Chương 40: khu mật viện

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 40: khu mật viện

"Thưa bệ hạ như vậy không được, phàm là những gì có lợi lâu dài cho đất nước nhất định phải giữ kín, không thể để lưu truyền ra ngoài dân gian tránh cho các nước khác học được, như vậy sẽ bất lợi với Đại Việt ta." Đỗ Kính Tu thấy Long Cán muốn bán các công nghệ mới ra bên ngoài lo lắng can ngăn nói.

"Chả nhẽ triều đình cứ giữ khư khư các công nghệ mới này, như vậy không có lợi cho nhân dân, triều đình chỉ có mấy trăm người phụ trách sản xuất, nhiều thì mấy nghìn sao so được với nhân dân cả nước vốn có hàng triệu người, nếu cứ giữ mãi không chịu chia sẻ cho người dân thì các công nghệ này sẽ không phát huy hiệu quả tốt nhất, chỉ có bán cho người dân, lợi dụng sức toàn dân các phát minh này mới thể hiện được tác dụng to lớn của nó." Long Cán giải thích nói.

Ngừng một chút Long Cán nói tiếp "huống chi sau này còn có thể cái tiến tiếp công nghệ làm hiệu xuất tăng cao hơn, các công nghệ này vẫn chưa phải là tối ưu hoàn toàn, bán cho người dân khiến cho nhân dân Đại Việt ta có thể tự sản xuất làm giàu cho bản thân, dân có giàu thì nước mới mạnh, chả nhẽ Đỗ ái khanh cho là trẫm làm giàu cho dân ta là điều không nên."

Đỗ Kính Tu nghe thấy nhà vua nói có lý cũng không tiếp tục can ngăn nữa cúi đầu thưa "lời bệ hạ nói chí phải, vi thần khâm phục."

Giải quyết xong mọi việc ở Quốc Tử Giám, trở lại hoàng cung, Long Cán tiếp tục tập trung vào công việc vĩ đại là biên soạn tài liệu dạy học, theo trang giấy sản lượng tăng cao, đồng thời công nghệ in sớm muộn gì cũng hoàn thiện, những loại giáo tài có thể số lượng lớn in ấn.

Dựa vào những hiểu biết của một kẻ hiện đại xuyên không, những kiến thức khoa học, những kinh nghiệm xương máu chỉ có thể chứng minh qua một thời gian dài và nhiều lần thất bại mới đúc kết ra được, nhờ Long Cán mà rút ngắn rất nhiều thời gian đồng thời thiếu đi đi vô số đường vòng, không khác nào rút ngắn rất nhiều rất nhiều văn minh tiến trình.

Bây giờ Đại Việt bên trong, công tác giáo dục chữ quốc ngữ vững vàng phát triển, theo đó không lâu chỉ vài năm gần như toàn bộ dân Đại Việt đều sẽ biết viết chữ quốc ngữ, đến lúc đó Long Cán sẽ tiến thêm một bước trong công tác giáo dục, đào tạo các nhân tài trong tất cả các lĩnh vực, tuy nhiên hiện tại việc đó vẫn nên chậm dãi tiến hành không thể vội vàng được.

Một tháng sau, Long Cán bí mật triệu kiến khu mật sứ, tả sứ Lê Khởi và hữu sứ Trần Hưu.

Từ khi cơ cấu hành chính mới được áp dụng tới nay, khu mật viện cơ cấu, vẫn được Long Cán giữ nguyên chỉ là thay đổi một chút nhiệm vụ và cách hoạt động liền phảng phất từ tầm mắt của mọi người bên trong giống như biến mất vậy, bí mật cực kỳ, cho tới nay đại đa số người đều quên Đại Việt còn có như thế một cái bộ ngành tồn tại.

"Gần nhất khu mật viện tình hình thế nào rồi?" Long Cán trầm giọng hỏi.

"Bệ hạ, Khu mật viện bây giờ đã có hơn năm trăm tên thành viên, trong tất cả các bộ ngành kể cả trong quân đội trên căn bản đều có người của chúng ta." Lê Khởi cung kính nói.

"Thế còn các quốc gia lân bang thì sao? Việc cài mật thám của ta diễn ra thế nào?" Long Cán nhìn sang Trần Hưu hỏi tiếp.

Ngần ngư một chút, dường như công tác cài mật thám vào các nước gặp khó khăn Trần Hưu xấu hổ nói "vi thần bất tài, thần đã cố gắng lắm nhưng việc cài mật thám vào các quốc gia khác quá khó, tất cả các nước đều rất đề phòng người ngoại quốc nên công việc tiến triển vô cùng chậm."

