Chương 50: Đổi tiền (1)

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 50: Đổi tiền (1)

Về đến nhà lão bực lắm bèn kể chuyện này lại cho mụ vợ nghe.

"Úi trời ơi, nếu đúng như thế sao ông còn đứng ở đây, hôm nay bốn đồng cũ đổi thành năm đồng mới, mấy bữa nữa giá tiền sẽ chở lại như trước tức là năm đồng tiền cũ chỉ đổi được năm đồng mới vậy chẳng phải chúng ta mất toi một lượng lớn tiền sao? Đang lúc tiền lên giá ông còn không mang hết chúng đi đổi về đây cho tôi." Mụ vợ tức giận, dậm chân nói như hắt nước vào mặt.

"Thì tôi cũng vừa mới biết đấy thôi, vả lại chìa khoá kho tiền chả phải bà đang cầm đấy sao, còn không mau đưa đây, chậm chân để đám phú hộ kia biết đổi hết tiền thì sao." Phú hộ Sỹ bực bội phản bác.

"Đây, chìa khoá đây, ông nhanh chân lên, lượng tiền mới chắc cũng có hạn mà gia tài 3 tên còn lại cũng không phải nhỏ chậm một chút là không có phần đâu, gọi hết đám gia nhân trong nhà chuyển tiền đi đổi cho nhanh, các việc khác thôi cứ tạm gác lại làm sau cũng được." Mụ vợ gấp gáp nói.

Lượng tài sản mà đám phú hộ năm giữ chả ai có thể tính toán được, nếu thật có người biết sẽ giật mình, riêng lượng tiền 4 đại phú hộ Thăng Long có sợ cũng chả kém quốc khố nghèo nàn hiện tại của Long Cán là bao. Chính vì thế điều vợ chồng phú hộ Sỹ lo lắng cũng không lạ, dù sao tiền mọi khi triều đình phát hành số lượng cũng rất có hạn.

Vấn đề tương tự cũng sảy ra tại nhà của hai đại phú hộ còn lại, cùng nhiều tiểu phú hộ khác trong kinh thành, chỉ có khác nhau về thời gian mà thôi.

Nhà Lý tồn tại đến nay cũng gần 200 năm, riêng số lượng phú hộ, nhà có tiền bạc ngàn trong kinh thành Thăng Long cũng không nhỏ, cho thấy Đại Việt cũng không nghèo như mọi người tưởng tượng, mà nếu có nghèo cũng chỉ là dân đen không tấc đất cắm dùi mà thôi.

Lúc này không phải chỉ kinh thành Thăng Long mà tất cả các tỉnh thành, nơi nào có chi nhánh ngân hàng Đại Việt đều xảy ra vấn đề tương tự.

Tuy chi nhánh ngân hàng mới chỉ kịp mở ra ở 5/24 tỉnh thành cả nước, nhưng sự oanh động mà nó mang lại trong thời gian Long Cán lên ngôi cũng chỉ đứng sau vụ chính biến cải cách hành chính mà thôi.

Hầu như toàn bộ đám phú hộ có tiền đều đánh hơi rất thính, thông cáo vừa ra, ngay lập tức đã có người đứng trước cửa ngân hàng trực đợi đổi tiền.

Không thể không nói quan hệ của đám có tiền này với quan lại triều đình là quá tốt, rất nhanh đã nắm bắt được xu hướng, biến động trong triều khiến Long Cán nếu biết cũng nể phục. Hoá ra việc những kẻ có tiền thông đồng với quan chức chính phủ để lũng đoạn tài chính quốc gia không phải chỉ hiện đại mới có.

Trước cửa ngân hàng Đại Việt tại năm tỉnh thành trong cả nước đều vô cùng náo nhiệt, tuy nhiên nơi sôi động nhất vẫn là kinh thành Thăng Long trung tâm kinh tế của cả đất nước.

Ngân hàng Đại Việt tổng bộ Thăng Long, đây là một toà nhà được xây theo phong cách mới do viện kĩ thuật thiết kế.

Khi đến nghiệm thu kết quả thì Long Cán cũng phải ngạc nhiên với cấu tạo toà nhà này. Hắn nhớ mang máng lúc trước chỉ nói bâng quơ vài câu với các lãnh đạo viện kĩ thuật đó là "nhà và cửa không nhất thiết phải làm theo cách cũ" thật không ngờ các kĩ thật gia chúng ta lại có thể biến câu nói đó thành sản phẩm.

Kết quả của sự sáng tạo đó chính là toà nhà này đây. Nhìn từ xa, cả ngôi nhà như một trái cam bị người nào đó vô tình đạp lún xâu vào lòng đất chỉ để lộ một nửa thân quả phía trên.

