Chương 1: Bạch Công Phủ

Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 1: Bạch Công Phủ

Chương 1: Bạch Công Phủ

Chương 1: Bạch Công Phủ


Trên đỉnh núi Hồng Lĩnh cao lớn hùng vĩ. Nơi việt thường bộ dưới chân đặt nên nền móng văn minh của một phần Việt tộc. Một bóng người đàn thoăn thoắt di chuyển trên núi đá lởm chởm nhấp nhô đầy quái thạch.
Gần lại nhìn hoá ra đây là một thanh niên trẻ tuổi, ấy không cũng có thể gọi là thiếu niên hay là một giai đoạn nào đó giữ hai giai đoạn trên. Người này có gương mặt trẻ tuổi của một thiếu niên nhưng thân hình lại chắc nịch vạm vỡ.

Hắn cởi trần nước da nâu mạnh khoẻ, từng thớ cơ bắp hoàn chỉnh không có một nét lỏng lẻo nào đang co dãn,uốn vặn theo từng động tác dứt khoát cùng mạnh mẽ. Một cơ thể tràn đầy sức sống của thanh xuân cùng sức mạnh của việc rèn luyện chuyên cần.

Có điều trang phục của người thanh niên hơi lạ.

Đầu tiên đó chính là hai sợi dây da bắt chéo qua vai, treo giữ và cố định trên đó là một miếng đồng hình chữ nhật với hoa văn hoạ tiết sống động, mộc mạc nhưng đầy cổ phá. Tấm đồng này che đi bộ ngực ngang dọc cơ bắp như sắt nguội của người thanh niên. Nếu ai biết về văn tự cổ Của người Việt hẳn sẽ đọc được bốn chữ " Lạc Tướng- Việt Thường".

Trên đầu người thanh niên này được quấn một dải băng da thú đã được thuộc một cách cầu kỳ, nước da màu đỏ nâu bên trên đó gắn các mảnh đồng chữ nhật sắp xếp dọc hàng. Những mảng đồng này đều sáng, bóng với những hoa văn đẹp mắt.

Quan trọng là tên mảnh da này có gắn những sợi lông chim trĩ rất đẹp,rất bắt mắt tạo thành một dải quạt, thi thoảng nó sẽ đung đưa theo nhịp bước chân.

Thanh niên cổ đeo dây truyền là một sợi dây da bện, bên trong xuyên thấu những trang sức vàng lấp lạn kiểu như những chiếc nhẫn lớn được xuyên vào. Trên đó có treo một chiếc nanh thú ăn thị cỡ lớn, có điều cái nạn này đã gãy một nửa trông thật lạ lùng.

Người thanh niên đóng khố mặc váy quây xung quanh hông là một đai da lớn, rũ xuống chính là những dải đồng kim loại phát ra tiếng lạch cạch khi do động, trên lưng hắn đeo cung cài tên, bên hông trái cài một chiến rìu đồng đặc biệt của người Thường Việt.
Không sai, đây chính là Bạch Công Phủ, nay đã là tân Lạc Tướng của Việt Thường Bộ. Là người lãnh đạo của gần 20 ngàn người dân vùng này. Anh ta rất trẻ tuổi

Bạch Công Phủ đánh mắt liếc nhìn về bên cạnh nơi đó có chôn một vật quan trọng.

Nhớ lại hơn ba tháng trước quân thù tổng công đánh về Cổ Loa, bọn hắn cũng không biết từ đâu có được cánh làm lẫy nỏ của người việt. Quân số đông hơn, mũi tên thiết sắt bay như mưa.

Quân Thù tràn vào đồ thành giết người, địa ngục nhân gian. Các cánh quân Lạc Hầu kẻ chạy người hàng không thể nào chống lại. Quân số ít vũ khí kém chất lượng, lại thêm không có thứ gọi là đội hình đánh nhau.. thua rồi.

Bạch Công Phủ còn nhớ lúc ầy cha vì bảo vệ hắn mà đau đớn chết thảm.

Phủ may mắn được trăm chiến sĩ tộc Việt Thường cứu đi trăm cay ngàn khổ mới về tới Việt Thường.

Nào ngờ quân thù đến nhanh, nghe nói đã đánh tới Cửu Chân.

Phủ nhìn các dũng sĩ Việt Thường bộ gần như chết cả chỉ còn lậi mấy trăm thiếu niên non trẻ như hắn. Làm sao sống nổi đây.

Cho nên Phủ bò lên núi Hồng Lĩnh.

Nơi này có bí mật, truyền đời bí mật của Việt Thường thánh vật từ thời khai bộ được cất ở đây ở đây. Đời đời mật truyền cho tộc trưởng mà thôi.

Bạch công phủ nhớ lại ngày đó hắn mò đi vào tế đàn cấm địa Việt Thường bộ. Một con rùa ngọc bụng có ngọc châu nghe nói ngọc châu ngậm vào người ta sẽ có năng lực của thần tiên hô mưa gọi gió, chưa ai thử chưa ai dám thử vì sợ bất kính tổ tiên.