"Chuyện này cũng không thể trách người, công việc này vốn rất khó khăn cần những thủ đoạn đặc biệt và thời gian cũng khá lâu, hiện tại đã cài được vào những nước nào?" Long Cán gật đầu thông cảm an ủi nói.

"Hiện tại chúng ta chỉ cài được người vào nước Chiêm Thành thôi, dường như gần đây Chiêm Thành cho phép chiêu mộ lưu dân Việt Nam để khai hoang một số vùng đất phía Nam, chính vì vậy người của ta mới có thể trà trộn vào được." Trần Hưu thưa.

"Trong thời gian gần nhất có cái gì đáng giá chú ý sự tình không?" Long Cán híp mắt nhìn chằm chằm Trần Hưu nói.

"Bẩm bệ hạ, gần đây Chiêm Thành dường như không an phận" Trần Hưu cung kính hồi đáp.

Long Cán lông mày nhíu lại, hỏi tiếp: "Nói một chút xem, bọn họ làm cái gì mà không an phận."

"Chiêm Thành gần đây rất chăm chỉ luyện tập binh sĩ, việc mua sắm tích chữ lương thực trong dân gian cũng được đẩy mạnh, tất cả những việc đó làm rất kín đáo lấy nhiều lý do khác nhau nhưng tất cả đều không qua mặt được mật thám của chúng ta, dường như vua Chiêm đang tích cực chuẩn bị chiến tranh thì phải." Trần Hưu chậm dãi nói.

Long Cán gõ gõ ngón tay vào thành ghế, hắn đối với những nước lân bang vẫn là hết sức lưu ý, hiện tại Đại Việt yêu cầu chính là ổn định, việc xung đột chiến tranh với nước khác là điều hết sức bất lợi cần hạn chế tối đa, cho đến khi Đại Việt có đủ thực lực chiến thắng, tốt nhất có thể bảo đảm không cho phép những nước này làm ra một ít chuyện không có lợi với Đại Việt.

"Các ngươi khu mật viện muốn thường xuyên lưu tâm tình huống của các nước khác, nếu như hơi có gì bất bình thường, lập tức báo ngay cho trẫm không được có một chút lơ là chậm chễ, chuyện Chiêm Thành phải giữ bí ẩn, không nên cho bất kì người nào khác ngoài trẫm biết tránh tạo những bất an rắc rối không cần thiết cho nhân dân." Vương Lãng lạnh lùng nói.

Trần Hưu khóe miệng giật giật, cung kính nói: "Bệ hạ yên tâm, có khu mật viện chúng thần, mọi hoạt động của Chiêm Thành đều không qua nổi tai mắt của ta."

Long Cán gật gật đầu, nói: "Được rồi, nơi này không chuyện gì nữa, các người lui ra đi!"

"Thần tuân chỉ" hai người đồng thanh nói rồi kính lùi ra.

Long Cán cầm một trái lê định cho lên miệng cắn, chần chờ một lúc lại bỏ vào chỗ cũ, thầm nghĩ: "Chả lẽ thấy nước ta vừa trải qua nội chiến quốc lực xuy yếu binh sĩ mệt mỏi, vua Chiêm muốn nhân lúc này phát quân chiếm lại đất hai vùng đã mất vào tay Đại Việt trước kia"

"Rầm!" một tiếng, đem khay hoa quê trên bàn hất văng xuống đất.

"Khốn kiếp! Hiện tại mọi chuyện vừa mới bắt đầu, các cải cách của mình còn chưa cho thấy hiệu quả rõ dệt, Đại Việt vừa mới qua cuộc nội chiến lại vừa thay đổi cơ cấu hành chính lòng người vẫn đang rất bất ổn, tình hình trong nước vẫn là một mớ bòng bong cần từ từ cải thiện, vậy mà nhằm đúng lúc này để dở trò, Chiêm Thành chết tiệt." Long Cán giận dữ hét.

Cố lấy lại bình tĩnh sau cơn tức giận Long Cán lập tức cho người gọi binh bộ thượng thư Trịnh Siêu vào cung nói là có việc cần bàn.

Khoảng hai giờ sau ngoài phòng truyền tới tiếng thái giám nói "Hoàng thượng! có binh bộ thượng thư Trịnh Siêu và xin gặp".

"Cho Trịnh Siêu vào" Long Cán nói.

Sau màn thủ tục thi lễ xong đâu đấy Long Cán hỏi "chuyện biên chế cải cách quân đội theo kiểu mới gần đây tiến hành thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không?"

