Chương 52: Hoàng cung ký sự

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 52: Hoàng cung ký sự

Nguy cơ chiến tranh đã tạm thời giải trừ, Long Cán thở phào nhẹ nhõm dẫn theo vài tuỳ tùng đi dạo trong hoàng cung.

Chả mấy khi có thời gian rảnh rỗi, hôm nay cũng không có việc gì quan trọng cần hắn đích thân giải quyết, vì thế Long Cán định nhìn một chút sinh hoạt thường nhật diễn ra bên trong tử cấm thành.

Nói thật, tuy đã trở về thời đại này một thời gian khá dài nhưng hắn vẫn chưa có dịp đi chơi tìm hiểu cuộc sống nơi đây vì bận bịu với việc triều chính, hiện giờ có dịp hắn cũng muốn tìm hiểu một chút.

Vì không muốn quá gây sự chú ý với người khác, Long Cán sai người tìm một bộ y phục tiểu thái giám. Cũng may trong cung việc nhận trẻ con 4-5 tuổi làm thái giám cũng không phải quá hiếm hoi nên rất nhanh một bộ y phục tiểu thái giám phù hợp với dáng người Long Cán được mang tới.

Nhanh chóng thay đổi trang phục, nhìn số thái giám và lính cận vệ bên cạnh mình quá nhiều mà hắn lại không muốn ai biết thân phận của mình bèn nói.

"Các người về thông báo với thái hậu trưa nay ta sẽ không đến ăn cơm cùng người, nếu thái hậu có hỏi ta đi đâu thì nói là đi dùng cơm cùng các vị đại thần, bất cứ ai hỏi cũng không được nói ra việc ta thay đổi trang phục nghe chưa."

"Chúng thần tuân lệnh"

"Tốt lắm, các người đi đi."

Sau khi đám tuỳ tùng rời khỏi, Long Cán không thể đợi lâu hơn nữa mà bắt đầu thỏa mãn tính tò mò của mình.

Chỗ hiện tại hắn đứng chính là khu vực điện Thiên An nơi thiên tử thiết triều bàn bạc việc quốc gia đại sự với các thần tử, sau điện thiên an chính là điện Long An và Long Thụy nơi thường ngày hắn nghỉ ngơi.

Các điện chính thì hắn chả lạ gì nữa, đây là nơi Long Cán thường lui tới nên sự tò mò của hắn với các nơi này rất ít, hôm nay hắn muốn tơi những nơi thường ngày mình ít tới hoặc chưa bao giờ tới, đó mới là chỗ thú vị kích thích đầu óc khám phá của hắn.

Bước chân ra khỏi khu vực điện Thên An chính là vườn thượng uyển.

Hoàng thành Thăng Long theo hắn biết thì có thể chia làm ba phần, phần đầu chủ yếu là các điện dùng cho việc triều chính như Thiên An - Tuyên Đức - Thiên Phúc - Văn Minh - Quảng Vũ - Phụng Tiên, phần giữa là các điện dùng cho vua nghỉ ngơi như Long An - Long Thụy, phần cuối là nơi ở của gia quyến nhà vua, các phi tần gồm nhiều cung điện, đây cũng là nới rộng nhất hoàng cung.

Mỗi khu vực đều có một vườn ngử uyển nối liền các phần với nhau. Vườn thượng uyển nối Thiên An điện với nơi hắn thường nghỉ ngơi tên là "Quỳnh Lâm".

Đi trên hành lang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh Long Cán thầm cảm thán với vẻ đẹp mà cảnh vật trước mắt mang lại, mọi khi hắn cũng thường đi qua nơi này, nhưng các lần đó đều lướt qua rất nhanh đâu có thời gian mà ngắm nhìn kĩ cảnh vật nơi đây.

Thử đi theo một hướng khác với mọi ngày, vừa đi vừa ngắm các loại kỳ hoa dị thảo được trồng xung quan, chả mấy chốc Long Cán tới trước một cái hồ khá lớn.

Trong hồ nước trong vắt, trồng rất nhiều hoa sen giữa hồ chất đá làm núi, trên bờ hồ trồng thông, trúc và nhiều thứ kỳ hoa diệu thảo khác.

Long Cán say mê ngắm nhìn từng đán cá bơi lội tung tăng trong làn nước biếc, hắn thấy tâm hồn thật thảnh thơi, từ khi xuyên việt về thời đại này rất ít khi hắn được buông lòng tâm hồn như thế.

Nhặt một hòn sỏi ném vào trong hồ tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, đàn cá thấy động rất nhanh lặn mất tăm nhưng không lâu sau lại nổi lên, cá trong hồ có lẽ đã rất thuần, không còn sợ hãi con người nữa.

