Chương 15: Tam Điệp(5)

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 15: Tam Điệp(5)

Chương 15: Tam Điệp(5)


"Tả trại chiến tử tám trăm, Hữu trại bốn trăm, nhánh Nhâm Hàu tử tương gần ngàn, bên Lăng Bí không mấy tổn thất. Vậy là trong một đêm mất đến hơn hai ngàn lính"

Triệu Xuân cầm trên tay cuộn thẻ tre bình tĩnh mà nhìn số liệu báo cáo trận chiến đêm qua. Ánh mắt hắn lạnh nhạt đọc số liệu quân lính bỏ mạng cứ như cỏ rác chết vậy.

" Lục tướng trảm tặc bày ngàn, tốt tốt tốt. Không hổ là ái tướng của ta." Xuân gật gù hài lòng.

Hoài Hoan – Cửu Đức có 5000 người, kiếm đâu ra 7000 thủ cấp để Lục Tung báo cáo thành tích? Phải mà cũng không phải.

Thế giới này làm gì có kẻ ngu? Lục Tung đã thực bẩm cùng Xuân việc viết vống lên vậy là có nguyên nhân cả.

Thật sự Xuân không kiểm tra hắn tin tưởng họ Lục, vấn đề đúng là bên hữu trại thắng lớn xác quân địch chất cao như núi, nhiều hay ít hơn số báo có quan trọng sao? Báo càng nhiều số lượng, sĩ khí càng cao.

Lục tung mà không láo báo cáo thì Xuân cũng viết tăng lên để thông báo toàn quân, đây là hai người ăn ý với nhau rồi. Doanh trại cách nhau có mấy km làm sao phó tướng dám lừa chủ tướng công huân trảm thủ? Lục Tung không ngu, Xuân công tử có chơi bời lêu lổng nhưng cũng không phải thằng đần.

Đúng lúc này bên ngoài ồn ào cả lên.

"Tránh ra để ta vào gặp Công tử!"

" Nhâm tướng xin chờ chúng tôi thông báo, Công tử có lệnh chớ làm phiền"

Tiếng huyên náo dịu lại nhưng vẫn khiến Triệu Xuân nhau mày khó chịu. Xuân biết người đến là ai cũng biết tên này chạy về đây để làm gì.

"Haizz…đêm qua ta hồ đồ quá."

Thở dài một tiếng sau đấy để cuộn thẻ tre xuống mặt bàn rồi đi ra.

"Nhâm tướng quân, ta biết ngài thấy thương xót cho em trai mình, ta cũng rất lấy làm tiếc cho Hàu nhưng thân làm chỉ huy lại tự tiện bỏ trại mà đến đây là sao hả?" Triệu Xuân nghiêm giọng mà nói.

Nhâm Sò vùng vằng đẩy tên thân binh của Xuân đang cản mình ra, hắn đi đến gần tên thái tử rồi hỏi.

"Công tử… Hàu hắn…?"

"Phải ta cử hắn đi cứu viện các ngươi!" Triệu Xuân trả lời.

" Hắn mới 17 tuổi…. " Nhâm Sò ánh mắt bi thảm hai hàm răng cắn chặt đau khổ, Hàu chính là đứa em cùng mẹ, cùng cha từ nhỏ tinh thông võ nghệ, là đứa em mà Sò kỵ vọng nhất.

"Ngươi bất mãn… " Xuân trợn mắt.

" Không không… thuộc hạ nào dám. Tôi mất em mà thất thố, xin công tử trách tội. Tôi chỉ muốn biết kẻ thủ ác, Nhâm Sò tôi muốn tận tay xé xác hắn thành trăm mảnh" Nhâm Sò mắt tràn đầy tơ máu, tức giận run run, không ai hiểu hắn tức là do em trai chết trận hay còn pha tạp ý nghĩ khác.

" Bớt đau thương, thân làm chiến tướng cảnh da ngựa bọc thây chúng ta đều phải nghĩ quá, nếu là bại trận, cái mạng của ta của ngươi có khác gì?"

Xuân thâm trầm vỗ vai Sò mà nói.

" Thuộc hạ hiểu…" Nhâm Sò cúi đầu che khuất đi gương mặt biểu hiện.

" Kẻ tập kích em trai ngươi họ Bạch Công, tên Phủ, là chủ của Việt Thường một bộ lạc không quá nhỏ ở cực nam của Âu Lạc"

Xuân không nhanh không chậm nói ra. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn hắn đã có tin tức chính xác đến vậy.


Đầu giờ chiều, cổng trại quân Âu Lạc dưới chân núi Dê.

