Chương 2: Cái gì thế này?

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 2: Cái gì thế này?

Chương 2: Cái gì thế này?


Chương 2: Cái gì thế này?

Địch quân đến rồi, rốt cuộc ngày này cũng đến, Việt Thường mảnh đất cuối cùng còn chủ quyền của Âu Lạc, nhưng sẽ còn lâu nữa hay không? Triệu Tặc quân khí thế hung hung, từng người cao lớn khỏe mạnh, trên người chúng còn khoác đầy chiến giáp mà Phủ biết đó là mảnh gang, rất khó phá. Chiến Mã? Đây là thứ người Việt không có, ở Âu Lạc chỉ có voi, dĩ nhiên có một chút ngựa lùn từ Mân Việt đưa vào nhưng lác đác thưa thớt. Song những con chiến mã của đám Triệu Tặc thì phá lên cao lớn hùng vĩ.

Lại găp thứ trận hình chết tiệt này, người ngươi Triệu tặc quy củ sếp vào nhau khiên lớn giáo dài như môt bức tường thành dựng trên nền đất, vững trãi lại có thể di động

Phủ đứng giữa đứng dưới chiếc đại hồng kỳ thêu 2 chữ vàng Việt Thường, lá cờ đại diện cho tinh thần bất khuất, chỉ còn là mảnh đất cuối cùng nhỏ bé nhưng chúng ta sẽ giữ nó đến hơi thở cuối cùng, đến giọt máu cuối cùng.

Phủ từ từ dơ cao Chiến Phủ Thanh Đồng trong tay chỉ về phía trước, nắn mới 16 tuổi, nhưng ngươi Việt 16 tuổi đã xông pha trận mạc kiến công lập nghiệp. Cho nên chiến trận ư, hắn không có lạ lùng gì. Kẻ thù chết dưới tay hắn còn thiếu sao.

"Tấn công, giết giặc Triệu!" Phủ gào lớn, khí thế như rồng thăng thanh vân, như hổ lùa theo gió dẫn đầu đoàn quân toàn thiếu niên Thường Việt lao lên.

"Giết!...." Chiến hữu? Đồng bạn? không, họ chính là anh em là huynh đệ sống chết có nhau, họ cùng nhau lớn lên trên mảnh đất này. Đất mẹ nuôi sống họ, nên họ phải chiến đến cùng, vì đất mẹ, vì dân tộc.

Toàn quân tiến lên, các thiếu niên quả cảm chiến sĩ Việt Thường điên cuồng như sóng lớn với khí thế rời non lấp biển đưa đến, Bảy người một đội, hai khiên rìu, một giáo mác hai cung tên, hai khiếm thanh đồng ngắn.

Lúc xông trận khiên rìu đi trước chếch hai bên, giáo ở giữa, hai người cầm kiếm đồng bọc hai cánh bảo vệ cung thủ.

Đây là chiến thuật của người Việt Thường cũng như người Âu Lạc quen nhất, họ sơn chiến, thủy chiến, đều là dùng nó.

Vút vút vút, tên bắn như mưa… sóng dữ Việt Thường thiếu niên quân chưa đến thì mưa tên của đám quân thù đã tới. Từng cây cung Hán khỏe mạnh tầm xa trên 60 bộ (40m) đã bật tung, một rừng mũi tên như châu chấu ập xuống.

Phủ há mồm kinh hãi, hắn chỉ kịp giơ lên khiên chắn trong tay.

Phập…. phập phập….

1000 thiếu niên binh ngã nhào một đám, có tên xuyên người, có tên xuyên họng, có người trúng vào chân, tay. Nhưng những kẻ bị thương vẫn kiên cường đứng dậy hoặc bò lết trên đất lao lới phía quân thù, chém hắn không được thì cắn, cắn không được thì cào cấu, trước khi chết cũng khiến chúng đau đớn.

Lính Triệu hây ha hây hô tiến lên từng bước theo nhịp trống trận.

Chùng đều bước muôn người như một, khiên lớn che khín thân chỉ nhìn thấy đầu cổ bọn này, tưng mũi kích chi chí tủa ra phía trước sắc nhọn, đây là sắt. Phủ biết chúng, sắc bén hơn vũ khí thanh đồng, lại bền hơn nhiều.

Tên găm đầy khiên, thậm chí còn xuyên qua cổ tay Phủ. Mũi tên của chúng quá mạnh.

" Bắn" Phủ hét lớn.

Các thiếu niên Việt Thường dương dên cung luồng trong tay mà xạ.

Vù vù vù… 30 bộ, đây là khoảng cách cung người Việt lúc này.

Cạch cach…. Phập…. tạch….

Mũi tên đồng thau không xuyên nổi giáp gang, ít nhất là mũi tên cho cung tên không được, phải dùng nỏ lớn ở Cổ Loa mới có tác dụng. Nhưng hỡi ơi còn đâu

Hai quân chạm nhau. Không phải sóng và đá chạm nhau mà là trứng và đá chạm nhau.

Từng thiếu niên Việt Thường cởi trần đóng khố đầu đội lông chim gục ngã trước mũi kích tàn bạo của quân thù.

Một bên trường kích dài hơn 6 thước tua tủa ngăn không cho các chiến sĩ tiếp cận, ai may mắn vượt qua hàng kích đầu thì bị hàng kích sau của giặc đâm tới.