Chậm dãi bước về phía hai cây quế được trồng ở phía tây hồ. Cách đó mấy chục mét có mấy người đang cặm cụi làm công việc gì đó Long Cán tò mò tới gần hỏi.

"Các anh đang làm gì thế?"

Đám người thấy có một tiểu thái giám tới gần hỏi cũng không nghĩ đó là hoàng thượng rất tự nhiên trả lời.

"À! Chúng tôi đang đào hồ." Một người trong số đó cười nói.

"Oh! Bên kia cũng có một cái hồ rồi sao còn đào thêm làm gì nữa?" Long Cán ngạc nhiên hỏi.

"Tiểu thái giám cậu không biết được đâu, nghe nói chiếc hồ này để nuôi các loài hải sản như đồi mồi cá biển và các loại ba ba" người đàn ông đáp.

"Mấy loại đó ở vùng nước mặn, thả nơi đây thì làm sao sống được." Long Cán nghi hoặc nói.

"Nghe nói, triều đình đã lệnh cho người ở gần biển sau khi hồ đào xong thì phải chở nước mặn chứa vào hồ."

"Thật sao, như thế chắc phải tốn công sức lắm nhỉ. Các anh cứ làm việc của mình đi, tôi đứng cạnh xem một lát." Long Cán không muốn chễ nải công việc của đám thợ nói.

Đám thợ tiếp tục công việc của mình trong khi Long Cán đi lòng vòng quang đó ngắm nghía các tảng đá kì lạ được đặt lộn xộn, có lẽ chúng được chuẩn bị để đắp núi.

Ánh mắt Long Cán ngay lập tức trừng lớn khi nhìn vào một tảng đá, tảng đá này khác hẳn với các tảng đá còn lại,đầu tiên là màu sắc, các tảng đá khác đều có màu xám xanh trong khi tảng đá này lại chỉ thuần một màu đen, nhìn tảng đá Long Cán ngay lập tức nghĩ tới một loại nguyên liệu vô cùng quan trọng "than đá".

Không thể kìm nén sự kích động của mình Long Cán bèn hỏi người đàn ông lúc nãy.

"Này anh, tảng đá này được lấy ở đâu thế?"

"Tảng đá màu đen đó sao?" Người đàn ông nhìn theo hướng tay Long Cán chỉ nói.

"Đúng rồi, chính là nói."

"Tảng đá đó tôi mang từ quê lên đấy, chỗ tôi thỉnh thoảng vẫn bắt gặp nó, cũng không hiếm lạ gì." Người đàn ông đáp.

"Quê anh ở đâu? Có phải là tỉnh Quảng Ninh không?" Long Cán nghĩ ngay tới một địa danh nói.

"Sao cậu đoán được? Đúng vậy quê tôi chính là lộ Hải Đông trước đây, bây giờ đổi thành tỉnh Quảng Ninh." Người đàn ông ngạc nhiên nói.

"Xin hỏi tên anh là gì?"

"Tôi tên là Phạm Thạch, tiểu thái giám cậu cũng là người Quảng Ninh sao?"

"Không tôi là người Thăng Long, anh có thể cho tôi tảng đá này chứ?" Long Cán chỉ tảng đá màu đen nói.

"Được thôi, cậu lấy nó làm gì thế?" Phạm Thạch gật đầu đáp ứng dù sao viên đá đó với hắn cũng không quan trọng mấy dùng viên đá khác thay thế cũng được.

"Dùng vào việc vô cùng quan trọng, anh không biết được tác dụng thật sự của viên đá này đâu." Long Cán vui mừng đáp.

"Hòn đá đen sì đó thì có gì đặc biệt chứ, chỗ tôi nó vất đầy đường mà chả ai thèm quan tâm đấy." Phạm Thạch không hiểu nói.

Long Cán lúc này đã ôm lấy tảng đá chạy đi, nghe Phạm Thạch nói cũng không đáp lại, một mạch chạy về phía thư phòng của mình.

"Thằng bé kì lạ" Phạm Thạch nhìn bóng lưng tiểu thái giám biến mất nói.

Về tới thư phòng của mình Long Cán không quản mệt mỏi lập tức gọi tên thái giám thân cận nói.

"Người hãy đi tìm hiểu ai là người quản lý đám thợ đang đào ao trong ngự hoa viên, bảo hắn sáng mai tới gặp ta, trẫm có việc muốn hỏi."

"Vâng thần lập tức đi ngay."

Long Cán nhìn hòn đá đen sì trước mặt trong lòng vô cùng vui mừng. Hôm nay quả là có thu hoạch bất ngờ, trong thế giới này có lẽ không ai hiểu giá trị của than đá nhưng Long Cán thì khác, hắn là người xuyên việt, có thể nói thân đá có tác dụng vô cùng lớn trong rất nhiều phương diện.

