Chương 7: Mưa ở Lục Hải

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 7: Mưa ở Lục Hải

Chương 7: Mưa ở Lục Hải

Chương 7: Mưa ở Lục Hải

Uỳnh uỳnh….

Đêm mưa, từng hạt nước to tướng rơi xuống khến mặt đất trở nên lầy lội nhão nhoét. Bầu trời bị những tia sét xé cắt ngang chiếu sáng vạn vật như ban ngày.

Trong cơm bão táp ấy hai đoàn người ngựa đang đuổi nhau.

Đội bị đuổi gần 50 người, đa số mặc giáp lá đồng kiểu may cốt giáp bên trong có lót áo vạt trái, dưới đóng khố, đầu đội mũ đính lông vũ, tai đeo khuyên tròn. Tay cầm những ngọn kích thanh đồng loé sáng mỗi khi sét giật ngang bầu trời.

Có điều quần áo có hơi rách rướt tàn tạ, đám ngựa cũng có dấu hiệu đuối sức đang thở phì phò mệt nhọc.

Dẫn đầu là chiến mã đen tuyền cao lớn vạm vỡ khác hẳn số còn lại, nhìn qua là biết hàng tuyển vạn chọn một. Cưỡi trên lưng là người trung niên đã luống tuổi trang phục quý phái đầu tóc có hơi rối ánh mắt vẻ tuyệt vọng.

Ôm ngay sau lưng ông ta là thiếu nữ mày ngài, mắt phượng, nhan sắc tuyệt trần. Mặc váy có hình nón cụt, phần eo hông bó sát, phần thân váy xòe rộng do kỹ thuật xếp nếp sóng váy độc đáo, thân váy được trang trí bằng hoa văn, ghép vải màu với những hoạ tiết bậc thang, đan chéo. Hai người được buộc với nhau bằng một đoạn dây vải.

Thiếu nữ dường như đã kiệt sức sau một cuộc rượt đuổi dài hơi, nàng nước mắt lệ nhoà cầu xin.

"Phụ vương, xin người bỏ con xuống đi!"

Thục Phán không trả lời, trên đường tháo chạy từ Cổ Loa Mị Châu đã nói câu này rất nhiều lần, đến độ vì sợ con gái nghĩ quẩn mà ông nhảy ngựa mà ông đã buộc cả hai lại với nhau.

Vị vua của Âu Lạc thấy hối hận. Những chiến thắng trước quân Tần, đẩy lùi quân Triệu trước đây đã khiến Thục Phán tự kiêu. Chính điều đó khiến ông nghĩ rằng Triệu Đà sau mấy lần thua đau không dám có ý đồ với Âu Lạc nữa.

Ông thấy có lỗi vì đã không nghe lời khuyên Cao Lỗ mà bỏ bê việc binh bị, chấp nhập gả đứa con gái Mị Châu mình yêu quý nhất cho trọng Thuỷ và để thằng chó đẻ ấy ở rể tại Cổ Loa.

Thậm chí là Mị Châu từng nói với ông về ánh mắt khinh bỉ của chồng mỗi khi nhìn nàng, ánh mắt nham hiểm khi đi nhìn khắp trong thành Cổ Loa. Nhưng Thục Phán bỏ ngoài tai thậm chí còn khiển trách con mình nên làm đúng vai trò của người vợ chứ không nên đi nói xấu chồng.

Cao Lỗ đã báo cáo ông về việc Trọng Thuỷ có qua lại với mấy tên lạc hầu lạc tướng mà Thục Phán tin dùng. Ông lại nghĩ vị tướng của mình đang nghen tị với bọn ấy mà đặt điều nói xấu nên xa lánh Cao tướng quân, tước binh quyền của người đã theo ông từ thời trốn trên rừng đánh Tần.

Thục Phán tự tin chỉ cần có những chiếc nỏ liên châu thì mình vẫn là bất bại, Triệu Đà không đáng lo.

Nhưng đến khi thấy lính Triệu tặc cầm nỏ liên châu bắn về chính phía người Âu Lạc, thấy quân giặc hoành hành trong cái mê cung Cổ Loa như ở nhà và thấy những tên Lạc Hầu Lạc Tướng hay nịnh bợ mình đứng bên hàng ngũ phe địch thì ông mới biết mình sai.

Người mà ông xa lánh lại dẫn toàn gia của mình để chặn quân Triệu giúp ông có thể chạy đến đất Lục Hải này lại càng khiến Thục Phán thêm dằn vặt tự trách.

Than ôi nếu như ông sáng suốt hơn thì tốt biết bao.

Thục Phán biết mình đã thành tội nhân thiên cổ của dân tộc. Có chết cũng không hết tội.

Nhưng ông hy vọng Mị Châu và đứa con duy nhất còn lại của Cao Lỗ là Cao Thuận có thể sống tiếp. Thục Phán cảm thấy mình nợ hai chúng nó nhiều nắm. Ông biết Mị Châu và Cao Thuận chơi với nhau từ bé, lại có tình ý với nhau. Nhưng ông lại nghe lời của đám gian thần những điều nhảm nhí như Cao Lỗ công cao không coi chủ ra gì, hay để Cao thắng mà cưới Mị Châu thì khéo ngôi vua sau này sẽ về tay họ Cao.

Khoảng cách giữa 2 đoàn người càng lúc càng gần. Thấy không thể chạy được nữa, những thân binh của An Dương Vương đồng loạt quay ngựa mà chiến đồng thời hét to về phía chủ nhân của mình.

"Xin Vương hãy chạy đi, để bọn tôi cản giặc!"