Nhưng bằng cách nào đó họ không gục ngay mà giữ chặt trường kích giặc thù, người trước ngã xuống tạo khoảng chống cho người tới sau lao vào với tất cả những thứ họ có.

Mất rìu mác kiếm thì dùng tay, mất tay thì dùng răng cắn. Giết một là hoà giết hai có hời, chiến đến giọt máu cuối cùng.

Sự điên cuồng ấy khiến cho lính Triệu có phần bối rối mà hơi loạn trận hình. Nhưng chỉ thế thôi, việc Việt Thường bại trận đã là điều thấy rõ, thậm chí là trước cả khi trận chiến bắt đầu.

"Đẩy… đẩy…"

Đẩy đẩy Triệu Tặc vừa theo tiếng quát của các phu trưởng đi vừa chà đạp thân xác dũng sĩ Âu Lạc. Dù còn thoi thóp hay đã tắt hơi thở đều bị chúng bồi thêm một đâm.

Mắt Phủ như muốn nứt ra trước quang cảnh thảm sát.

Quân địch tới gần, xung quanh Phủ là xác của những người anh em Việt thường bộ, tất cả chỉ còn lại mình Phủ cùng cây đại kỵ vẫn tung bay, hắn người đầy vết thương phải dựa lưng vào nó để đứng vững.

Quân giặc bao vây lấy hắn, vòng kính xiết chặt từ từ, Phủ điên cuồng dùng rìu chém vào cán kích nhưng gỗ sam được ngâm tẩm đâu phải muốn chặt là chặt.

Hắn bị muôn ngàn vết đâm, Phủ ngã xuống.

Cây đại kỳ Âu Lạc đổ xuống.

*Bụp* - "Á…cái đ*o gì đấy?"

Phủ tỉnh lại sau cơn mơ bởi cảm giác đau ở vùng ngực. Đại kỳ…à nhầm gậy gỗ vụt túi bụi, Phủ theo bản lăng lấy 2 tay che lấy đầu.

Hắn đang bị người ta úp sọt.

"Trốn lính này…trốn này…"

Đám người này hung hăng vừa đánh vừa chửi. Cũng may Phủ thuộc dạng da dày thịt béo, hắn muốn phản kháng nhưng hắn hết sức rồi, chạy từ Cổ
Loa về đến hồng Lĩnh toàn bữa đói bữa nhịn. Hôm qua lại chả được miếng nào vào mồm.

"Dừng! Đánh chết nó bây giờ!"

Mưa gậy ngừng, Phủ hơi ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông trung liên mặt hơi vuông mặc áo nâu đang nhìn lại hắn.

Tên kia và lũ tay chân gần 2 chục thằng đang mặc áo vải buộc chéo theo phong cách của giặc Triệu. Những cả đám cắt tóc ngắn, cánh tay có hình săm.

Gã trung liên cầm lấy tóc hắn giật ngược lên miệng phun nước miếng tứ tung.

"Nói mau, đám còn lại ở đâu?"

Lại còn biết tiếng Âu Lạc? Tên này đang muốn hắn khai ra chỗ của các chiến sĩ Việt Thường?

"Mẹ mày thằng Việt Gian, có gan thì giết tao đi, còn có c*t bố mày nói!"

Bốp một tiếng, lưng Phủ bị ăn một gậy, hắn nằm xấp xuống nền gạch mất đi ý thức.

"Mẹ thằng này còn giám chửi?"

Một người định gõ Phủ thêm phát nữa thì người trung liên phất tay ngăn cản.

"Khoan đã! Nhiều khả năng thằng này trốn lên đây từ đợt bọn Chiêm sang gây hấn tháng trước!"

Lão chỉ vào tên vừa nãy và tên bên cạnh rồi bảo.

"Hai chúng mày khiêng nó xuống núi, để nó chết thì tao không gom đủ đầu đinh bị quan trên trách phạt thì tao tính sổ với chúng mày!"

"Dậy mau bọn kia!"

Phủ bị đánh, nhưng lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Hắn ngơ ngơ ngác ngác đứng dậy rồi bị lôi ra khỏi lều.

Một lúc sau hắn đứng giữa một quảng trường rộng lớn, bốn phía cờ quạt bay phấp phới. Phủ và đám người đứng nghe một lão già ở trên đài cao hò hét.

Phủ nghe chữ được chữ mất.

Đại khái là Chiêm Thành dám bắt nhốt sứ giả của Đại Cồ Việt, xúc phạm thiên uy của Đại Cồ Việt. Lại hay cho quân qua cướp phá Hoan Châu. Thiên Phúc Đại Hành Hoàng Đế vô cùng tức giận thân chinh phạt Chiêm để thể hiện cái uy nghiêm của nước lớn. Nam nhân trai tráng Hoan Châu được cổ vũ tòng quân đi đánh giặc, rửa nhục cho quốc gia.

Xong bài phát biểu dài lê thê là màn thi hét của đám người bên dưới.

Đến đây là Phủ càng ngáo hơn nữa? Đại Cồ Việt? Chiêm Thành? Thiên Phúc Đại Hành Hoàng Đế? Cái gì thế này?