Chương 31: Giúp người

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 31: Giúp người

Chương 31: Giúp người


Ánh sáng vàng ươm chiếu vào bên trong phòng lớn, từ từ soi rọi đến hai thân thể đang ôm lấy nhau trên giường.

"Đau đầu quá." Trong cơm uể oải Phủ tức dậy, hầu như sau lần nhậu nào cơ thể hắn cũng như đi mượn như thế này.

Hắn ngồi dậy ở thành giường một lúc cho tỉnh rồi cúi xuống nhặt nhạnh quần áo rơi vãi dưới đất mặc lại.

Kí ức như cơn lũ chàn về, hắn từ từ nhớ lại bữa tiệc tối hôm qua mà cảm thán.

"Tên kia không ngờ cao thủ giấu nghề, uống khỏe thật đấy."

*Rắc rắc* Vươn vai xoay người vài cái, Phủ véo véo mũi con mèo nhỏ còn đang cuộn mình lười biếng trong chăn.

"Dậy, dậy đi Sara."

"Ưm, để người ta ngủ thêm tí đê, trời đang lạnh." Cô nàng đẩy tay hắn ra, lấy chăn chùm quá mặt để chống chế.

"Em biết sáng nay phải ra bến cảng kiểm hàng mà!" Phủ cài lốt chiếc cúc áo, hắn đang tính giật chăn thì Sara thò năm ngón tay ra bảo.

"Một chốc nữa, anh cứ xuống nhà trước đi!"

"Dậy!" Trán phủ nổi cả gân lên, hắn biết thừa cái một lát của ả này nó dài cả tiếng.

Ngay sau đấy là cảnh Sara bị cưỡng ép rời khỏi chăn.

Phủ với Sara chưa có lễ cưới chính thức nhưng chung chăn chung giường chán với nhau rồi, hai đứa lại muốn phòng lớn nhất mà ở cái trụ sở này thì chỉ có cái phòng ngay trên đại sảnh. Mọi hành động quá khích đều bị nghe rõ cả.

"Ôi đôi vợ chồng trẻ, ha ha" Darius đang ăn sáng ở dưới sảnh cũng phải cảm thán.

Một lúc sau thì ông bà chủ của Viena Thunder cũng quần áo chỉnh tề xuống dưới.

"Liudol, ông anh vẫn chưa đi cơ à! Muốn nhậu bữa nữa không, hôm qua tôi hơi dưới sức." Phủ thấy Liudol cũng ở dưới này thì chào một tiếng.

"Thôi đê, hôm qua chú mày còn gục trước cả anh đây!" Darius chen mồm.

"Hử, sao tôi nhớ là anh nằm bàn trước?" Phủ cãi lại.

"Là chú!"

"Là anh!"



Liudol đen mặt nhìn hai thằng lớn đầu mà như trẻ con kia, hắn chắc phải xem lại liệu bọn nhóc to xác này liệu có đáng tin hay không.

"Anh có chuyện gì cần Viena Thunder giúp à?" Sara khoanh tay đứng bên cạnh hắn lúc nào lên tiếng hỏi.

"…" Liudol vẫn hơi do dự.

"Diego bảo với tôi là anh không đơn giản nhưng cũng là cơ hội…" Nói đên đây nàng ngước lên nhìn thẳng vào mắt Liudol như muốn nhìn thấu hắn.

"Liệu tôi tin được mấy người không?" Liudol cũng hơi ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đối mắt với Sara.

"Tùy tình hình… Diego bảo như vậy." Sara đảo mắt chịu thua.

"Là chú!"

"Là anh!"

Liudol nhìn qua chỗ hai thằng ngố kia, thở dài một tiếng rồi như buông xuống một thứ gì đó, hắn dõng dạc gọi.

"Này Diego, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng."

"Hả? Ừ!" Phủ ngay lập tức thu lại vẻ cười cợt.

Một lúc sau hai người mặt đối mặt ở tầng thượng, những người khác được lệnh cấm nghe lén. Những chờ mãi mà vẫn chưa thấy Liudol mở lời nên Phủ đành nói trước.

"Ở đây không có ai nghe lén chúng ta đâu, anh có thể nói thoải mái."

Bỗng nhiên Liudol bám chặt lấy vai phủ, mắt đối mắt đầy quyết tâm.

"Anh Lê, anh có yêu nước không?"

Lộn kịch bản.

"Diego, cậu có muốn được phong hầu bái tước không?"

"Có chứ!" Phủ cũng dùng 2 tay đặt lên vai Liudol, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Phía xa xa là hai cái đầu lấp ló.

"Hai tên kia không làm chuyện gì mờ ám chứ?" Sara lẩm bẩm.

"Chắc là không đâu!" Darius giọng hình sự đáp lại.

"Này hai người xuống dưới nhà ngay không thì bảo!" Tiếng quát của Phủ vọng lại.

Hắn cười hề hề quay qua nhìn Liudol trán đầy gân đen như đít nồi.

"Yên tâm giờ an toàn tuyệt đối rồi."

"Tôi là…" Liudol bắt đầu kể chuyện.

Liudol vốn sinh ra trong một gia tộc hiệp sĩ ở Sachsen, từ nhỏ hắn đã được đào tạo rất bài bản để xứng đáng với một nghĩa vụ cao cả nhất.

