Chương 12: Tam Điệp (2)

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 12: Tam Điệp (2)

Chương 12: Tam Điệp (2)


Tả trại quân Triệu cháy lớn, tiếng hò hét đánh nhau vang trời dĩ nhiên Hữu trại của quân Triệu dù xa vẫn thấy, quân sĩ canh phòng lập tức nhốn nháo báo động.

Chỉ huy nơi này là Lục Tung bác ruột đằng ngoại của Triệu Xuân. Gia chủ đời trước của họ Lục đất Trường Sa có 3 người con 2 nam 1 nữ, Lục Điểm may mắn lọt vào mắt xanh của Triệu Đà được làm chính thất từ đó họ Lục cũng lên hương.

Lại thêm việc cố gia chủ Lục Viết Tơ gần như đầu nhập cả gia sản hỗ trợ họ Triệu thành nghiệp lớn cho nên Đà đối xử rất hậu với anh em của vợ là Lục Tung và Lục Hoành.

Cũng như Nhâm Ngao, Tung đang ngủ ngon lành thì thân binh gọi dậy. Hắn chạy ra khỏi lều thì thấy sáng rực một góc trời phía bắc.

Nhốn nháo một hồi quân sĩ Nam Việt mới bò ra khỏi lều mặc lại mũ giáp nhanh chóng tập trung thành từng khối quân trận, bọn này là tinh nhuệ lão quân người Tần.

"Điểm binh theo ta đi đi cứu viện!" Lục Tung cầm kích leo lên ngựa hét lớn. Tên này năm nay 37 tuổi phong độ đang đạt đỉnh, hắn mình cao 4 thước cưỡi trên tuấn mã hàng tuyển cả người ngựa đều trang bị trọng giáp kín mít thêu chỉ tím lại càng tô thêm phần uy dũng.

Binh lính theo đoàn lần lượt đi ra khỏi cộng trại rồi tập kết ngay trước cổng thành các phương trận, mỗi người cầm một ngọn đuốc khiến không gian trở nên sáng rực. Sau hiệu lệnh từng khối quân di chuyển theo hàng 6 đi theo con đường mòn đủ cho đôi xe trâu kéo đi lại thẳng hướng tả trại. Tung bố trí thêm một nhóm lội ruộng hai bên đường, đồng ruộng đang mùa trổ mạ bị đạp nghiêng ngả khi quân Triệu đi qua.

Lục Hoành cưỡi ngựa chạy đến trước chặn ngựa của anh trai mà can.

"Đại ca! Ta nghĩ chúng ta không nên rời trại lúc này, đêm tối dễ bị người Âu Lạc đánh lén. Cứ quay về thủ trại đi thôi."

Lục Tung không tức giận bởi hành động phạm thượng mà nhẹ nhàng giải thích.

"Tam đệ à, đã xuất quân là phải làm, ta đến đó nếu sự việc quá tầm kểm soát sẽ lui về, ngươi ở lại thủ trại vững là được"

Triệu Xuân lần này nam chinh phải thắng thậm chí là thắng đẹp càng ít thiệt hại càng tốt. Xu thế tranh ngôi trữ quân giữa Xuân và Quách đã ẩn ẩn hiện ra rồi, một số đại thần đang giao động sau chiến tích của triệu Quách. Lần này đánh có mấy cái bộ lạc phía nam Âu Lạc mà còn thiệt hại nặng thì nhiều khả năng là thế sự có biến.

Lục gia thuộc thái tử đảng nên nếu con thuyền này bị chìm thì bọn hắn cũng đừng hòng sống tốt.

Về công hay tư đều nên cứu dù sao Nhâm gia vẫn là cường lực ủng hộ Xuân công tử. Lúc này bo bo giữ thân rất không nên.

"Nếu bọn Âu Lạc giám phục kích thì ta dám chiến, 700 quân cùng một ngàn tráng tốt này đều là kỵ binh tiến có thể công lui có thể chạy đệ chớ lo?" Lục Tung tóm gọn lại trong một câu đồng thời hay háy mắt mà nhìn tam đệ của mình,

"Được vậy ca đi cẩn thận?" Lục Hoành như hiểu ý mà không cản nữa.

"Chúng tướng sĩ theo ta!" Tung chỉ kích về phía trước quất roi phi ngựa

Ầm ầm ầm quân lão Tần phi nhanh chiến mã, hàng đước lắt léo trong gió như một con hỏa long kéo dài.

Dần dần bóng người hiện ra, Huỳnh Dổi và Phan Cửu Lu đến rồi Hữu trại của họ Lục thế nhưng lúc này Lục gia quân đã đèn đuốc sáng ngời canh phòng cẩn mật, từng đoàn quân sĩ hừng hực khí thế, rậm rạp lê mác các chòi gác đã tăng thêm người quả thật không dễ đánh.

Nhìn bầu trời rực sáng phương bắc mà tộc trưởng Hoài Hoan gật gù,

"Chờ thêm một lát, chỉ cần đám này cứu viện Tả trại chúng ta sẽ công lên"

Chẳng mấy chốc đã thấy một đám quân Triệu chằng chịt đi ra, đèn đuốc sáng chưng tạo thành một hàng dài nối đuôi nhau.

