Chương 3: Đại Cồ Việt thiên thu!

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 3: Đại Cồ Việt thiên thu!

Chương 3: Đại Cồ Việt thiên thu!

Chương 3: Đại Cồ Việt thiên thu!

"Hây ha…Hây hô…"

Vẫn là thanh niên tuổi 16 bẻ gẫy sừng trâu Bạch Công Phủ đây. Hắn đang vung vung vẩy vẩy cây kích mới được cấp.

Cán dài hơn 4 thước thêm mũi kích là gần nửa thước bằng sắt đen bóng. Là bằng sắt đấy biết không? Thứ này ở Âu Lạc bao quý, chỉ có giết đám Triệu tặc mới thu được.

Đầu kích nặng khoảng 4 cân hình mũi giáo một đầu có hai móc bén nhọn, loại này thấy mấy ông lính gọi kích Câu Bổng. Kích dài 5 thước hơn tính cả cán kích làm bằng gỗ sam ngâm qua dầu nóng nhiều lần.

Công Phủ quý thứ này lắm, cứ luyện kích xong lúc nào rảnh là hắn lại mang ra chùi chùi đánh bóng với dùng đít bát để mài lưỡi.

Phủ ở cái trại này được cả tuần rồi. Sau hôm nghe lão già kia hò hét thì hắn nhận ra là mình bị ném về tương lai. Nơi đây cũng nhuộm răng cũng xăm mình, nói tiếng Âu Lạc nhưng có chút khác, nhiều từ mà hắn chả thể hiểu nổi.

Nhưng quan trọng nhất là đất nước này có tên Đại cồ Việt, không phải là Nam Việt của họ Triệu của đám Mân đám Tần mà là của người Âu Lạc. Vì hắn được đồng đội kể cho nghe câu truyện mơ hồ về Âu Lạc Văn Lang thời đại hắn sinh ra, về ngàn năm Bắc Thuộc, về những cuộc khởi nghĩa dành độc lập.

Công Phủ cũng sốc chứ, tự dưng bị ném vào nơi không thân không thích. Lại lúc mới vào trại bị mấy thằng lính cũ bắt đi dọn phân ngựa hộ. Hắn tính phản kháng nhưng thấy có thằng còn to cao hơn hắn bị hội đồng tí chết mà lão bách phu trưởng chả thèm để ý thì dẹp.

Gì chứ cầm rìu đi bổ mấy thằng Triệu tặc thì có bị đâm chém ngàn phát hắn cũng chơi nhưng chưa đánh trận đã chết lẵng nhách thế này thì thôi.

Lão cha hắn vốn là con út trong nhà nhưng ông nội hắn đến gần bảy chục tuổi mới đi gặp Đức Long Quân mà lúc ấy các bác hắn chết cả.

Thế nên ông già mới có câu: "Còn thở là còn gỡ, đứa nào sống giai đứa đó cười."

Đến khi chết tại Cổ Loa lão vẫn dặn hắn câu ấy.

Nhưng khổ khi ấy quân Triệu tiến nhanh quá từ lúc đánh Cửu Chân đến nơi mất có 4 ngày do Hoài Hoan Cửu Đức đầu hàng chóng vánh vì chiến binh 2 bộ này chết trận rất nhiều khi cứu viện Cửu Chân, Phủ nếu chạy cùng thân binh không thì hắn vẫn chuồn được, căng lắm là trốn qua đèo Ngang.

Nhưng sau lưng hắn là con dân Việt Thường bộ chưa kịp di tản vào rừng nên hắn cùng anh em phải tử chiến dưới chân núi Hồng Lĩnh. Vốn tưởng câu thêm ít ngày nhưng tất cả bị tàn sát sạch chỉ trong vòng có 1 buổi sáng.

Người đến trại càng lúc càng đông, chắc phải đến gần nửa vạn người rồi. Phủ cũng thoát khỏi kiếp ma mới, dọn phân đổ nước tiểu có đứa khác đi làm thay cho mình nên hắn có thời gian luyện tập. Trước giờ hắn toàn dùng phủ, cũng có dùng kích thanh đồng nhưng không có giỏi. Nhưng ở đây luyện tập rất lạ, không quá nhiều động tác, mỗi động tác lặp đi lặp lại cho đến khi tay ta mỏi nhừ.

Chỉ có đâm gạt đỡ xoay mấy động tác thôi nhưng luyện tập đội hình là chính, giáo quan nói là võ lực cá nhân tốt, nhưng đội ngũ mới quan trọng.

5 bách đội tạo thành một phương trận 5 hàng mỗi hàng trăm người, giữa người với người đứng cách nhau 1 bộ. Chiến đấu chia làm 3 trạng thái riêng biệt.

Thủ là lúc người lính đứng hơi trùng chân trái tiến về phía trước, chân phải lùi ra sau bàn chân hướng ngang, điều chỉnh trọng tâm, đầu kích hướng thẳng về phía trước. Lúc đâm kích phải dùng sức eo 3 phần lực 4 phần tay còn lại 3 phần giữ sức để rút. Chỉ cần chú ý chếch bên phải phía trước còn chếch bên trái có đồng đội bên ấy lo.

Khi hành quân vắt kích qua vai phải rồi chạy theo đội ngũ, chú ý khoảng cách để không rối đội hình.

Còn tấn công thì phải tiến chậm chân phải bước dài, chân trái kế vào vị trí chan phải ban đầu. Lại bước dài lại kế. Tuyệt đối không được tiến quá cao so với đội hình nếu không ngươi sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

Mấy thứ này là cơ bản trong việc luyện kích và lập đội hình.