Than đá nhiệt lượng rất cao chính là nguyên liệu tốt nhất trong ngành luyện kim, không chỉ thế than đá còn có tính chất hấp thụ các chất độc có khả năng giữ trên bề mặt các chất khí, chất hơi, chất tan trong dung dịch. Nếu tận dụng tốt Long Cán có thể tạo ra máy lọc nước, làm trắng đường, mặt nạ phòng độc...

"Xem ra phải nhanh nhất có thể khai thác than đá sử dụng mới được." Long Cán thầm nghĩ.

Tạm thời chuyện than đá để hôm sau tính tiếp, thời gian vẫn còn nhiều Long Cán quyết định cuộc thám hiểm vẫn sẽ tiếp tục, biết đâu còn có thể phát hiện vài thứ tốt nữa không biết trừng.

Rời khỏi thư phòng Long Cán hướng tới khu vực hậu cung, đây là nơi rộng nhất hoàng cung đồng thời cũng là nơi đông nhất, toàn bộ gia quyến hoàng đế đều tập trung ở đây, theo đó là một lượng lớn kẻ hầu người hạ phục vụ.

Hậu cung rộng lớn, ngoài một số nơi Long Cán thường lưu tới như nơi ở của thái hậu, còn đâu tất cả với hắn đều mới lạ.

Thênh thang dạo bước trong hậu cung bỗng Long Cán gặp một cung nữ đang nức nở ngồi khóc dưới một tán cây. Thấy lạ hắn tiến lại gần hỏi

"Sao chị lại ngồi đây khóc?"

Cung nữ thấy một tiểu thái giám hỏi cũng không kìm được nước mắt bắt đầu tâm sự với Long Cán.

Chuyện là người cung nữ này tên là Nguyễn Thị Lượm sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhập cung đã được 5 năm, thường ngày rất chăm chỉ làm việc, trong năm năm đó cô tích góp được một khoản tiền kha khá, dự định sau này hết hạn 10 năm phục vụ được xuất cung, số tiền đó cũng đủ cho cô lấy một người chồng tốt rồi mua một mảnh ruộng hai vợ chồng sẽ sống cuộc đời hạnh phúc.

Nguyễn Thị Lượm nức nở nói tiếp.

"Nhưng thường ngày việc trong cung rất bận rộn, trên người mang theo quá nhiều tiền vàng rất bất tiện mà cung nữ nhỏ bé như chị lại không có nơi ở riêng tư đủ an toàn để cất giữ. Chị bèn lén đến một nơi vắng vẻ nhìn trước nhìn sau không có bóng người bèn đào hố chôn tiền vàng rồi lấp lại, phủ cỏ rác lên trên rồi mới ra đi làm những công việc của mình."

Ngừng một lúc để lấy lại bình tĩnh cung nữ Nguyễn Thị Lượm nói tiếp.

"Vừa nãy chị trở lại nói đó đào hố lên để kiểm tra thì không còn một đồng nào. Số tiền vàng đó là toàn bộ tài sản của chị dành dụm nay bị người ta lấy mất thì chị biết sống làm sao đây."

Nguyễn Thị Lượm đau khổ vô cùng.

Nhìn cô gái xấu số, thương cảm trước tình cảnh của người cung nữ Long Cán quyết định phải giúp cô tìm lại được số tiền bị đánh cắp.

"Chị cố nhớ lại xem lúc chị chôn tiền có ai lảng vảng quanh đây hay không?" Long Cán hỏi.

Cung nữ Nguyễn Thị Lượm lắc đầu nói.

"Chị đã để ý rất lâu thấy không có ai mới dám đem trôn số tiền đó. Ôi! Sao số tôi khổ thế này, hu.hu.hu"

Long Cán tần ngần đứng đó suy nghĩ "lúc trôn tiền không có ai biết vậy sao tiền lại biến mất, nhất định có người đã lấy đi số tiền của chị ta"

Đúng lúc đó Long Cán quay đầu lại nhìn thấy cách đó xa xa, có một thái giám đang quét dọn.

Phải chăng trong lúc quét dọn người thái giám đó vô tình thấy được chỗ trôn tiền của chị ta nên đã lấy đi.

Không thể khẳng định rõ ràng, chỉ là rất có thể điều đó là đúng mà thôi.

Trong cung có quy định, cấm cung nữ và thái giám sở hữu tài sản riêng vì sợ bọn họ ăn trộm đồ của chủ tử, tuy nhiên quy định là quy định ai cũng biết cung nữ và thái giám vẫn có tiền riêng cất giấu đó là luật ngầm bất thành văn.

Nhưng đã là quy định bình thường không sao một khi làm lớn chuyện sẽ bị phạt rất nặng, không thể báo trưởng quan, cũng không thể xông lại khám người đòi tiền người ta được, chắc chắn không đòi được tiền mà có khi còn no đòn không biết chừng.