"Nhìn kia, nhìn kìa lại thêm nhóm nữa trở về." Tên lính canh trên chòi hô lớn.

Xa xa là một nhúm hơn chục người ăn mặc rách rưới lấm lem máu me bùn đất đang chạy hướng này. Đến gần cổng thì bị chặn lại dò hỏi.

"Đứng lại, người Cửu Đức hay Hoài Hoan?" Tên đội trưởng hỏi.

"Bọn tao dân Hoài Hoan, chạy từ đêm mãi mới về được. Cho bọn tao vào trại với, đói với mệt lắm rồi." Người kia thều thào thở không ra hơi.

"Đợi tí, tao gọi người ra xác nhận… Ê thằng Choắt mày vào mời Huỳnh tộc trưởng ra đây."

Một lúc sau Huỳnh Dổi chạy sồng sộc ra. Vừa nhìn thấy đám người thì vội ôm chầm lấy.

"Huỳnh Khén đấy à, may, may quá. Mày mà chết tao không còn mặt mũi nào nhìn bài vị cha mày nữa." Lão sụt sùi.

"Hu hu bác ơi, anh em chết nhiều quá, mất nhiều quá. Bộ ta lần này thảm quá bác ơi." Khén mếu máo, chạy trốn từ đêm đến giờ khiến tinh thần của hắn bên bờ sụp đổ rồi.

"Ừ, tao biết, là lỗi của tao để giặc nó lừa hại chết bao nhiêu là chiến binh bộ ta." Dổi cũng thương tâm.

An dương Vương đứng gần cạnh đó từ bao giờ vỗ vai 2 bác cháu mà ôn tồn khuyên.

"Thôi về được là tốt rồi, ông cho thằng bé vào trại nghỉ ngơi ăn cơm lấy sức thôi. Nhìn nó đói lả rồi kìa."

Huỳnh Dổi cũng gật đầu, nhóm chiến binh Hoài Hoan được dẫn đi nghỉ ngơi. Thục Phán kéo tộc trưởng Hoài Hoan ra một chỗ rồi hỏi nhẹ.

"Dổi, chuyện đêm qua đúng thật thất sách, thật chúng ta không ngờ đến Lão Tần quân lại có kẻ dụng binh xảo quyệt như vậy. Quân của ông còn chưa đến 2 ngàn sĩ khí lại đê mê quá, hay là rút về hậu quân Bái Sơn cho đội dự bị lên được không?"

" Thưa Vua, hơn 2 ngàn rưỡi chiến sĩ tộc tôi tử trận, thù này không báo sao tôi có thể yên lòng. Xin ngài cho tôi được ở lại cự giặc." Huỳnh Dổi ánh mắt căm hờn lửa giận, chết đi tộc nhân chỉ là chọc giận con sư tử già này không hề khiến hắn sợ hãi.

" Ý chí rất khá, ta và ngươi thân như huynh đệ, Không có ngươi dẫn lối thì ta cũng không từ Văn Lang mà xuống được Lạc Việt. Ý Chí chiến đấu là tốt nhưng thực lực lúc này lại không ổn. Hay là hội quân cùng Thường Việt?." Thục Phán vội đỡ lão đồng đội già, trân thành mà nói

"Hội quân với Thường Việt….?" Dổi chần chờ…

" Sao? Dổi đệ ngươi có ý kiến với Việt Thường?" Thục Phán vẫn ôn tông nói chuyện.

" Quả thật trước đây có ý này coi thường Việt Thường bộ cách chiến đấu. Nhưng ngày hôm nay ta mới nghiệm được… ta là dũng thất phu, đam mê danh tiếng kẻ dũng mà khiến cho con dân trong bộ máu chảy đầu rơi. Vua, ta không ngại hợp cùng Việt Thường bộ lần này mà chỉ sợ khó. Bạch Công tính tình quái gở nổi danh, mà đời này Bạch Công còn trẻ… lại vừa lập công lớn, ta sợ hắn kiêu căng từ đó hợp rồi tất có chính phụ, chính không át phụ, phụ không nghe chính. Đến lúc đó loạn càng thêm loạn" Huỳnh Dổi âm trầm nói, dù sao ông ta lão làng đối nhân xử thế nên thấy khó khăn chuyện này.

"Dổi đệ, ngươi nói phải. Hợp vào chuyện chính phụ không phân sẽ khó mà khiển. Để ta nói chuyện qua với Việt Thường. Bạch Công Phủ ta tiếp xúc qua, kẻ này chín chắn trầm ổn trước tuổi lại là người khiêm tốn. Tài năng thì đã chứng minh một phần." An Dương Vương cảm khái.

