Chương 4: Chiến tranh là phải có chết chóc

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 4: Chiến tranh là phải có chết chóc

Chương 4: Chiến tranh là phải có chết chóc

Chương 4: Chiến tranh là phải có chết chóc

Hoan Châu – Doanh trại quân Đại Việt. Lúc này khí thế bừng bừng, mặc dù toàn là quân bắt lính. Đây là nhóm quân dân địa phương lâm thời được chiêu mộ, vốn dĩ sĩ khí không có ra gì, thế nhưng Hoàng Đế từ biển đi vào theo thủy quân tinh nhuệ khích lệ tam quân. Thế cho nên khí tức uy nghiêm, quy củ của quân triều đình tinh nhuệ lan đến toàn doanh

Thên vào đó để khích lệ toàn quân sĩ khí thì vua sai người giết thịt 5 con trâu già, 100 con lợn béo, 100 vò rượu gạo lại thêm 10 vò rượu Hoa Cau để khao quân. Trâu là quý hiếm dùng để canh tác không thể phung phí, nghe nói triều đình đã lệnh cấm không thịt trâu, chỉ trâu già chết mới được hưởng dụng thịt. Cho nên lần này có thịt trâu tức là quá thịnh soạn rồi.

Bạch Công Phủ bĩu môi, ở thời của hắn trâu ăn đầy, thi thoảng Phủ và thợ săn vẫn vào sâu trong cánh rừng phía tây săn bắt, trâu, cá sấu thậm chí cả tê giác cũng săn được. Cái vòng cổ của hắn có hai cái, một cái là răng nanh nguyên đeo trên cổ đã dấu trên núi Hồng Lĩnh rồi, một cái bị nanh gãy cất ở Việt Thường bộ. Đó là nanh báo, một con báo hoa trưởng thành bịn Phủ xiên chết, Phủ là một tay thợ săn cừ khôi của dải đất này. Tất nhiên lần đó hắn cũng hưởng một vết thương khá nặng ở bả vai, vết sẹo vẫn còn đây.

Phủ thấy thịt trâu, heo không coi ra gì nhưng người nơi này phấn khích lắm. Có điều nghe thì nhiều chứ với hơn 3 vạn người thì mỗi người không có được bao nhiêu đâu. Nhưng ở đây rất quy củ, thịt từ ngon đến dở từ mỡ đến nạc được phân chia đều theo cấp bậc, không có thiên vị, không tranh đoạt, mọi người đều có phần, ít nhưng rất vui.

Có thể thấy được hai chữ cấp bậc sâm nghiêm. Phủ âm thầm gật đầu học hỏi. Trong quân đội phải thế này, phải quy củ sâm nghiêm từ ăn ở đến đi lại. Đó mới là quân đội chân chính. Nếu so ra thì Âu Lạc chưa được, Việt thường chưa được.

Nhớ đến Việt Thường bộ thì Phủ lại đau đớn, lại lo lắng bần thần ngửa mặt lên trời," Ta có thể quay lại với Việt Thường không?"

Công Phủ không coi thịt ra gì, nhưng hắn ăn ngon, thêm thịt thêm sức lực, ở đây không phải Việt Thường, quân sĩ không được đi lại nếu chưa được phép. Không có ra ngoài doanh thì làm sao hắn săn được thú?.

Còn về rượu thì Phủ không hiểu thứ thức uống này có giống rượu ủ gốc cây ở Việt Thường không? Uống không tệ nhưng hơi nhạt, vì phải pha nước cho mọi người mới đủ. Nhưng không sao một chút men cũng dậy tinh thần, quân sĩ sung sướng ăn uống hò hét sĩ khí bần bật vút bay.


Đang uống hứng thú thì Trạch Khuê thở dài.

"Năm nay đang đói to nên gạo đâu ra mà nấu rượu, đức Thánh Thượng ban cho trăm vò là nhiều rồi đấy. Thôi thì đánh thắng giặc xong thì tha hồ cướp rượu ở kinh đô Chiêm mà uống."

Nói xong lão uống miếng nước, lại nhìn mấy thằng rồi chẹp chẹp.

"Chúng mày hình như chưa vợ, gái Chiêm cũng không tồi đâu, kiếm mấy đứa về… ha ha."

