Chương 6: Về rồi?

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 6: Về rồi?

Chương 6: Về rồi?

Chương 6: về rồi?

Trong cơn mê man Phủ như thấy thân thể mình như hòa tan thành vô vàn mảnh nhỏ, muốn tan biến vào thiên địa.

Nhưng một ánh sáng lóe lên, một cái gì đó sáng lấp lánh nhưng nhu hòa đang níu kéo hấp dẫn các mảnh nhỏ, các hạt bụi Phủ. Rồi hắn mơ hồ nhìn thấy một viên ngọc.

Ngọc Quy.

Viên ngọc sáng trói lơ lửng giữa không gian trắng mênh mông không điểm cuối. Các hạt Phủ tập hợp lại xoay quanh viên ngọc tạo thành một vành đai đĩa bồi tụ.

Tốc độ xoay nhanh dần nhanh dần, Phủ cảm nhận được thời gian như được kéo dài. Một giờ, một ngày,...

Phủ không rõ mình đã ở tronh trạng thái này bao lâu rồi. Góc nhìn của hắn bị khóa chặt vào viên ngọc, hắn nhìn thấy những đường vân kì lạ trên đó. Những đốm sáng nhỏ chạy dọc theo các đường ấy.

Kỳ lạ hơn là tinh thần của Phủ vẫn bình thường vẫn tĩnh nặng, đáng ra việc nhìn 1 viên ngọc suốt hàng tháng trời không ngủ khiến hắn phát điên mới đúng.

Cho đến một hôm bất chợ những hạt bụi Phủ bị viên ngọc hút vào rồi hấp thụ, sau đó.

"Ặc…ặc…"

Phủ bật dậy tay vẫn ôm cổ cảm giác chết đối trên cạn sộc tới bất ngờ, năn lộn đớp vội vài hớp không khí. Người hắn đẫm mồ hôi đỏ ửng cong cong cái lưng như con tôm luộc.

Phải mất một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại được. Chắc hắn phải ám ảnh cả đời với cái cảm giác này, quá kinh hoàng.

Phủ kiểm tra lại cơ thể mình, chân tay 5 cái đầy đủ(?) không mất cái nào, ngũ quan cũng không thiếu. Vết thương ở cổ cũng lành lại hoàn toàn.

Chống tay sang hai bên, tay hắn đè lên vật gì đó dinh dính. Phủ cầm lên nhìn, vật này dài hơn 1 tấc, 1 đầu có gắn lông đầu kia gắn mũi sắt. Đây chính là thứ đã xuyên qua cổ hắn, thậm chí nó đang còn nhuộm đỏ bởi máu tươi đỏ nhớp nháp.

"Đây là mũi tên đã giết ta?" Phủ kinh ngạc.

Phủ lập tức nhìn quanh nháo nhác tìm kiếm cây thiết kích, đáng tiếc là không thấy tăm hơi đâu cả, dùng kích một thời gian hắn cũng thấy khá thuận tay. Nhưng thôi không sao, thực ra thì hắn giỏi dùng phủ chiến hơn tất nhiên chiến phủ đồng thau xem ra có hạn chế rồi, đối với thời đại đã có vũ khí sắt giáp gang. Thực sự…. đồng thau vũ khí quá bất lợi.

Ngồi nghĩ linh tinh một chút hắn mới để ý xung quanh.

Hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ vách đất rộng tầm 40 bộ vuông. Phía trên mái được lợp bằng dạ khô nẹp bằng thanh tre.

Phủ kinh ngạc phát hiện, hắn lại trở về thời đại Âu Lạc, không thể sai được.

Đây là căn nhà hắn từng qua đêm lúc chạy từ Cổ Loa về Việt Thường, hắn chắc chắn không thể nhớ sai lầm được, ký ức của cuộc chạy trốn từ Cổ Loa về Việt Thường từng cho tiết từng hình ảnh vẫn luôn hiển hiện trong đầu hắn, bao nhiêu gian khổ bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thấp thỏm, căng thẳng làm sao có thể một sớm một chiều phai nhạt.

Căn nhà này thuộc về ngôi làng mới bị bỏ hoang, có vẻ như dân ở đây nghe tin Cổ Loa bị phá nên chạy vội, nó lằm trên đường chính đi Cửu Chân Hoài Hoan nên kiểu gì cũng bị Triệu tặc quét qua.

Bỗng nhớ ra cái gì đấy hắn nhìn lại quần áo của mình, áo hắn đang mặc là áo vải cổ chéo(áo tứ thân cổ chéo). May hắn vừa rồi không hét toáng lên, chứ để mấy chiến sĩ Âu Lạc mà nhìn thấy lại tưởng hắn phản làm Việt gian chém luôn thì thật khó giải thích. Kiểu quần áo này đặc biệt na ná tương tự quân Triệu tặc, Cần thay gấp.

Thay xong hắn mới để ý đến cây phủ chiến cạnh chõng tre. Đây là di vật của cha hắn.

Lại nói lí do tại sao cha con họ Bạch Công hắn có mặt tại Cổ Loa để chiến cùng giặc thì phải kể lại chuyện xưa.

Tần Thủy Hoàng Doanh Chính sau khi đánh bại Lục Quốc thì mắt nhìn xuống phía nam, ông ta lệnh cho 50 vạn người tràn qua sông Trường Giang.