Quân Việt Thường thiệt hại 300 người nay lại được bổ xung thêm 2000 nâng tổng quân số lên 3700.

Chuyện chỉ huy có chút tranh chấp, Huỳnh Dã có tuổi cao kinh nghiệm, quân lại đông, nhưng Phủ tuổi trẻ có tài lại vừa thắng lớn. Hai bên dùng dằng rất khó phân định. Thục Phán cũng không thể tiện ép buộc hai người. Nhưng cả ba đều biết phải có chính có phụ, và phải liên hợp lại thành một cánh thì mới có sức mạnh thực sự đảm nhận được nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn.

Chia ra thì quân số cả hai bên đều bé, có nhiều nhiệm vụ bất khả thực thi với số quân bé như vậy.

" Dổi lão tướng chúng ta nói chuyện riêng một chút." Phủ thật không muốn tiếp tục dằng co như vậy, hắn cũng chưa chắc mình lãnh đạo có phải là tốt nhất hay không, vì kinh nghiệp chiến đấu của hắn là có, nhưng dẫn binh số lượng đông, hay độ nhạy bén với chiến trường lớn hắn vẫn cần học hỏi.

Nhưng cách chiến đấu của Việt Thường rất riêng, nếu nghe theo lệnh của bộ khác rất khó để chiến đấu. Cho nên nếu kết hợp hắn muốn mình là trưởng.

" Phủ Lang tướng mời nói" Huỳnh Dã cũng không cậy già lên mặt. Tuy việc chính phụ chưa ngả ngũ nhưng thái đội nói chuyện của Phủ bên trong chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu hay phô trương mặc dù tuổi trẻ tài cao.

" Chúng ta cứ tranh chấp không phải cách, tôi ra điều kiện như vầy, nếu chú thấy hợp lý thì chúng ta thỏa thuận. Trận chiến đêm qua tổn thương hai bên đều rất nặng, e rằng khó có thể tái chiến trong một sớm một chiều. Theo ý của tôi, để Tôi làm chủ soái trong 15 ngày, sau đó ông làm chủ soái. Trong thời gian tôi làm chủ soái sẽ tiến hành luyện binh, tái trang bị cho cả hai nhánh quân đội. Tôi tôn trọng kinh nghiệm của ông và chắc chắn sẽ nghe ý kiến của ông mới đưa ra quyết định cho toàn quân. Bên cạnh đó ông có quyền phủ quyết nếu cảm tấy mệnh lệnh của tôi không đúng hoặc có hại cho quân của ông… ý kiến của ông ra sao?" Phủ thành khẩn hỏi.

" Tái trang bị cho quân của tôi?" Huỳnh Dã ngạc nhiên.

"Tôi mang theo 300 người là những thợ có tay nghề tốt nhất của tộc tôi đang đón ở hậu cứ không xa lúc nào cũng có thể tới đây" Phủ nói.

" Chàng trai trẻ, ngươi đúng là làm cho lão già tôi đây cảm thấy xấu hổ, lòng dạ cao như vậy cần gì khó khan quyết định. Ngươi làm chủ, ta làm phụ, trang bị của chúng ta ngươi giúp đỡ lão cảm ơn. Nhưng có một điều kiện… nếu thực hiện lão sẽ nghe ngươi hoàn toàn không có ý kiến gì, không cần cái quyền phủ quyết kia" Huỳnh Dã cười lớn.

" Mời ông nói" Phủ nghiêm cẩn lắng nghe.

"Nghe nói ngươi chưa có vợ, càng không có vợ lẽ… Ta có một cô con gái tầm tuổi ngươi" Lão già khốn này bắt đầu tính toàn.

Phủ đăm chiêu…. Cưới vợ, thông hôn hai tộc, không phải chuyện chơi, nhưng không phải chuyện xấu… thời này nếu hai tộc thực sự ôm đoàn gắn kết thực sự rất tốt.

" Tôi có một em trai…"

Không biết hai người nói chuyện tiếp theo ra sao, chỉ biết Thục Phán vui vẻ rời đi, nơi này chuyện hai bộ đã kết thúc, thật bớt một nỗi lo.

Chắc chắn chưa có hành động mới, cả hai bên một đêm chết mấy ngàn, ai đủ gan không chỉnh quân mà đánh, cho nên Phủ có cơ hội tái trang bị cho quân đội của bản thân.

