Chương 30: luận công ban thưởng

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 30: luận công ban thưởng

Lại nói về Phan Vĩnh cùng đám thân quân, sau khi chạy thoát khỏi quân triều đình do Trịnh Dũng dẫn đầu bèn hớt ha hớt hải thúc ngựa không dám nghỉ chân muốn càng nhanh càng tốt tìm được quân của Lý Long Xưởng, hắn biết kế hoạch lần này đã hoàn toàn thất bại, nấn ná ở đây thâm một khắc nào sẽ càng thêm nguy hiểm, tất cả chỉ là cái bẫy, chỉ sợ người mà họ tưởng là hoàng thượng được Trịnh Siêu ôm trong lòng cũng là giả.

Vó ngựa phi nước đại bụi mù tung bay Phan Vĩnh dựa theo phán đoán của mình cuối cùng cũng tìm thấy được nhóm quân của Long Xưởng, tuy nhiên đúng như hắn đoán, tất cả chỉ là một cái bẫy hiện tại quân Long Xưởng đang phải vất vả giao chiến với một toán quân triều đình và dường như đang ở thế hạ phong, điều may mắn cho quân Long Xưởng là toán quân triều đình này cũng không phải quá đông đến mức có thể trong thời gian ngắn bao vây tiêu diệt hết sạch phản quân, tuy nhiên theo tình thế giao chiến hiện tại đoán trừng phản quân Long Xưởng rất nhanh sẽ bị tiêu diệt hết.

Hai quân đang giao chiến khốc liệt, trận chiến bên bờ sông này về số lượng thì không bằng trận chiến trong kinh thành Thăng Long, nhưng nếu nói về độ tàn khốc còn hơn nhiều trận chiến trong kinh thành. Hai bên quân số, chiến lực đều sàn sàn như nhau tuy bên của Long Xưởng có yếu hơn một chút nhưng bên kia cũng không thể áp đảo hoàn toàn chém giết kịch liệt không bên nào chịu thua bên nào, quân triều đình đang ở thế thượng phong cố dồn phản quân vào mép sông để bao vây đợi quân cứu viện tới sẽ nhất cử tiêu diệt hết cả lũ.

"Giết, cứu điện hạ!"

Hai quân đang phấn chấn chém giết bỗng từ phía xa có một toán kị binh xông tới, đám kị binh này không đông nhưng bất ngờ đánh úp sau lưng quân triều đình, lại thêm tướng dẫn đầu võ nghệ siêu quần đao bay như múa quân lính triều đình tới gần đều bị một đao chém chết nhất thời quân triều đình lúng túng bị toán quân này nhiễu loạn chọc một lỗ thủng thẳng tới chỗ đám quân Long Xưởng đang giao chiến, đám kị binh này chính là nhóm bọn Phan Vĩnh thấy quân Long Xưởng dơi vào thế yêu nên bất ngờ đánh tới cứu viện.

Một đường chém giết cuối cùng Phan Vĩnh cũng tới trước mặt Long Xưởng lúc này cũng chật vật máu me đầy người tuy có hộ vệ bảo hộ nhưng trong loạn quân không chánh được việc bị thương nhẹ.

"Điện hạ, chúng ta chúng kế của Long Cán rồi nhóm quân của thái hậu và Tô Biển đã bị tiêu diệt thần may mắn lắm mới có thể từ vòng vây địch thoát ra được, mọi việc đầu là cái bẫy phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây trước khi quân triều đình kéo đến" Phan Vĩnh phẫn nộ nói, rất nhiều thuộc hạ thân tín không thể thoát điều này làm trong lòng Phan Vĩnh nhỏ máu.

Đang cố cắn răng nhịn đau Long Xưởng nghe thấy Phan Vĩnh nói thế thì thì sợ hãi nói "nếu lời tướng quân nói là thật thì chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây ngay lập tức"

"Thần sẽ cố gắng phá vòng vây yểm hộ điện hạ thoát thân, chỉ cần còn sống sau này còn có thể báo thù."

"Tất cả chông cậy vào tướng quân, nhưng chúng ta chạy đến đâu?"

"Hiện tại thời gian cấp bách cứ thoát ra đã rồi tính sau, điện hạ đi theo thần"

Nhất thời đám phản quân theo lệnh Phan Vĩnh chỉ huy không tản mạn giao chiến dây dưa với quân triều đình nữa mà tập chung đánh vào một hướng mép sông nơi quân lính thưa nhất, nhờ vào tài chỉ huy của Phan Vĩnh cuối cùng Long Xưởng cùng đám tàn quân cũng thoát ra khỏi vòng vây, không dám ở lại lâu sợ truy binh kéo đến, sau khi thoát ra Phan Vĩnh dẫn theo Long Xưởng cùng đám quân còn sót lại hướng về phía Nam chạy một mạch, quân triều định đuổi theo một đoạn dài cuối cùng biết không thể đuổi kịp bèn thu quân chở lại kinh thành báo lại với Long Cán.