Phủ hiểu đây giống như chiến lợi phẩm của thời Phủ vậy. Nhưng thời phủ không coi phụ nữ là chiến lợi phẩm, địa vị phụ nữ trong tộc rất cao, họ biết chiến đấu, biết đan lát, biết làm ra dụng cụ. Đôi khi một vài bộ còn là phụ nữ đứng đầu. Nơi này hơi khang khác những gì Phủ hiểu biết. Hắn càng chú ý lắng nghe và tìm hiểu. Đôi lúc là bắt chước người nơi này để hoà mình vào đó.

Khồn biết giờ này, phụ nữ Việt Thường ra sao? Nam nhân Việt thường thế nào

Nghĩ đến đây bàn tay hắn vô tình xiết lại, nắm đấm đến trắng bệch vì vận quá sức.


Tiệc tùng vẫn cứ tưng bừng, mọi người bá cổ bá vai nhảy vòng tròn xung quanh ngọn lửa trại. Phủ nhìn mà thấy nhớ những ngày hội lễ cúng bái tổ tiên ở Việt Thường bộ, ngày ấy sao mà yên bình đến thế.

Hoàng Đế đến được 4 ngày thì toàn quân nhổ trại bắt đầu tiến vào đất Chiêm Thành. Quân chia hai lối thuỷ bộ, sau khi khích lệ bộ binh thì Hoàng đế sẽ đi đường thuỷ công chiếm nơi nào đó, nghe nói để chặn đường lui quân địch,còn bộ binh sẽ ngay mặt tác chiến.

Biên giới hai nước là đèo Ngang cao hiểm trở nên không thể đi thẳng được, bắt buộc phải hành quân vòng qua Kẻ Gỗ mà đi.

Vùng này chỉ có tiểu lộ do thợ săn hay người đi rừng để lại, một bước đi là một bước chặt cây lấp hố mở đường, thời tiết lại thất thường sáng lạnh, trưa nóng, tối rét.


Trong rừng hành quân rất đáng sợ, Phủ là thợ săn cho nên càng hiểu rõ điều đó, hắn nhận ra đông bạn bên cạnh toàn là tay mơ, chưa mấy khi vào rừng.

Nơi này cây cối che khuất ánh sáng mặt trời, trong các góc tối kia đâu đau chẳng có nguy cơ. Nhưng những binh sĩ này sức cảnh giác quá kém, Phủ lắc đầu chú ý chung quanh.

Véo…

Phập…

Một mác duy nhất, lưỡi mác như lưu tinh cắm vào đám lá cây.

Phủ rat ay khiến mọi người giật mình.

" Gì vậy? có địch tập?"

" Không phải, là một con độc xa chuẩn bị cắn ngươi thôi" Phủ trả lời nhìn đồng bọn. dưới lưỡi mác là thân thể đứt đôi của một con độc xà, miệng vẫn còn đớp đớp nhìn thật kinh dị,

" Cảm ơn."

"Cẩn thận"

Nhưng độc xà thú dữ không phải là nguy hiểm nhất.

Nơi này quân đội bị gặp tập kích, nghe các đội trưởng nói lại, đây là người Mon, một trong những đồng minh của người Chăm, chúng không mạnh không nhiều nhưng cực kỳ quen thuộc địa hình thiện chiến rừng núi.

Bọn này lẩn như trạch thoắt ẩn thoắt hiện trong nùm cây bắn phát nỏ cái phặc rồi chạy khó chịu vô cùng, đuổi theo thì không dược, đọ thông thạo địa hình làm sao được với bọn sinh ra ở chỗ này, mất mấy ngũ nằm phơi xác khi đuổi theo rồi.

" Véo.."

Phậm

Lại một lần nữa mũi tên độc từ đâu đó bay tới, một binh sĩ ngay bên cạnh Phủ ngã xuống, đây là một đao thuẫn binh, mũi tên xuyên qua cổ, lại mang độc, nhìn đã thấy vết thương tím lại, kịch độc.

" Con mẹ chúng bây" Phủ hét lớn hắn chịu đủ rồi.

Phủ vứa đi ngọn mác trong tay vớ lấy khiên và chiến đao của kẻ xấu xố mà lao vô rừng.

Đội trưởng sợ hãi la lớn.

"Phủ quay lại"

Nhưng Phủ nào nghe rõ, hắn lao đi như báo đốm trong rừng… mác không dễ sơn chiến, rìu, đao mới thuận tiện, Phủ chuyên rìu nhưng đao vẫn có thể.

Tân binh sợ hãi không ai dám lao theo vào lối đi âm u không ánh sáng kia.