Chiến sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại.

Truy binh Triệu thấy con mồi quay lại thì khinh thường liếm mép, bọn chúng thúc ngựa lao lên.

Cheng…Cheng…Hí….Hí…Huỳnh…

Binh khí va chạm, ngựa hục vào nhau cùng tiếng sấm giật trên bầu trời tạo ra một mớ âm thanh hỗn độn.

Nhưng kích thanh đồng làm sao đọ được với kích sắt? Giáp đồng sao bền bằng giáp gang? Quan trọng hơn là kỵ thuật của Âu Lạc quá kém không đọ được với kỵ binh Triệu tặc. Các chiến sĩ Âu Lạc phần lớn ngã ngựa ngay sau đợt va chạm.

Rào…rào…

Mưa càng lớn hơn, trắng xoá cả tầm nhìn như đang khóc thương cho những người ngã xuống vì chung thành.

Một nhóm Triệu tặc tách ra đuổi theo cha con An Dương Vương. Còn lại chúng ở lại bao vây lấy những chiến sĩ Âu Lạc còn sống, bọn này muốn chơi mèo vờn chuột.

Nhưng những con chuột này không sợ mèo, chuột này đã mang lòng quyết tử giết một là huề giết hai là hời.

Hơn 60 con mèo mải mê vây chuột mà không để ý xung quanh đang có hơn 400 con chuột khác đang tiến đến.

Nhóm chiến sĩ Việt Thường Bộ âm thầm lại gần chiến trường.

Cơn mưa nặng hạt che chở cho họ, từ bước, 500 người từng bước áp sát kỵ binh Triệu.

Đến khi bọn mèo kia phát hiện ra thì đã quá muộn. Thường Việt Bộ đã tiết lại gần quá 40 bộ, chạy vài giây là tới. Một cuộc chém giết nhốn nháo trong mưa diễn ra nhưng lần này đám Triệu tặc là con mồi.

Ở một nơi khác, An Dương Vương đang phi ngựa thục mạng, sau lưng ông không còn Mị Châu nữa.

Ông đã bỏ rơi con mình?

Cái này chưa nói, hãy tập trung vào 10 tên kỵ binh đang đuổi theo sau.

Bọn chúng hăm hở hò hét câu nói vô dụng nhất mọi thời đại.

"Đứng lại!"

Kia là Thục Phán, kia là công huân to bằng trời, là vinh hoa phú quý của bọn chúng.

Chả mất mấy thời gian mà Thục Phán bị đuổi kịp, ông rút lấy cây kiếm đồng ra ưng chiến, đỡ trái chém phải.

Nhưng An Dương Vương già rồi, một giây sơ hở khiến ông bị tên lính Triệu đánh ngã ngựa. Bọn khốn nhảy xuống ngựa toan trói ông lại.

Phặc...

"Aaaaaaa…"

Một thằng Triệu tặc bị mũi tên xuyên qua cánh tay khiến nó hét lên đau đớn. Hai tên khác bị dính ở lưng nằm gục xuống.

"Mẹ nó mưa quá, có 15 bộ mà bắn không được!" Bạch Công Phủ làu bàu.

"Giết!" Hắn hô lớn rồi lao ra khỏi bụi rậm, theo sau là gần 40 người.

Đám giặc nhốn nháo hoảng loạn khi bị đánh úp. Lại thêm 40 đánh 7 nên việc chém giết diễn ra rất nhanh.

Phủ vừa đỡ Thục Phán dậy vừa hỏi han.

"Vua không sao chứ?"

"Đa tạ ơn cứu mạng của tráng sĩ! Tôi giờ là một lão già thất bại chứ vua chúa gì?" An Dương Vương thở dài.

"Vua không nhớ tôi sao? Bạch Công Phủ con trai của Bạch Công Đao tộc trưởng Việt Thường Bộ đây ạ."

"Ơ…vậy à" Thục Phán gật đầu.

"…"

Lão này chắc chắn không nhớ.

"Công Đao cậu ấy?..." An Dương Vương hỏi.

"Ông ấy ở lại Cổ Loa rồi!"

Bầu không khí chở nên chầm ngâm.
Tại sao Phủ lại ở đây?

Cái này cũng là xui xẻo trong may mắn, khi hắn xác định mình quay trở về thời điểm ở Lục Hải thì nghĩ ngay đến bãi xác của 50 chiến sĩ Âu Lạc mà đáng ra phải đến hôm sau hắn mới phát hiện ra. Lại về sau lại gặp hai người một ngựa đang quay lại chiến trường Cao Thuận và Mị Châu nên hắn biết sơ qua được thời điểm sảy ra trận chiến.

Vậy là hắn gọi mọi người lại hành quân về phía đó mong cứu người được không?

Hắn có hơn 500 người chả nhẽ lại đi sợ mấy chục đám Triệu tặc ấy. (Thằng này chưa biết sự đáng sợ của kỵ binh)

Nhưng mưa to lại sơ suất đi nhanh quá không để ý làm hắn và 40 người nữa lạc khỏi đội. Thế quái nào bọn này lại nghe thấy tiếng truy đuổi của đám Triệu đang rượt Thục Phán mặc dù tiếng mưa rất to.

Cả bọn chạy núp bụi ngay và luôn, cũng tình cơ chỗ Thục Phán ngã ngựa lại gần chỗ ấy và tạo điều kiện cho Phủ đánh úp cứu vua.

Phải nói là khí vận của An Dương Vương hồi quang phản chiếu vào đúng lúc nếu không lão đã bị bắt rồi.