Trịnh Siêu không đuổi kịp quân Long Xưởng dẫn quân quay lại hướng phía kinh thành rút lui thì gặp một đạo quân khác của triều đình do Trịnh Dũng chạy đến tiếp viện, hai đạo quân gặp nhau.

"Anh! Sao anh lại quay lại nhanh thế?" Trịnh Dũng thấy Trịnh Siêu quay lại bèn hỏi, chả lẽ mình dẫn viện binh đến muộn đám Long Xưởng đã chạy thoát hết rồi sao.

"Đám Phan Vĩnh đã chạy đến cứu viện rồi dẫn Long Xưởng chạy thoát rồi, anh dẫn quân đuổi theo nhưng không kịp chỉ còn cách quay lại báo cáo với bệ hạ thôi" Trinh Siêu chán nản đáp.

"Phan Vĩnh là một mãnh tướng lại giỏi việc điều binh, có thể không đánh lại anh nhưng nếu nhất quyết muốn chạy thoát thì rất khó bắt được, việc đã thế này chúng ta mau chóng quay lại hoàng cung báo cho bệ hạ biết để nhanh chóng đề ra đối sách tránh để lâu tất sinh biến"

Nói đoạn cả hai liền thu quân hướng về phía kinh thành triệt thoái.

Kinh thành Thăng Long lúc này đang thu dọn tàn cuộc sau trận chiến, ngồi trên ghế rồng Long Cán chăm chú nghe phía dưới quan viên phụ trách thống kê kết quả báo cáo.

"Bên phía phản quân tiêu diệt được 2000 tên bắt sống 5000 tên, toàn bộ các quan viên tham gia phản loạn đều bị bắt, chiêu linh thái hậu, Tô Biển chết trong đám loạn quân, đám phản tặc Bảo Quốc Vương và Phan Vĩnh chạy thoát." Giọng nói của quan báo cáo rất vui vẻ dường như đây là trận chiến toàn thắng rất ngoạn mục vậy.

Nghe phía dưới quan viên báo cáo Lý Long Cán cũng không tỏ chút vui mừng nào cả, tuy trận chiến này thắng lợi vẻ vang nhưng đây chính là cuộc nội chiến, cuối cùng vẫn là dân Việt tàn sát dân Việt, đồng bào anh em giết hại lẫn nhau, xem đại cuộc thì đây là một thất bại của dân tộc.

"Thiệt hại bên phía chúng ta thế nào?" Long Cán trầm giọng hỏi.

"Thưa bệ hạ, trận chiến này quân ta thiệt hại rất ít tử trận 200 người, thương nặng 55 người thương nhẹ 200 người, tất cả là nhờ sự anh minh sáng suốt của bệ hạ"

Quả thật trong một cuộc chiến mà thu được thắng lợi ngoạn mục như thế mà thiệt hại chỉ có bất nhiêu đã có thể cho là thắng lợi vẻ vàng, giết địch 1000 tự tổn 800 hạn chế được như vậy đã là cực hạn.

"Chuyền lệnh ta hậu táng thật long trọng những người đã Hi sinh đồng thời cho gia đình binh sĩ tử trận tiền an táng thảo đáng, bao nhiêu thì các khanh hãy bàn bạc sau họ là anh hùng của Đại Việt, các binh sĩ bị thương đều phải chữa trị kịp thời tiền bạc do triều đình tri chả đồng thời thưởng họ một khoản tiền, sự dũng cảm của họ chính là sức mạng của quân đội ta"

"Bệ hạ nhân từ, các binh sĩ sẽ vô cùng cảm kích ân đức của bệ hạ" các quan đồng thời nói.

Sau khi bàn bạc việc hậu táng và số tiền an táng cũng như thưởng cho các binh sĩ bị thương và người nhà binh sĩ tử trận, bây giờ tới việc luận công, tội ban thưởng, hay trừng phạt cho các tướng trong việc bình loạn.

