Chương 21: Tam Điệp(11)
"Thế quái nào chúng ta lại bị điều đến trại Cửu Chân mà không phải bên vua nhỉ!" Phủ vừa cưỡi ngựa vừa cằn nhằn việc quân mình phải chạy loăng quăng khắp nơi.
"Trong thứ viết không rõ nhưng bác có thể mừng tượng ra vấn đề." Huỳnh Dổi cười cười vuốt chòm râu ngắn cũn cỡn của lão ra vẻ cao nhân.
"Hử, bác nói thử coi, cháu đoán ra được phần nào nhưng vẫn thấy sai sai." Phủ tò mò, đánh nhau bày trận hắn có thể hơn lão nhưng mấy cái vòng quan hệ chính trị còn phải học Huỳnh tộc trưởng dài dài.
"Thì có gì khó đâu, vua chấp nhận xuống nước trước để đoàn kết ba quân… " Lão ngập ngừng.
Phủ trán đầy hắc tuyến, ông nói thì nói béng ra đi ra vẻ thần thần bí bí.
"Khụ…khụ…Trên thư có nói trại Dốc Xây bị đánh mạnh phải mượn quân Cửu Chân đến cứu, còn chúng ta là lực lược bù vào số quân lực đi cứu viện, ta đoán việc bị đánh mạnh là thật nhưng không đến độ không thủ được cho đến khi Việt Thường Hoài Hoan ta về đến Dốc Xây, chẳng qua vua muốn đẩy hai bộ sang trận doanh Triệu Trúc để giảm nhiệt căng thẳng." Huỳnh Dổi ôn tồn dạy bảo, cuối cùng thì lão phát hiện ra mặt mà mình hơn thằng ranh này nên cao hứng lắm.
"Nghe cứ như chúng ta là đồ vật ấy nhỉ, các vị mang cho tặng nhau như đúng rồi. Ái ui…đừng đánh đầu em!" Công Chắm bỉu môi, mà để ý thấy mắt thằng này hơi thâm.
"Đã bảo bao lần người lớn nói chuyện trẻ con đừng có lanh tranh! Mà tao biết hai vợ chồng nhà mày mới cưới nhưng tiết chế chút, nhìn mày thế này khéo treo sớm đấy." Phủ lại chơi cán rìu, hắn biết Chắm nói đúng nhưng đến tai 2 vị kia lại thành không hay.
Còn lão Triệu có quản được hắn hay không? Cái này phải xem lão đủ uy không đã!
"Ầy, mày đừng ngăn chúng nó cho tao được bế cháu ngoại chứ." Huỳnh Dổi can, lão cũng khó chịu khi bị mang ra làm vật trao đổi nhưng lão nghĩ bây giờ các tộc trưởng phải gác lại xích mích tránh lục đục nội bộ.
" Hừ hừ, tộc trưởng phu nhân còn chưa có kêu người ta trẻ con, anh mới là trẻ con." Chắm lẩm bẩm, hắn đột nhiên thấy lạnh gáy, quay sang thì ông anh họ đang trợn mắt hằm hằm dơ cán rìu định gõ thì ôm đầu phi ngựa mất.
"Mẹ thằng này định làm phản đúng không, hôm nay tao không gõ mày ngu người thì tên tao là Phủ." Phủ cũng phóng ngựa đuổi theo.
"…"
Huỳnh Dổi mặt mộng, đây là trại trẻ hay quân đội? Tộc trưởng với phó tộc trưởng Việt Thường tài năng quyết đoán chém giặc đây ư?
Đoàn quân dài hơn 3 dặm từ từ ra khỏi hẻm Thác Voi, phía trước là một thung lũng bằng phẳng kẹp giữa dãy Tam Điệp và dãy Thành Vân.
"Hử? " Phủ nhíu mày nhìn về phía cột khói cuối đường chân trời. Hắn có linh cảm không tốt.
Doanh trại quân Âu Lạc tại hẻm Bái Đính – Kim Tân.
"Mau mau cho người cầu cứu Thục Phán, các chiến sĩ Cửu Chân theo ta giết tặc!" Triệu Trúc điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng, các thân binh của lão thi nhau ôm lấy tộc trưởng mà can.
"Không được đâu tộc trưởng ơi, trại bị phá rồi. Ngài còn không rút lui sớm thì không kịp đâu tộc trưởng ơi."