Phủ luyện chăm chỉ vì hắn nhìn thấy đội ngũ quân Triệu mạnh bao nhiêu, xưa nay chiến sĩ Âu Lạc toàn là lấy võ lực cá nhân làm chính đánh nhau cũng chỉ là ào ào xông lên. Phủ cảm thấy nên học thứ này

Sau đấy mấy ngày thì mấy ông giáo quan mất hút, bảo đâu là bàn việc với lão già hôm trước rồi. Để lại đám ngũ trưởng tự đi mà quản ngũ. Hơi đâu để ý đến đám pháo hôi.

Ừ thì pháo hôi, cái này Phủ chắc chắn. Hồi còn làm thiếu chủ Việt Thường tộc hắn cùng lão cha cũng đi đánh dẹp bọn người thượng trên núi nhiều lắm. Chả bao giờ cho chiến binh tinh nhuệ lên trước cả, toàn bắt lính các tiểu tộc đi hàng đầu thôi.

Cũng may có mấy người chỉ cho hắn thứ được gọi là đội ngũ và rủ hắn vào nhóm. Bọn này không tốt bụng đâu, đơn giản vì Phủ cao hơn 4 thước có gọi là hơi đô con một xíu nên được vào hội để lúc cần mang ra làm lá chắn.

Nói về đội ngũ thì thứ này được học từ quân Tần. Bộ binh được chia thành nhóm 5 người, đây là tổ quân cơ bản, luôn luôn di chuyển chiến đấu cùng nhau. Thường thì là toàn bộ đều là thương thủ hay đao thuẫn…

Đội của hắn gồm Khương Hội 20 tuổi, tên này người nhỏ thó nhưng bắn cung cũng rất có tay nghề, ngoài 30 bộ vẫn trúng hồng tâm. Hắn vẫn cầm kích nhưng lưng có đeo thêm bộ cung tên của mình, nhìn cái kích có hơn năm thước mà nhìn như gấp rưỡi thằng này thêm cái cung đeo ngang vai với bó tên bên hông tổng cỡ phải 30 chả hiểu hắn có vác được đống ấy khi hành quân không nữa.

Vĩ Bình 23 tuổi và em trai hắn là Vĩ Đáo kém anh 3 tuổi, không biết là có phải cùng cha không chứ thằng anh thì vừa cao vừa gầy như cái sào, ông em lại lùn lùn mập mập thấp hơn cả Khương Hội. Vĩ Bình hay nói mấy câu chuyện tục tĩu liên quan đến vấn đề nam nữ. Hắn kể việc mình từng rình nhìn trộm cô hàng xóm như thế nào…khụ khụ.

Ngũ trưởng Trạch Khuê 38 tuổi, đừng thấy ‘già’ mà chê, đây là lão binh đấy, từng nhập ngũ đánh trận nhiều rồi. Cũng chính Thạch Khuê là người kể cho Công Phủ về lịch sử Đại Cồ Việt.

Ngoài Bạch Công Phủ ra thì là người đất Hoan Châu này cả, thậm chí là hai anh em họ Vĩ cùng Trạch Khuê còn cùng làng với nhau.

Thời gian cứ thể trôi đi, đến sáng sớm mấy ngày sau thì tiếng tù và, tiếng trống gõ inh ỏi. Toàn trại tập hợp đứng xếp hàng nghênh đón Thiên Phúc Đại Hành Hoàng Đế giá lâm.

Phủ hào hứng, hắn muốn xem vua Đại Cồ Việt là như thế nào, có oai phong như An Dương Vương, như tướng quân Cao Lỗ hay không?...

Một canh giờ hai canh giờ….mặt trời lên đến đỉnh, tiếng tù và vẫn thổi, người đánh trống cũng thay mấy lần. Trời tuy đã vào tháng 10 nhưng chả hiểu sao vẫn nắng vỡ đầu. Thậm chí có đến mấy người đã ngất ra đấy vì say nắng mà vẫn chưa thấy cái bóng của Hoàng Đế.

"Đây rõ là hành người mà!" – Phủ hung hăng nghĩ.

Nhưng lão tướng quân bắt đợi thì vẫn phải đợi tất nhiên là ngài đứng ỏ chỗ thoáng mát có trà có quạt hầu hạ nên nào biết cái nóng là gì!

"Bệ hạ giá đáo!"

Cuối cùng thì phải đến cuối giờ Mùi thì Hoàng Đế mới tới.

Con rắn khổng lồ dài đến tận chân trời đang từ từ bò đến, thương kích như rừng, thân hình binh sĩ cao lớn lắm, mão giáp trỉnh tề đi theo đội ngũ, khí thế ngút trời.

Trên chiến mã nâu bóng vạm vỡ cao to, một người đàn ông oai phong uy nghiêm mặc mầu vàng chiến giáp tiến vào quân doanh, ông ta có bộ râu gắn đầu đội nón vàng, bên mình đeo đai ngọc. Đôi mày sắc hơi xếc cặp mắt sáng quắc không giận mà uy. Chiến bào đỏ thắm không hiểu được làm từ thứ gì đang phất phơ trong gió, có óng ánh lại có mượt mà càng làm tăng thêm vẻ yên hùng của ông ta.

Ngài từ từ đi vào trại, hai bên tướng sĩ quỳ rạp xuống hô to.

"Bệ ha thiên tuế!.... Đại Cồ Việt thiên thu!...."