ vang vọng trong tai nó từ nãy đến giờ cũng đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi dị chuyển một vòng, những tia sáng kia đều tập trung trên người thằng bé. Bị ánh sáng hoàn toàn bao phủ, Tristan tựa như một tôn thần minh đang ngự trị bên trong thần quốc của chính mình.

Từ sâu phía dưới đáy biển cùng với trôi dạt ở bốn phía chung quanh, những phần còn lại của con thuyền mang tên lý trí bắt đầu tụ họp lại với nhau. Tuy vậy, chúng nó không lắp ghép lại thành một thuyền như lúc đầu mà đan xen vào nhau, kết nối với nhau một cách vô tự.

Ở phần chìm dưới mặt nước bắt đầu xuất hiện những mầm thịt, và từ đó mọc ra những cái xúc tu thật dài, thật dài, ngoe nguẩy khắp nơi, mười phần kinh tởm.

Trên mặt còn lại bắt đầu xuất hiện đất, đá, cát, sỏi nhanh chóng tạo thành một hòn đảo nhỏ. Rồi trên đó từng gốc cây mọc lên, xanh um tươi tốt, giống như một khu rừng nguyên sinh mà con người chưa từng đặt chân đến.

Đây chính là hòn đảo tâm linh của Tristan!

Suy tư của người phi thường bao la, cất giấu rất nhiều bí ẩn, xem, kia phiến biển lớn, chính chúng ta có thể hiểu chỉ có lộ ra tại mặt biển hòn đảo, nhưng trên thực tế, tại mặt biển phía dưới, hòn đảo còn có càng lớn bộ phận, nhưng trên thực tế, trừ hòn đảo, còn có toàn bộ biển lớn, còn có tượng trưng cho Linh giới vô biên vô hạn bầu trời..

Lúc này Tristan cũng dần lấy lại được ý thức của mình, tầm mắt của nó bắt gặp đầu nguồn của chùm sáng, đó là cái chìa khóa thật lớn và cũng thật nhỏ, tỏa ra hào quang vạn trượng. Chùm sáng chiếu đến Tristan lúc này chỉ là một phần rất rất nhỏ trong ánh hào quang này mà thôi, nhưng như thế đủ để sáng mù mắt nó rồi.

Đôi mắt của thằng bé trở nên vô cùng đau đớn, hai hàng huyết lệ chảy ra sau đó tối sầm lại.

Tristan bị đá ra khỏi chính thế giới tâm linh của mình!

Ở thế giới hiện thực, Tristan gian nan bò dậy, ráng cố gắng mà quan sát chung quanh. Tuy mắt của nó vẫn còn vô cùng đau đớn nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến thị lực.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin giờ đã thành một bãi bề bộn, bàn ghế, sách vở, cùng đủ thứ tùm lum tà la vương vãi khắp nơi. Ngoài ra còn có gần một chục đứa học sinh nhà Slytherin bị xoay chuyển đến choáng váng cả đầu óc, vẫn còn chưa thể nào tỉnh táo lại được.

"Tiêu đời rồi!"

Nhìn cảnh hoang tàn xung quanh, Tristan có thể đoán được rằng nếu mà mình bị bắt trực tiếp tại trận thì hậu quả sẽ khủng khiếp đến cỡ nào. Lúc đó nó bị khai trừ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thứ mà thằng bé lo lắng lại là không ai có thể ngăn cản lão Snape quăng nó vào một nồi độc dược được, ngay cả cụ Dumbledore cũng không. Chỉ nghĩ thôi là đủ rùng mình rồi.

Không tốn đến nửa giây suy nghĩ, Tristan liền tranh thủ mọi người còn đang choáng váng mà dìu lên Harry, lúc này cũng đang bị choáng không nhẹ, mà lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung, chui vào hệ thống hành lang dưới lòng đất chằng chịt của Hogwarts. Harry lúc này dường như cũng đã hồi phục lại một phần, dựa lên người nó mà tập tễnh bước theo.

Nhưng mà Harry cũng đâu có nhẹ đâu, chỉ đi được một đoạn là Tristan mệt bở hết cả hơi tai, không thể không ngừng lại nghỉ ngơi một lúc tại một hành lang vắng vẻ không người qua lại.

Không hổ là tầm thủ của nhà Gryffindor, với khả năng duy trì thăng bằng rất tốt của mình, Harry cũng rất nhanh mà hồi phục. Khi được Tristan đặt dựa vào tường, nó liền hỏi ngay:

"Tristan, cậu ổn chứ? Hồi nãy cậu làm mình lo quá đi mất."
Tristan vừa thở phì phò vừa trả lời:

"Mình không sao!"

Tuy đôi chân còn hơi run rẩy một chút, nhưng dựa sát vào tường, Harry vẫn có thể đứng dậy được. Vừa làm như thế nó vừa hỏi:

"Mà chuyện hồi nãy là sao vậy? Cậu có biết không? Hồi nãy bàn ghế cùng đủ thứ đồ vật bay vòng vòng quanh người cậu dọa mình sợ hết cả hồn."

Tristan ra vẻ trầm tư mà nói:

"Mình cũng không rõ. Lúc đó nghe thằng Malfoy châm chọc mình giận đến mức không thể nhịn được, sau đó khi tỉnh táo lại thì thấy phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin tan hoang thành một bãi chiến trường. Mình sợ quá liền dìu cậu ra đây. Mà hồi nãy xảy ra chuyện gì sao Harry?"

Nếu nói những gì xảy ra trong phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin thì Tristan không biết gì cả là nói dối, nhưng trên thực tế những gì mà nó biết được cũng không nhiều. Lúc đó ý thức của Tristan đã dùng toàn lực để đối kháng với điên cuồng nên xem nhẹ hầu như toàn bộ những thứ xung quanh, lúc đó hoàn toàn là do bản năng điều khiển. Cho nên Tristan hoàn toàn không nhớ đến việc nó tính mở đường máu chạy vào rừng Cấm cùng những việc trước đó.

"Như vậy sao?" Harry nghi hoặc hỏi lại, sau đó cả hai vừa chạy về hướng nhà vệ sinh nữ ở lầu 3 vừa kể chuyện vừa mới xảy ra trong phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin cho Tristan nghe.

"Theo như những gì mà cậu vừa kể thì mình chắc là bị thằng Malfoy chọc giận quá đâm ra bùng nổ ma lực rồi, nhưng mà mình không nghĩ đến lần này nó lại dữ dội đến vậy."

"Bùng nổ ma lực?"

"Lúc nhỏ khi mà cậu sợ hãi hay bối rối điều gì đó thì hay có điều gì thần kỳ xảy ra chung quanh đúng không? Lần này mình cũng vậy, chỉ có điều là nó dữ dội hơn một chút xíu. Đúng vậy, chỉ một chút xíu mà thôi." Tristan đưa ra lời giải thích của mình, tuy có dấu diếm một phần sự thật là nó suýt tí nữa hóa thành quái vật nhưng đó cũng là một phần sự thật mà, đúng không?

"Một chút xíu?" Harry có chút không còn gì để nói với thằng bạn. Không dám một chút xíu đâu,đúng là hồi nhỏ nó có biến một bộ tóc giả của thầy giáo thành màu xanh lam, thu nhỏ cái áo len cũ của thằng anh họ Dursley mà dì Petunia ép nó mặc hay nhảy lên nóc nhà khi bị bọn đầu gấu đuổi theo mà thôi. Tuy tính ra cũng khá nhiều nhưng đâu có lần nào dữ dội như Tristan lúc nãy đâu, gần như phá hủy toàn bộ phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.

Thằng bạn của nó là quái vật sao?