Xung quanh họ khung cảnh lều trại cháy đùng đùng cột khói cao hàng trăm met nên Phủ có cách mấy km vẫn nhìn thấy được.
Bên Triệu Doanh lúc này một mảng hả hê vui vẻ.
"Ha ha ha. Công tử Xuân quả là liệu việc như thần, đám man tặc này quả nhiên mắc bẫy." Lục Hoành cưỡi ngựa thong dong đi vào trại.
Lục Tung ở một bên mặt hơi đen. Bố khỉ đây là kế của lão, lúc họp tướng lính lão chỉ sơ sơ nói ra kế hoạch, Triệu Xuân phán đúng một câu: "Rất hợp ý của bản công tử!" rồi để cấp dưới hoàn thiện chi tiết rồi đánh.
Thôi được rồi, khen công tử Xuân coi như là khen lão.
Kế hoạch của Lục Tung có gì hot mà khiến trại của Triệu Trúc phải hot theo vậy?
Chẳng có gì cao siêu cả, trừ đi nhánh kỳ binh thì quân Triệu còn 2 vạn người ngựa sau khi Ninh Hải bộ đến.
Nếu bên Thục Phán phát hiện ra nhánh kỳ binh thì buộc phải điều quân đi chặn, mà nhóm này không dưới 3 ngàn được.
Còn nếu không chặn? Tốt tốt, kỳ binh vẫn là kỳ bình, xông thẳng xuyên thủng hậu phương Âu Lạc phá tan nát thì cái Tam Điệp tự vỡ.
Hôm trước Lục tướng mới chảm ‘7000’ thủ cấp lại rút thêm 3 thì quân Triệu cơ hồ gấp đôi. Cường công thôi.
Tất nhiên Cường công cũng phải có bài, trước đanh mạnh vào Dốc Xây. Chỗ này cho Lăng Bí cùng Hải Ninh đánh.
Đám chó săn này vì lời hứa phong hầu bái tước nên đánh rất hăng, rất liều mạng. Cánh này tung hết 1 vạn quân vào đánh.
Ba ngày liên tục công trại ngày 5-6 lần quân Triệu bỏ mạng ở Dốc Xây đến hơn 2 ngàn xác chủ yếu là Việt gian, sĩ khí xuống thấp, các tộc trưởng Hải Ninh bắt đầu thoái ý tránh chiến. Kiểu này thêm ngày nữa mà công không nổi nhiều khả năng phải rút để tổ chức lại rồi nghĩ bài khác mà đánh.
Nhưng bên An Dương Vương bị đánh mạnh nên sợ hãi phải gọi cứu viện.
Triệu Trúc thấy Thực Phán xuống nước, lại thêm nghĩ 3 ngàn quân của Phủ đến chiều tối là tới thì không phải lo gì cũng vui lòng cử một nửa trong tổng số 6 ngàn quân của lão ngay lúc trời mới sáng.
Giặc ở đây công cũng mạnh đấy nhưng Tung cho chủ yếu là 4000 lính tân binh của các bộ lạc sống quanh Phiên Ngung còn đâu lão ém thi thoảng cho 1-2 ngàn ra hỗ trợ để không quá lộ liễu.
Mà cái trại Cửu Chân nó cứng hơn Dốc Xây quá nhiều, lũy cao 3m cọc gỗ đóng rào cũng đâm đến met rưỡi vào đất kéo thoải mái không nghiêng ngả. Phía trước lại có hào sâu 1 met rộng 3 met ngập đầy nước.
Lần trước tộc trưởng dân quân đi đốt 1 trại, mấy nay đánh nhau các chiến sĩ Cửu Chân giết được hơn ngàn con cừu non, nay lại hay tin bên An Dương Vương kém cỏi phải cầu viện thì mặt chả song song với trời.
Nói chung là thế giặc cũng nhàn nên lão Trúc có gan cử nhiều đến thế, tất nhiên là lão cử viện binh trong bí mật nhưng bí mật đến mấy đứa Việt gian cũng biết?
Lão nghĩ không nhẽ bên mình lại không thủ được cho đến khi thằng ranh con kia đến?
Hừ hừ lần này phải bắn nó nôn ra mấy ngàn vũ khí sắt, nghe nói mới thắng lớn ở Cúc Phương.
Thêm 3000 quân lại có vũ khí sắt, lão đang nghĩ hay là mình mở cổng đánh ra?