Vùng này vốn là đất của các quốc gia Bách Việt, trong đó nổi bật là 7 đại tộc U, Mân, Đông, Hồ, Âu, Điền, Lạc phân chia địa bàn đánh lẫn nhau hang trăm năm. Quân tần tiến đến các quốc gia này mạnh ai lấy đánh rời rạc như nắm cát nên bại lui liên tục.

Lúc này Thục Phán suất hiện như một vì sao sáng với cách đánh du kích thanh dã mới mà cũ ngăn đà bước tiến của quân Tần. Đỉnh cao là chiến thắng tổng phản công trảm tướng Đồ Thư kẻ chỉ huy nhánh quân tấn công vào đất Âu Lạc.

Nhà Tần sụp đổ, Triệu Đà vốn là võ tướng quê ở Hà Bắc theo đợt nam chinh. Nhân có biến mà tiếm quyền ly khai xưng vương xưng chúa tại đất Phiên Ngung rồi từ đó thu phục các cánh quân Tần còn lại để lập quốc Nam Việt.

Trước kia hắn được Tần giúp nên hống hách đánh cả Bách Việt nhưng từ khi tuyên bố ly khai khỏi Tần thì đố dám đánh lung tung, Thất Việt đại tộc đã phục quốc sau khi Tần diệt lại chả vả cho rụng răng.

Nhưng đang thời loạn lạc, Đà không đánh để mở rộng thực lực chờ khi Trung Nguyên thống nhất rồi tràn xuống hắn đỡ bằng mắt.

Âu Lạc ít liên lạc quan hệ với Tứ Việt còn lại. Lại thêm việc Thục Phán vốn người Tây Âu Việt tách ra, dẫn rất nhiều người xuống đất Lạc Việt khiến cho vua mới Tây Âu quan hệ có phần đi xuống, tuy vẫn còn khá thân nhưng gút mắc hục hặc vấn đề lãnh thổ hai bên chưa bao giờ dừng ại.

Vậy nên Triệu Đà mỗi lần động binh thì y rằng Âu Lạc là mục tiêu đầu tiên. Lúc quân Triệu bắt đầu tập hợp quân gần biên giới thì Âu Lạc đã thám thính vè biết được chuẩn bị.

Tuy hai nước có thông hôn giữa Mị Châu và Trọng Thuỷ giúp hoà bình vài năm không động binh đao, nhưng tình hình phương bắc luôn được Thục Phán cùng các Lạc Hầu Lạc Tướng để mắt theo dõi gắt gao.

Triệu Đà tuy bí mật điều binh nhưng không qua mắt được Âu Lạc tầm mắt quân sự, tuy bị động đôi chút nhưng người Việt vẫn tổ chức được quân hội tụ ở Cổ Loa. Và chính đây là nguyên nhân cha con Bạch Công Phủ ở tại nơi này.

Nhưng ai ngờ công nghệ chế tạo nỏ mạnh thì quân Triệu tặc cũng có. Quân tặc là đông hơn, trang bị tốt hơn, ưu thế vũ khí tầm xa không còn. Quân không chính quy Âu Lạc rơi vào cùng quẫn. Lúc này Phủ đã hiểu cái gì là quân chính quy thường trực, cái gì là quân địa phương chưng binh rồi. Phủ nghĩ lại thầm lắc đầu Âu Lạc lúc này chưa có quân đội chính quy thường trực đúng nghĩa của nó.

Thế nên thành Cổ Loa bị phá.

Bạch Công Đao cùng gần 2000 chiến sĩ Việt thường Bộ liều chết giữ thành, Phủ cùng 500 chiến sĩ nhỏ tuổi nhất được ưu tiên chạy về Việt Thường.

Phủ muốn ở lại nhưng ăn luôn cái tát rồi bị hét vào mặt câu nói châm ngôn của lão. "Còn thở là còn gỡ, đứa nào sống giai đứa đó cười. "

Lão đưa cho Phủ cây phủ thanh đồng mà chỉ các đời tộc trưởng mới được kế thừa sau đó quay lưng đi thẳng ra chiến trường.

Bỗng có một đàn chuột 6 con nuối đuôi nhau chạy từ cửa vào, đúng lúc bọn chúng đi qua ván gỗ thì gió thổi tấm ván đổ cái rầm làm cả đám giật mình chạy tứ tung.

"Á đậu, cái cảnh này quen quen nha!" Phủ sửng sốt.

Đúng lúc này thì một thanh niên chỉ tầm 14-15 mặc áo tơi tay cầm kích đồng chạy vào phòng hô lớn.

"Không hay rồi tộc trưởng, Triệu tặc đuổi tới rồi!"

Phủ giật mình đứng dậy, 2 tay lắm chặt lấy bả vai của người thanh niên kia.

Thằng này là Bạch Công Chắm em họ của hắn, phủ tận mắt thấy nó bị giết chết hôm Triệu tặc tấn công đến đất Việt Thường bộ.

Giờ hắn tin chắc mình lại xuyên rồi, nhưng xuyên về quá khứ lúc mới chạy đến Lục Hải.

Mà khoảng thời gian ấy thì….

Phủ vươn vai, tiếng xương cốt va vào nhau răng rắc. Hắn nhấc cây phủ lên, vỗ vai em họ một cái rồi đi ra ngoài.

"Chắm, mày đi gọi anh em tập hợp đi cứu người!" Tiếng nói vọng lại.