Toàn thân toà nhà là màu đỏ được lợp kín từ đầu tới chân bởi những viên ngói hình vảy rồng, khiến người nhìn càng cảm thấy kì quái chính là cánh cửa được thiết kế đặc biệt kia.

Cánh cửa của ngôi nhà là sản phẩm của viện phó viện kĩ thuật Trần Văn Nam tên loại cửa này gọi là cửa xoay, lấy ý tưởng từ quả khế, với 4 cánh cửa tựa như 4 múi khế được gắn quanh trục một thanh gỗ tròn, nguyên lý hoạt động của nó chính là khi có người đẩy cánh cửa sẽ xoay tròn lùa người đẩy đi vào trong.

Theo như Trần Văn Nam nói loại cửa này tuy hơi chiếm diện tích một chút nhưng nó thích hợp đặt ở nơi có lưu lượng người qua lại lớn, tốc độ lưu thông cao sẽ giúp đảm bảo trật tự cũng như giữ được hàng lối khi đi vào.

Toà nhà xuất hiện ngay trung tâm kinh thành, cạnh cửa hàng sách Trí Việt lại càng gây sự chú ý của người dân qua lại, cả hai công trình đều quá nổi bật với các kiến trúc phổ thông xung quanh.

Lúc này, trước cửa ngân hàng Đại Việt đang đứng kín một đám người ai nấy đều ăn mặc những bộ quần áo rất đắt tiền mà một thường dân đảm bảo có làm cả năm cũng không mua nổi.

Đám người này chính là những người giàu có nhất kinh thành, nghe tin hôm nay triều đình tiến hành đổi tiền cũ lấy tiền mới với tỉ lệ 4 đồng cũ đổi 5 đồng mới, nên từ rất sớm họ đã đem theo toàn bộ gia sản mình có được để tới đây, mong kiếm được một khoản kha khá.

"Này bá hộ Tý, lão cũng chở tiền đi đổi sao?" Nhận ra người quen có người lên tiếng bắt chuyện.

Người đàn ông trung niên thấy có người gọi mình cũng quay đầu nhìn lại cười nói.

"Hóa ra là bá hộ Sửu, lão cũng đến đổi tiền sao? Sao có bốn rương thôi thế này, đừng nói là nhà lão chỉ có bấy nhiêu đây. Xem ra nhà lão cũng chẳng giàu có là mấy."

Bá hộ Tý nghe thấy thế vừa tức giận vừa tiếc nuối hừ lạnh nói.

"Hừm! Chả qua là tôi mới mua mấy mẫu đất tốt ngoài thành nam nên tiềm mặt cũng không dư nhiều lắm, thế lão thì sao? Hôm nay tính đổi nhiều không?"

"Haha...! Cũng không nhiều chỉ có 10 rương tiền đồng thôi, cũng may mấy hôm trước tôi không mua đất, nếu không đã bỏ qua cơ hội kiếm lớn này, ruộng đất phải mùa sau mới có thể thu hoạch kiếm lời được, còn đổi tiền này chả mất công sức thời gian gì mà dễ dàng bỏ túi một khoản kha khá, giá như có nhiều thêm chút tiền đồng thì tôi cũng mang đổi hết đấy." Bá hộ Sửu có chút hả hê khi kiếm nhiều hơn đối thủ của mình một khoản nói.

"Lão đúng là tham lam, 10 rương tiền cũng có 10 vạn đồng tiền nếu đổi thành công riêng số tiền lời cũng là 2,5 vạn đồng rồi, với số tiền này lão thừa sức mua được mấy chục mẫu ruộng tốt ấy chứ."

"Có là gì khi so với tứ đại phú hộ chứ, lão nhìn kìa mỗi người trong bốn bọn họ lần này đem tiền đến đổi ít nhất cũng 200 rương tiền, đúng là quá giàu có mà." Bá hộ Sửu vừa nói vừa ước ao nhìn về phía đoàn xe chở tiền của tứ đại phú hộ.

"Chà chà, đúng là phú khả địch quốc mà, tiền trong quốc khố sợ cũng không nhiều như thế, lần này người kiếm được nhiều nhất chính là tứ đại phú hộ, chúng ta mà không nhanh tay đợi đến lượt chúng ta chỉ sợ đã bị đổi hết sạch tiền." Bá hộ Tý lo lắng nói.

Đoàn người tứ đại phú hộ phải nói là nổi bật nhất trong đám người, không nói tới số lượng xe chở tiền riêng vị trí đứng của bọn họ cũng chứng minh họ thuộc một đẳng cấp khác với đám bá hộ còn lại.

Vị trí đám người tứ đại phú hộ chiếm giữ chính là ngay trước cửa mặt tiền của toà nhà ngân hàng Đại Việt, từ vị trí này họ có thể nhanh nhất tiến vào trong mà không sợ những người khác nhanh chân vượt mặt, xã hội vốn là thế, người có tiền có quyền bao giờ cũng có nhiều ưu thế hơn.