Nhưng sự thật phũ phàng, đến tầm trưa thì Lục Tung cho tổng tấn công, 9 ngàn đánh 3 ngàn thêm nữa lần này lão có chuẩn bị. Dầu đâu phải mỗi Âu Lạc mới có đâu, quân triệu cũng đầy. Vẫn là cái trò buộc dây ném, Tung sau khi phân tích trận Hàu bị phục kích thì lão cũng chơi cả hũ rắn. Phải nói lão này rất biết học hỏi.
Quân Cửu Chân lĩnh đủ, này thì coi thường Việt Thường bộ cách đánh.
Chưa đến 1 canh giờ cổng trại bị phá toang, quân Triệu tràn vào đốt phá.
Triệu Giang thiếu tộc trưởng bị cha đánh ngất rồi ném cho thân binh mang đi trốn. Còn bản thân lão ở lại tử chiến, đầu bị treo ngay trước cổng trại.
Lại nói Phủ vừa ra khỏi hẻm Thác Voi, thấy khói là mắt nhíu lại thành đường hẹp suy tư.
"Toàn quân tiến nhanh tập kết trước cổng khe núi!"
Rầm rầm, 3500 người chạy dồn dập, phải đến cả tiếng sau mới đựng thành các phương trận dưới chân núi Thành Vân. Đúng lúc này thì xa xa có làn khói bụi mờ bay tới.
"Là kỵ binh Triệu tặc!" Bạch Công Chắm hét lớn.
Lục Tung cưỡi trên chiến mã cao lớn nhìn về phía Âu Lạc, lão tặc lưỡi.
"Chậc chậc, ta biết tên nhóc Việt Thường bộ kia quả nhiên không đơn giản nhưng không ngờ là hắn biết dựng phương trận cơ đấy."
"Kỵ binh tập hợp, đội hình mũi trùy theo ta phá địch!" Lão dơ cao thanh kích lên mà hét.
"Hô!" 1000 kỵ binh Lục gia quân hét lớn.
Lục Tung suất thân đệ tử Lục gia dòng chính ở quận Hằng Sơn nhưng phạm tội, đáng ra phải xử chết nhưng gia tộc đút lót quan lại nên giảm xuống đi đày phía nam lại quen được Triệu Đà. Số thân quân của hắn cũng là người Hằng Sơn cả, bọn này kỵ thuật sau nhiều năm rèn luyện đã rất cừ.
Phía bên kia Phủ thấy kỵ binh cũng không sợ hãi, ở Lục hải quân của hắn cũng từng hạ sát rất nhiều kỵ chẳng qua đám trước mặt có chút…hơi đông.
Phương trận giáo binh Âu lạc đứng tuyến ngoài, vẫn là động tác quen thuộc đứng hạ thấp trọng tâm chân trái bước lên trước chân phải khẽ lùi ra sau mũi giáo chĩa ngang về phía trước.
Phủ đứng hàng đầu khích lệ toàn quân.
"Chuẩn bị!" Hắn hét lớn.
Rầm rầm rầm, đoàn kỵ binh càng lúc càng tới gần, mặt đất rung rung.
Hí hí luật luật….Rắc…Hự…Á…
Khủng bố va chạm, vẫn là người bị húc bay tứ lung tung, lực ủi của chiến mã 400 kg thật sự rất khủng khiếp.
Phương trận trường giáo bị đục lỗ chỗ bởi đội hình cữ V tù của kỵ binh Triệu.
Ơ không phải thương kỵ binh bị trường giáo khắc chế à?
Đúng mà không đúng, phải xem trường giáo của quân đội nhà nào, nếu có một tên trường thương binh chuyên nghiệp chống kỵ đứng đây nhìn đội hình Âu Lạc kiểu gì hắn cũng chửi đổng lên:
"Mả bố các ông đứng sai tư thế rồi, đấu với kỵ ai lại thế kia!"
Phủ đang bay, hắn bay một vòng rất đẹp rồi rơi cái bẹp xuống mặt đất, chân tay bị bẻ ngược thành các hình thù kỳ dị, nỗi đau thấu tâm can theo nghĩa đen bởi xương sườn bị gãy chọc vào nội tạng.
Hình ảnh cuối cùng hắn thấy được là chân ngựa đạp thẳng xuống đầu hắn.
Bẹp….