Hôm qua thắng lớn Triệu tặc khi chạy đa phần vất vũ khí chạy lấy người cả nên thu được đến gần ngàn hai cây kích sắt, mấy trăm thanh kiếm sắt giáp gang cũng được gần 600 bộ cùng hơn 40 bộ da ngựa. Thật lúc rút lui Phủ quá sợ hãi, mỗi tộc nhân đều mang khệ nệ một đống đồ, nếu không phải quen đường hắn không dám liều như vậy. Lúc đó chỉ cần một nhóm quân nhỏ của lão Tần xuất hiện là đủ làm gỏi quân của Phủ rồi.

Kích sắt phải chặt cán mới mang đi được, mỗi người đều phải quấn dây đeo lủng lẳng đồ trên người mà đi, đúng là nghèo nên tham. Cũng may chót lọt cả.

Lúc này liên doanh Việt Thường- Hoài Hoan khí thế ngất trời. Thằng Chắm thì đang ngồi mơ màng về cô vợ xứ Hoan… bỗng nhiên hắn bị gõ một cái đau điến người. Đang muốn chửi bậy thì quay lại bắt gặp Phủ nên hì hì cười.

" Thằng chó này đi đi làm việc mau" Phủ cũng đùa mà đá mông thằng này.

Phủ những ngày ở Hoàng Đế Lê Hoàn tương lai đó không luyện binh chính là lần mò khu rèn.. tìm tìm tòi tòi. Tuy hắn không trực tiếp được làm cái gì đụng cái gì, nhưng hắn quan sát được hơi bị lắm món.

Vốn dĩ thông minh cho nên Phủ tự đúc kết được không ít món nghề.

Thứ nhất có hai loại, một loại các thơi rèn ở tương lai được gọi là sắt, một loại là gang.

Phủ không biết cách tạo ra chúng chỉ biết quặng có ở gần Hồng Lĩnh.

Quá trình từ quặng thành gang hay sắt hắn không biết được vì phức tạp nhiều công đoạn, mỗi lần hắn tranh thủ qua nơi này lò rèn của quân doanh đều không thể chứng kiến toàn bộ quá trình.

Nhưng hắn biết quá trình chế tạo gang và sắt. Ít nhất hắn đã nhìn qua mười mấy lần.

Gang dễ đun thành nóng chảy ra như đồng sau đó có thể rót khuôn đất xét, cát mịn để thành hình. Nhưng gang cứng giòn không gõ được, không mài được. Đúc thành cái gì dùng cái đó.

Sắt, nấu không chảy, ít nhất là Phủ chưa từng thấy thợ nấu chảy được sắt. Chỉ thấy thợ nung đỏ sắt trong lò lửa sau đó sắt mềm đi, thợ dùng búa gõ gõ thành hình vũ khí, sau đó lại nung đỏ nhúng vào muội than rồi để rất lâu, lại nung đỏ rồi làm lạnh đột ngột trong thân cây chuối.

Đây là kĩ thuật không có ở đồng. Đồng như gang có thể nung chảy nhưng lại dẻo có thể gõ khi nguội để tạo hình gọi là gò đồng nguội.. Còn sắt gọi là rèn nóng.

Lần này có vũ khí sắt trong tay lại có sẵn gang rất nhiều. Phủ muốn chơi lớn cho thiên hạ trầm trồ.

Hắn tự thân rèn sắt, vì nơi này chưa từng có ai nhìn rèn sắt cả.


Trong khi đấy tại lều chỉ huy quân Âu Lạc, An Dương Vương cùng các lạc tướng đang nhăn mày nhăn mặt nhìn sa bàn. Thứ này Phủ làm nhưng bị An Dương Vương trấn lột luôn khi sang trại của hắn bàn bạc việc hợp quân hai quân lại làm một.

"Tình thế là hôm qua chúng ta mất tổng cộng 5 ngàn rưỡi chiến binh, bên Triệu tặc thì chưa rõ nhưng cũng rơi vào khoảng 2 ngàn." An Dương Vương đạo.

"Ít nhất là hôm nay với ngày mai bọn chúng chưa thể tiến đanh ngay được, Tả trại bị đốt một nửa, Hữu doanh tuy chúng thắng nhưng lều bạt cũng bị đốt chụi rồi, phải xây lại. Còn vì sao tôi nghĩ phải ngày kia chúng nó mới đanh thì do tôi vừa nhận được một tin cực xấu." Triệu Trúc nói xong liền dưa ra một cuộn thẻ tre.

Rầm. Thục Phán đọc xong liền vỗ mạnh vào mặt bàn.

"Bọn khốn khiếp Ninh Hải bộ, bọn chúng không sợ Đức Long Quân cùng Thánh Mẫu Âu Cơ trách phạt hay sao?"