Lão binh nhìn hướng Phủ chạy mà lắc đầu " Tuổi trẻ quá xung động"

Bỗng từ đâu đó vang vọng tiếng đao kiếm choeng choeng.

Không lâu sau Phủ quay về.

Cả người đầy máu me, gương mặt hắn cũng đầy máu nhìn rất đáng sợ, tân binh một hàng lùi xa.

Trên hông phủ vẫn gắn ba cái đầu lâu treo lủng lẳng hai bên, tóc buộc túm lấy đai lưng, đây là truyền thống của bộ hắn, chặt đầu địch nhân.

" Trước đây ngươi từng đi lính?" người đội trưởng hỏi.

" Không có.. chỉ là thợ săn thôi" Phủ trả lời.

" Rất giỏi" Đội trưởng thật sự khâm phục.

Phủ còn nhận được tất cả sự khâm phục từ xung quanh.

Quãng đường gần 40 dặm là quãng đường địa ngục đối với quân tiên phong, sau khi bỏ ra gần 200 mạng cùng 2 ngày thì cũng đến được Kỳ Lâm. Trong thời gian này Phủ nổi lên như một ngôi sao, hắn một minh mấy lần vọt vào rừng, chém chết cả hơn chục kẻ địch mà chưa có bị thương, chiến tích khủng bố vô cùng.

Đại quân nghỉ tạm 1 ngày chờ đóng bè để vượt sông Rào Trổ.

Phủ phóng tầm mắt thấy thung Lũng Kẻ Gỗ này có hơi chật hẹp nhưng có lẽ cũng đủ nuôi được hơn 4-5 ngàn người nếu sống ở đây.

Nhóm lính tiên phong cũ được cho nghỉ để đội khác lên thay có nhiệm vụ thanh tước lại cái thung lũng này đề phòng ban đêm bị giặc Mường quấy phá. Mà nói thẳng là các ông đi cướp mấy làng trong vùng.

Cơ mà đến tầm tối thấy bọn này tay không chở về thì nhiều khả năng đều là làng trống cả, biết là địch tới thì có ai mà ở lại chịu chết đâu, dân ở đây đều thạo đi rừng cả nên có chạy lên ấy ở vài hôm vẫn sống tốt. Chỉ khổ cho bọn trẻ con với người già cả thôi.

Tổ ngũ của Bạch Công Phủ à không giờ nên gọi là tổ tam thì đúng hơn, hai anh em họ Vĩ chết rồi.

Phủ nhớ lại ngày ấy, khi nhóm tiên phong đang hành quân mở đường thì bị phục kích. Gần chục mũi tên từ trong rừng bắn ra, đội hình quân Việt láo loạn cả lên. Khiên thuẫn được dơ lên che che chắn chắn, cung thủ thì vội bắn vu vơ vài mũi tên vào trong rừng.

Hự một tiếng khi Phủ quay sang bên trái thì thấy Vĩ Đáo đang ôm cổ bị một mũi nỏ xuyên qua, máu chảy thành dòng. Vĩ Bình đau khổ bỏ mác ra chạy ôm lấy em mình gào khóc.

"Đáo…Đáo…không… không… ai đó cứu em tôi với…"

Vĩ Đáo trợn ngược lên long sòng sọc, miệng há há phát ra tiếng òng ọc, máu lại càng chảy ra nhiều một lúc thì tay hắn buông thõng chạm đất. Hắn chết mà không nhắm mắt.

"Aaaaaaaaaaaaaa…"

"Vĩ Bình đứng lại!...."

Vĩ Bình mất bình tĩnh vơ vội lấy cây mác chạy vào rừng toan báo thủ bất chấp tiếng gọi của mọi người. Không chỉ hắn mà còn rất nhiều người khác cũng lao theo, có lẽ người thân của họ cũng vừa tử nạn.

Đến lúc cả đội tiên phong ổn định xong đội hình rồi đi theo đoàn vào phía rừng ấy thì những người ấy chỉ còn là cái xác.

Trạch Khuê nhìn xác hai anh em họ Vĩ chỉ có thể thở dài lắc đầu. Năm nay đói to, lại bị giặc Chiêm sang phá, nên khi có tin mộ lính thì hai anh em khăn gói xin đi ngay để có cái ăn. Nào ngờ bở xác nơi xứ lạ.

Tấ nhiên là cái tổ tam này không tồn tại lâu, hai người mới nhanh chóng được bổ xung. Chắc cũng là sót lại của một tổ ngũ xấu số khác.

Hai thằng này tên Lý Tín, Mông Điềm.