"Đám này không sợ chúng ta hai cánh tập doanh sao mà đi nhiều vậy? " Tộc trưởng Cửu Đức nghi ngờ hỏi

"Bọn hấn là quá khinh thường người Việt chúng ta " Huỳnh Dổi thực sự hỏa nộ mà nói.

"Hi vọng đúng như kế hoạch, Lão Triệu không nên quá ham chiến, nếu không thật nguy to." Phan Cửu Lu âm thầm lo lắng cho quân Cửu Chân đang đánh tả doanh.

" Chiến thôi" Huỳnh Dổi liếm liếm môi khao khát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa trại trước mặt.

" Chờ thêm một chú cho đám quân kia đi xa hẳn, khi nào không còn ánh đuốc lửa thì đánh" Phan Cửu Lu vẫn tỏ ra kinh nghiệm trận mạc.

Đám tù trưởng các bộ gật đầu cho là phải.

Đợi một khoảng thời gian khá lâu, ánh đuốc nơi xa đã tắt ngấm, đám quân tách đi cứu Tả Doanh đã biệt dấu. Lúc này Âu Lạc quân mới từ từ trong bụi mà áp lên.

Trong đêm đen họ như u linh mà tiến, nhẹ nhàng uyển chuyển như báo đen.

" Tiến lên" Phan Cửu Lu kẽ quát đám cảm tử quân, bọn này cởi trần đóng khố tay cầm khiên mây lớn vai đeo dây thừng lao lên phía trước.

Hơn năm mươi tên thân thủ lanh lẹ vô cùng, trong đêm tối không đèn đuốc, đường mấp mô mà bọn hấn coi như đất bằng đạp nhanh tiến lên.

" Có địch…"

Choeng choeng choeng….

Đám cảm tử Âu Lạc phải vọt đến 40m khoảng cách tường rào mới bị phát hiện, không có cách nào khác, nơi này quá lắm bui cây, cỏ lau cao vút, thời gian cấp bách đóng trại, quân Triệu tặc kịp chặt cây xây tường rào đã là quá suất sắc, lấy đâu thời gian mà phạt cỏ lau, cây bụi?

Phập phập phập.

Tên bắn ra như mưa, nhưng đây là khiên chắn đặc chế,

Đám tinh nhuệ Âu Lạc tuy nhỏ con người nhưng tốc độ cùng khéo kéo khó ai bì kịp.

Bọn họ năm mươi cảm tử khom người thu lưng nấp sau khiên lớn mà tiến, bước chân chùng nhưng không chậm đạp bụi cỏ gai mà không rên một tiếng nào, vẫn vun vút lao lên.

" Quăng"

Một tên cảm tử quân hô lớn. Bọn hắn nấp sau khiên lôi ra dây thừng quay vù vù trong không trung.

Hoá ra đầu dây thừng có mỏ neo lớn bằng đồng bốn cạnh.

Vù vù vù….

Năm mươi mỏ neo được quẳng vào không khí tiếng xé gió vang lên…

Cạch cạch cạch….
Mỏ neo mắc vào hàng rào, vào cổng gỗ, thậm chí có mỏ neo đập nát sọ một tên lính canh.

" Che khiên chạy…."

Một đám cảm tử chuyển hướng cầm khiên che lưng đầu sau có kéo căng dây thừng chạy tuốt về sau…..

Ùm bò ùm bò ùm bò

Đám đại ngưu được chẩn bị sẵn lúc này cũng được tháo ra buộc mõm sung sướng kêu lên.

Từng sợi thừng được buộc gá nhanh chóng vài thanh đòn trâu kéo..

Vụt mạnh, vút mạnh..

Trâu quá đau kéo mạnh day thừng lớn….

Păng phăng…. Phăng…

Thừng như muốn đứt lìa.

Quân Triệu tặc hốt hoảng nhận ra ý đồ của quân Âu Lạc đã muộn.

Họ lao lên chặt đứt được không ít dây thừng nhưng vẫn còn hai mươi sợi bị kéo căng….

Két két khét….

Hàng rào gỗ mới lập chưa gia cố làm sao chịu nổi sức kéo của man ngưu?

Dầm dầm dầm…

Cả một mảng hàng rào đổ xập.

Trong ngoài liên thông.

Lúc này quân Triệu bàng hoàng sợ hãi trước mặt họ hằng hà xa số bóng đen nhấp nhô như u linh trong cõi địa ngục xuất hiện.

Nhưng Âu Lạc quân không biết, lúc này trong bóng tối cũng có những cặp mắt đang theo rõi họ.

" Lục tướng quân, chúng ta công sao?"

Tiếng lão Tần, là âm vực Lão Tần nhân, đây là bọn tinh nhuệ lính tần, tuy Tần quốc đã bị diệt bọn họ trở thành kẻ không có nhà để về nhưng…. Bọn họ rất hùng mạnh chiến lực, không ai phủ nhận điều đó.

" Không vội, quân ta nhìn đêm không tốt, nên chờ chúng tràn vào trại mới tập kích vào lưng, lúc đó sẽ bắt hết một lượt.

Thì ra Lục Tung đi rồi chỉ là nghi binh, hắn cho quân tắt đuốc xuống ngựa tró mõm bọc vó sau đó âm thầm quay lại Hữu Doanh. Kẻ này thật quá âm hiểm