Nhóm phú hộ đứng đợi ngoài cửa khá lâu, mãi tới gần trưa thì nhân viên ngân hàng mới đi ra thông báo chính thức tiến hành đổi tiền.

Lúc đầu dù cho các nhân viên có gào thét khản cả cổ, tình trạng chen lấn vẫn không thể nào áp chế, tuy nhiên khi đám đông xô đẩy tranh nhau vượt qua cánh cửa thì họ mới biết mình ngu ngốc cỡ nào.

Cánh cửa kì lạ kia hoàn toàn khác so với các cánh cửa bọn họ từng nhận thức.

"Chí, mày làm gì mà không đi mau, định để cho đám người lão Phương vào hết bên trong trước sao." Phú hộ Sỹ sốt ruột dục tên gia nhân phụ trách dẫn đầu.

"Bẩm ông, cánh cửa này nặng quá con đã đẩy hết sức mà vẫn không chịu mở ra, thỉnh thoảng nó còn đẩy ngược lại con ra nữa." Chí vừa cố sức đẩy vừa đáp.

"Mọi khi mày khỏe lắm cơ mà, đẩy hết sức cho ông, nếu là ngươi vào đầu tiên, về nhà ông tất có thưởng." Phú hộ Sỹ thúc giục nói.

Nhìn sang bên cạnh thấy đám người phú hộ Phương cũng đang loay hoay mãi cũng chưa vào được phú hộ Sỹ cười khoái chí nói.

"Haha...! Xem kìa, chả phải lão đến trước tôi sao, có lẽ cánh cửa nơi này không chào đón lão đâu."

Phú hộ Phương rất bực mình, rõ dàng lão là người tới đầu tiên thế mà đợi mãi triều đình vẫn chưa cho đổi tiền, thành thử những kẻ đến sau chả mấy chốc mà đuổi kịp đến đây làm lợi thế về thời gian của lão mất sạch.

Nghe thấy giọng mỉa mai của phú hộ Sỹ lão cũng không chịu thua phản bác lại.

"Hừm! Lão cũng đâu có vào được, hai ta giống nhau cả thôi, lão cứ đợi mà xem."

Phú hộ phương sau khi nói xong liền chả thèm để ý tới phú hộ Sỹ bên cạnh công kích nữa, một mực thúc giục gia nhân tăng thêm sức đẩy cửa.

Thấy cánh cửa dường như không thể chịu nổi sức mạnh của hai tên gia nhân nhà phú hộ Sỹ và phú bộ Phương, chỉ một lúc nữa thôi chắc chắn sẽ hỏng, người đứng đầu ngân hàng Đại Việt Lê Văn Bảo gấp gáp chạy ra quát lớn.

"Bảo vệ đâu, nhanh lôi mấy tên phá hoại này ra ngoài cho tôi, nếu để họ tiếp túc xô đẩy cánh cửa nhất định sẽ hỏng mất."

Ngay lập tức một đội binh sĩ hùng hổ lao tới, kéo cổ hai tên phú hộ cùng đám gia nhân của chúng đang cố sức đẩy cánh cửa ngân hàng ra khỏi đám người, đồng thời không quên nện cho mỗi tên vài cú đấm khiến hai người kêu cha gọi mẹ.

Đám người nhìn thấy tấm gương hai kẻ chen lấn thì vừa sợ vừa vui, sợ vì thủ đoạn tàn nhẫn của đám binh sĩ bảo vệ, vui vì loại bỏ được hai đối thủ cạnh tranh.

Thấy đám người dường như đã kính sợ trước thủ đoạn quyết đoán của mình, Lê Văn Bảo nói tiếp.

"Các vị, đây không phải nơi các vị có thể làm loạn, xin hãy nhìn tấm gương hai kẻ vừa rồi, mọi người từ giờ phải theo sự hướng dẫn sắp đặt của nhân viên ngân hàng, kẻ nào không tuân thủ phép tắc gây rối... hừ....! Đứng trách tôi tàn nhẫn." Ánh mắt lạnh lùng của Lê Văn Bảo quét qua đám người khiến họ không kẻ nào dám phản đối.

Đoàn người bị Lê Văn Bảo chấn nhiếp rất nhanh ngoan ngoãn xếp thành một hàng trật tự theo sự hướng dẫn của nhân viên tiến vào trong

Đi qua cánh cửa phía trước, lúc này dưới sự chỉ điểm của nhân viên đám phú hộ mới biết, hoá ra cánh cửa kì lạ kia chỉ có thể mở từ một bên và mỗi lần cũng chỉ có một người có thể vào, nếu cố gắng đi vào 2 cửa một lúc chính là tự làm khó nhau, vừa tốn sức mình, lại hại sức người.

#####