Trong trận chiến này 13 cánh quân thiên tử thì có 2 cánh quân theo phe phản loạn là Tô Biển và Phan Vĩnh, 5 cánh quân tham gia ngay từ đầu có công lớn trong việc bình phản loạn là Ngự Long của Trinh Lực, Phủng Nhật của Trịnh Tuấn và Vũ Thắng, Long Dực, Thông Điện của ba thiếu uý khác lần lượt là Trần Thắng, Trương Long và Lý Thông, còn lại 6 cánh quân khác mãi tới lúc chiến thắng nghiêng về Long Cán mới cho quân tham gia rõ dàng đợi xem bên nào chiến thắng mới theo bên đó, viện lý do tham chiến muộn không cứu giá của 6 cánh quân kia Long Cán giáng chức hết tướng chỉ huy của các cánh quân đó, tuy bọn họ biện đủ lý do không phục nhưng với uy thế hiện tại của Long Cán nhất là sau khi chiến thắng trần vừa rồi có thể bỏ qua, mọi mệnh lệnh hoàn toàn mang tính áp đặt.

Có tội phải phạt có công phải thưởng ngoài 3 thiếu uý Trần Thắng, Trương Long và Lý Thông, thì trong trận chiến này công lớn nhất thuộc về 7 anh em họ Trịnh gồm lần lượt theo thứ tự: Trịnh Siêu, Trịnh Lực, Trịnh Tuấn, Trịnh Hưng, Trịnh Lâm, Trịnh Tiến và Trịnh Dũng.

Trịnh Siêu chức vị đã là cao nhất, đứng đầu một bộ không thể thăng tiếp được nữa Long Cán chỉ còn cách thưởng vàng bạc đồ quý hiếm còn những người còn lại đều được thăng chức trong đơn vi quân đội mới.

Vì quân đội trước đây chưa kịp thực hiện cải cách bởi một số lý do nhưng hiện tại Long Cán nhân lúc chiến thắng vẫn còn dư âm quyết định làm luôn một thể.

Từ bây giờ quân đội Đại Việt chia 13 cánh quân thành 4 quân đoàn lần lượt là: quân đoàn 1 Tên đầy đủ là quân đoàn Long Dực do Trịnh Lực làm quân đoàn trưởng chính ủy là Trần Thắng, quân đoàn 2 Tên đầy đủ là quân đoàn Thông Điện do Trịnh Tuấn làm quân đoàn trưởng chính ủy là Trương Long, quân đoàn 3 Tên đầy đủ là quân đoàn Quyết Thắng do Lý Thông làm quân đoàn trưởng chính ủy là Trịnh Hưng, quân đoàn 4 tên đầy đủ là quân đoàn Ngự Long quân đoàn trưởng là Trịnh Lâm chính ủy là Lý An.

Tuy rất tin tưởng vào độ trung thành của 7 anh em nhà họ Trinh nhưng Long Cán vẫn phải đề phòng, vì vậy không thể để hai người cùng một gia đình nắm giữ đồng thời hai chức vụ quan trọng nhất trong một quân đoàn bằng cách xen kẽ cứ một người họ Trịnh nắm giữ quân đoàn trưởng hoặc chính ủy thì có một người khác không liên quan nắm giữ chức còn lại không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Trong 7 anh em họ Trịnh ngoài những người được thăng chức vừa rồi ra còn lại có Trịnh Dũng và Trịnh Tiến, Long Cán quyết định phong Trịnh Tiến làm điện tiền chỉ huy sứ thống lính cấm vệ quân thay cho Trịnh Siêu lúc trước, Trịnh Dũng Long Cán tạm thời chỉ thưởng vàng bạc nhưng giữ bên cạnh mình làm thân vệ.

Tất cả mọi người đều hài lòng với việc phong thưởng, nhất là Trịnh gia lần này có thể nói là được ưu ái nhất gần như tất cả đều nắm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, duy có Trịnh Dũng làm cận vệ của nhà vua tuy nhiên cũng đừng coi thường chức cận vệ này, gần với nhà vua tức là thân tín ở một khía cạnh khác thân tín nhà vua còn hơn nhiều chức tướng quân khác, chính là người trực tiếp bên cạnh nhà vua mọi lời nói hành động đều ảnh hưởng nhất định tới quyết định của nhà vua.

Sau khi xử lý song mọi việc hậu chiến sự cũng như chia lại quân đội mặt trời cũng đã lên quá đỉnh, buổi sáng nay quả thật là quá dài và quá nhiều việc bận rộn, sau khi ăn qua lao cho cái bụng đỡ phản đối dù gì thì bữa trưa cũng đã qua Long Cán không nghỉ ngợi mặc dù triều thần và chính Đỗ thái hậu nài ép giữ gìn sức khỏe, dẫn theo một đám lính bảo vệ và vài thái giám hắn chạy ra khỏi hoàng cung, Long Cán muốn xem tình hình dân cư hiện tại thế nào sau cuộc chiến phản loạn.