Nhưng Việt thường đường cùng, diệt tộc rồi thì hắn làm sao dám nhìn tổ tiên dưới đó? Cho nên hắn liều mạng ngậm vào. Nhưng ngọc tan biến không còn thấy gì mà Bẳn thân hắn cũng không thấy mình có năng lực gì sai biệt.

Thất vọng chôn rùa xuống núi. Thứ này vô dụng với hắn nhưng đây là thánh vật, cũng không thể để rơi vào tay giặc được. Biết đâu giúp ích được cho đồng bào sau này?

Cái gì đến cũng phải đên quân Triệu đánh tới.... hắn cùng các thiếu niên dũng sĩ toàn bộ chiến tử.

400 anh hùng, không ai lùi bước, không sợ hãi mà lao vào quân thù, giết 1 là hoà giết 2 có hời. Nhưng mạnh ai lấy đánh thì phải làm sao đây?

Phủ bị mũi thương xuyên qua bụng, miệng trào máu tươi, hắn cố dùng chút sức lực cuối cùng để bổ cây rìu chiến vào tên lính giặc nhưng không tới tầm.

Hắn gục xuống, mắt không nhắm nhưng bóng tối dân chiếm lấy tầm nhìn.

Cam lòng không?

Chắc chắn là không!

Nếu có thể, hắn muốn cứu lấy đồng bào Âu Lạc. Hoặc ít nhất chặt cái thằng đã đục lỗ trên bụng hắn.

Nhưng kinh ngạc thay, tầm nhìn của hắn chở lại. Phủ thở hồng hộc, hai bên chán chảy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Hắn không chết!

"Đây là Hồng Lĩnh?"

Bạch Công Phủ nhớ lại, lúc này hắn quá bàng hoàng, rõ ràng xuyên qua ngọn giáo của tặc quân vẫn còn hiển hiện cảm giác, hắn sao có thể nhầm sao có thể sống đây, hắn phải rất lâu mới bình tĩnh lại được, thật ra là hắn không hề bình tĩnh lại mà chỉ giả vờ cố nén lại những câu hỏi không có lời lý giải. Hắn phải cứu đồng bào, trách nhiệm lớn lắm khiến hắn không còn thời gian để kinh ngạc.

Tình hình chưa rõ, không nên vọng động.

Bạch Công Phủ nghĩ lúc này Việt Thường Bộ lành ít dữ nhiều nhưng hắn không thể vội vã. Cha đã dặn, sức mạnh con người là hữu hạn, chỉ có trí tuệ là vô hạn, trước khi động phải suy nghĩ.

Giờ xuống núi không ổn, có lẽ bên dưới tràn ngập Triệu Tặc quân. Nếu bị bắt với thân phận của Bạch Công Phủ sẽ không sống nổi.

Che dấu thân phận?

Bạch Công Phủ cởi toàn bộ đồ đạc trên cơ thể tìn một vách đá sâu ẩn nấp mà dấu vào, lúc này hắn trần thân chỉ còn khố, vũ khí cũng không cầm, phải giả làm dân thường né qua lính Triệu rồi lui về bờ biển tập trung các chiến sĩ tiểu bộ nơi này.

Qua ánh trăng tròn hắn nhận ra tế đàn cất giữ thánh vật rùa ngọc. Mặc dù nơi đây đã bị rêu phong phủ kín nhưng hắn làm sao nhầm được. Mới có mấy ngày đã phủ rêu? Kỳ lạ.

Bạch Công Phủ thôi không nghĩ về tế đàn quái tượng hắn mắt nhìn xuống núi, màn đêm tăm tối như ác thú. Giờ là đêm tối khó có thể di chuyển xuống núi được, ngoại trừ đường đi khó khăn còn cả dã thú nguy cơ.

Phủ cầm lên chiến rìu chặt lấy một câ dài thẳng làm gậy, còn rìu hấn phải dấu đi. Thời này có vũ khí đồng không thể là người thường, phải dấu thân phận rồi mai tìm cách xuống núi.

Tìm một nơi ẩn dấu xung quanh đốt một đống lửa nhỏ, vừa để hơ khô gậy, vừa để tránh thú săn mồi đêm. Bạch Công Phủ bố trí rất kín lửa, bên dưới núi nhìn lên sẽ không thể bị phát hiện.

Mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến hắn chống vào cây gậy ngồi bên đống lửa gật gù thiếp đi. Phủ nào biết rằng ở phía xa xa có vài ánh mắt phát hiện ra đống lửa của hắn.

" Xuỵt nhẹ thôi, mấy thằng ngu trốn lính này chạy nhanh lắm, đã trốn lính còn dám đốt lửa?"

Bạch Công Phủ quá mệt, hắn không phải không cảnh giác, mà sự mệt mỏi như đến từ linh hồn, khiến hắn cứ thế mê man đi.

Trong giấc mơ hắn thấy về cha mình, về các chiến hữu, mọi người đang đùa vui cùng nhau hạnh phúc sống bên dưới Hồng Lĩnh linh thiêng, bên cạnh Lam Sông tươi mát. Bất chợt trong mơ, hai hàng nước mắt của Phủ chảy dài.