"Bẩm hoàng thượng, việc cải cách quân đội theo kiểu mới tuy gặp một chút phản kháng của các tướng lĩnh cũ trước đây nhưng mọi việc đều rất tốt, toàn bộ Đại Việt được chia làm hai thứ quân là quân chủ lực và quân địa phương. Quân chủ lực có 4 quân đoàn mỗi quân đoàn quân số 1 vạn thường xuyên luyện tập túc trực tại doanh trại bất cứ khi nào đều có thể xuất động, quân địa phương thì được chia làm 4 quân khu là: quân khu thủ đô, quân khu phía Bắc, quân khu phía Tây và quân khu phía Nam. Chức năng cơ bản của quân khu là tác chiến bảo vệ lãnh thổ quân khu, xây dựng và củng cố nền quốc phòng toàn dân ở địa phương." Trinh Siêu chậm rãi nói.

"Thế thủy quân thì sao?" Long Cán hỏi tiếp.

"Bẩm, thủy quân vẫn đang trong quá trình cải cách, việc huấn luyện binh sĩ vẫn tiến hành đều đặn, dựa trên những chiến thuyền mà chúng ta đã có từ trước, thủy quân Đại Việt so với các nước vẫn là một lực lượng tương đối mạnh, đủ để phòng thủ trong nước, tuy nhiên theo ý bệ hạ muốn dùng thủy quân viễn chinh bằng đường biển e là vẫn không được, các chiến thuyền của ta chỉ là loại bé không thể chịu được sóng lớn của Đông Hải, gần bờ thì có thể nếu ra quá xa e là sẽ bị sóng biển nhấn chìm ngay lập tức." Trịnh Siêu nói.

Lịch sử thủy quân nước ta có từ lâu đời, được phát triển gắn liền với tài bơi lặn của người Việt cổ, tại sao lại như vậy có lẽ phải kể tới thiên nhiên địa hình nước ta chỉ yếu là sông ngòi ao hồ, chính địa hình đó buộc dân ta muốn sinh sống kiếm ăn phải biết bơi lội, ngay cả trong truyền thuyết dân nước ta vốn cũng có dòng dõi từ biển là con của Lạc Long Quân, giống Rồng từ biển tới, từ sông lên.

Có thể nói, từ con thuyền độc mộc chải qua hàng ngàn năm, người Việt không ngừng cải tiến đóng mới thuyền bè, luyện tập thủy quân trở thành một trong những lực lượng quan trọng trong sự nghiệp bảo vệ tổ quốc, bởi vậy thủy quân Đại Việt vốn là một lực lượng đáng sợ mà bất cứ nước nào cũng không thể coi thường.

Tuy nhiên thuyền chiến thời này vì để giữ cân bằng thân thuyền tất cả đều là loại đáy bằng, chạy chủ yếu bằng sức chèo của thủy thủ nên tính cơ động rất kém, chạy trong sông thì không việc gì nhưng nếu ra biển loại thuyền đáy bằng rất kém chịu được thăng bằng khi gặp sóng to vì vậy rất dễ lật thuyền.

Vì để khắc phục yếu điểm của thủy quân Đại Việt, mấy tháng trước Long Cán đã ra lệnh cho binh bộ kết hợp với viện kĩ thuật nghiên cứu chế tạo loại thuyền mới có đáy nhọn dựng bằng long cốt, sử dụng buồm chạy bằng sức gió thay cho các tay chèo của thủy thủ.

"Thế loại thuyền mới đã nghiên cứu tới đâu rồi?"

"Loại thuyền mà bệ hạ nói cấu tạo quá phức tạp, nhất là bộ khung thuyền gọi là long cốt hiện tại vẫn đang được nghiên cứu, tuy nhiên...." Trịnh Siêu ấp úng nhìn Long Cán nói.

"Có gì khó khăn cứ nói, không phải lo sợ!" Dường như hiểu được ý của Trịnh Siêu, Long Cán dứt khoát nói.

"Kinh phí nghiên cứu chế tạo loại thuyền mới vô cùng tốn kém, mà hiện tại công bộ lại không chịu cấp thêm tiền, việc này chúng thần cũng hết cách." Trịnh Siêu cười khổ nói.

Mấy tháng trước công việc nghiên cứu đang tiến triển thì bỗng nhiên nguồn cung cấp tiền từ công bộ bị cắt đứt, nói là ngân khố hiện tại eo hẹp theo ý kiến của nhà vua tạm hoãn các công việc khác để tập chung vào những việc quan trọng cần thiết hơn, việc này làm đứt quãng công việc nghiên cứu vốn đang tiến hành suôn sẻ.