Làm cận vệ cho con trai của vua Otto I Liudolfinger hoàng đế khai quốc của Thánh Chế La Mã.

Cuộc đời của Liudol cũng gọi là lên hương khi vị chủ nhân bằng tuổi của tên này kế vị vua cha tức trở thành hoàng đế Otto II.

Nhưng trận chiến Stilo đã thay đổi tất cả, phe Thánh Chế và đồng minh đại bại trước Abu'l-Qasim một trong ba tiểu vương của Sicily.

Tuy Abu'l-Qasim chết trận nên Roma không bị uy hiếp nhưng Uy tín của hoàng đế mất sạch, Otto II phải chạy lên phía bắc tổ chức một cuộc họp của các nhà lãnh đạo chủ yếu ở miền bắc Ý tại Verona.

Đang mưu tính về một cuộc hội quân trả thù thì tại Roma giáo hoàng Benedict VII qua đời để lại một khoảng trống quyền lực lớn.

Nhận thấy đây là cơ hội hiếm có để nắm quyền kiểm soát cái thành phố bất trị này, Otto II đã đưa Pietro Canepanova người từng làm tổng thủ tướng của hoàng gia của ông lên làm giáo hoàng tức John XIV.

Tất nhiên hành động can thiệp này làm phật lòng giới quý tộc tại Roma và cái gì đến cũng phải đến, một cuộc ám sát diễn ra ngay trong lòng thành phố.

"Vậy đấy là lí do cho cái tin đồn ‘hoàng đế băng hà đang’ đang ầm ĩ ngoài kia?" Phủ tổng kết lại sau khi nghe câu chuyện của Liudol.

"Không, hoàng đế vẫn sống, đêm hôm ấy tôi đã đổi quần áo với ngài ấy để dụ đám chuột kia đuổi theo mình. Hơn nữa chưa thấy bên cung điện phát tang nên tôi nghĩ nhiều khả năng là ngài đã bị thương và phải trốn ở đâu đó đề phòng bị ám sát lần nữa." Liudol phản bác.

"Vậy tôi đâu thể giúp gì, chúng ta cũng không biết vị trí hiện tại của hoàng đế." Phủ thắc mắc.

"Cậu không biết nhưng tôi biết, ở ngoại ô Roma có vài căn cứ bí mật của lính ngự lâm ngụy trang như một nông trại." Liudol khẳng định.

"Cậu biết nhiều thế?" Phủ hơi nghi ngờ.

Đáp lại là khuôn mặt đầy tự hào của Liudol.

"Tôi là cận về trung thành nhất của ngài mà lại."

"Thế sao anh không tự đi đê, tôi cấp ngựa cho, miễn sau này trả cho tôi là được." Phủ hơi ngứa mắt với cái mặt thiếu điều song song với trời kia.

Cái công hộ tống một cận vệ về với vòng tay của hoàng đế? Hắn cũng không thấy được lợi lộc gì từ vụ này mà chỉ thấy nguy cơ đầy dẫy.

Làm ăn trăm hại vô lợi như thế Phủ còn lâu mới tham gia, hắn không đem Liudol bán cho mấy tay quý tộc Roma đã là nhân từ lắm rồi.

Tất nhiên hắn mới nghĩ trong đầu thế thôi.

"Tôi đang bị thương thì tự đi thế quái nào được? Mà yên tâm đi, tôi có bằng chứng danh sách quý tộc Roma có dính líu đến phi vụ ám sát lần này. Anh mà giúp tôi truyền tin này về cho ngài thì công to đấy chứa đùa." Liudol đưa ra mồi dụ.

Phủ biết đấy là bả, nhưng bả này rất thơm nha. Mắt hắn đảo vòng vòng suy nghĩ một hồi rồi ra quyết định.

"Được rồi, tôi đi với anh, chỉ hai chúng ta thôi."

"Cũng đúng ý tôi, càng ít người biết càng tốt." Liudol cười hài lòng.

"Thành giao!" "Thành giao!" Hai người bắt lấy tay nhau coi như ký kết.

"À mà nhớ xin cho tôi cái chức cao cao tí, tốt nhất là lãnh một nhóm quân đội nào to một chút." Phủ kỳ kèo ra giá.

Trán Liudol nổi đầy gân xanh, cái thằng này việc còn chưa bắt đầu làm đã đòi thế này thế kia rồi.

Tối hôm ấy Phủ mang bản đồ đến phòng Liudol bàn bạc đến tận khuya về kế hoạch và tuyến đường phải đi.

Việc cần gấp gáp nên ngay sáng hôm sau hai người đi luôn.

Tất nhiên là bây giờ tay Liudol vẫn còn chưa tiện vận động mạnh nên phải dùng tạm một chiếc xe ngựa và Phủ sẽ đóng vai trò mã phu còn người cận vệ trẻ của hoàng đế chỉ việc ngồi trong xe hưởng thụ.

Nói hưởng thụ chứ ngồi xe ngựa thời này cũng là một cực hình với cái mông đấy.

Trước khi đi Phủ đã căn dặn Sara rằng chuẩn bị sẵn tư thế cảnh giác nếu Roma có biếm thì chuồn luôn.