Chương 56: Thương vụ mua bán giấy

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 56: Thương vụ mua bán giấy

Long Cán không hề biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm Vạn Tạm, mà có biết hắn cũng khịt mũi coi thường, hắn cần một mối làm ăn lâu dài để làm nguồn cung cấp tiền cho Đại Việt chứ không cần mấy tờ giấy rách của Tống.

"Trẫm không có hứng thú lấy không đồ vật của bất kì ai cả, nếu lời ta nói là thật, có loại giấy tốt hơn giấy nhà Tống thì trẫm muốn hai người mua nó sang bán ở các đất nước mà hai người đi tới, tất nhiên giá cả sẽ thương lượng đảm bảo hài lòng hai người."

Nghe thấy Long Cán nói thế thì hai vị thương nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này không bị cướp trắng mà chỉ là cuộc làm ăn, tuy nhiên cả hai vẫn không tin có loại giấy tốt hơn loại mà Thẩm Vạn Tam mang tới từ nhà Tống.

"Người đâu mang giấy lại đây." Long Cán ra lệnh cho thái giám bưng một cái khay tới.

"Hai người các người xem đi, có phải lời trẫm nói thật không." Long Cán cười nhìn hai người nói tiếp.

Trên tay Thẩm Vạn Tam và Ác Ba đang cầm chính là giấy được sản xuất tại xưởng giấy bên sông, cạnh kinh thành. Lúc này sau một thời gian được cải tiến nhiều lần dưới sự hướng dẫn của Long Cán chất lượng giấy đã được cải thiện rõ dệt cả độ dai và độ trắng, tuy không được như giấy hiện đại nhưng cũng không kém là bao, ăn đứt mọi loại giấy bấy giờ.

Cầm tớ giấy trắng muốt trên tay hai tên thương nhân không tin vào mắt mình nữa, chất lượng hoàn hảo cả về độ dai và độ trắng, không những thế còn rất mỏng và nhẹ nữa.

"Trẫm không lừa hai người chứ?" Long Cán nhìn hai tên thương nhân cười nói.

"Thưa bệ hạ giấy này quá tốt, tốt hơn bất cứ loại giấy nào mà thần từng gặp qua, ngay cả loại giấy tiến cúng hàng năm cho triều đình Tống cũng không thể so được, chẳng lẽ đây chính là loại giấy đặc biệt chỉ tiến cống cho triều đình Đại Việt?" Thẩm Vạn Tam xúc động nói, lần đầu tiên hắn thấy một loại giấy nào đẹp như thế.

"Đúng vậy thưa bệ hạ, giấy này quá đẹp, chắc chắn rất quý giá." Ác Ba cũng không tiếc lời mà khen thêm vào.

Trần Hưu vẫn đứng bên cạnh, nhìn thấy hai tên thương nhận ngoại quốc kích động cầm mấy tờ giấy còn quý hơn cầm vàng mà vừa coi thường, vừa buồn cười, gì mà giấy tiến cống chứ, loại giấy này giờ bán đầy chợ ấy, cũng chả phải thứ quý giá gì cho cam, trong nhà của hắn đang có mấy trồng kia kìa.

"Cũng có thể cho là quý giá đi, thế nào, loại giấy này theo các người sẽ có giá bao nhiêu?" Long Cán cười nói.

Nhìn ngắm kĩ loại giấy trắng tinh trong tay Thẩm Vạn Tam chắc nịch nói "không dưới 1 lạng bạc 10 tờ thưa bệ hạ."

Ác Ba lập tức ngắt lời ngay "theo thần thì 1 Lạng bach 5 tờ cũng đáng, nếu giấy này số lượng ít khó làm có khi giá còn cao hơn nhiều."

Đúng là bọn người phương Bắc bao giờ cũng gian xảo, những thứ tốt lúc nào cũng muốn mua với giá rẻ, Long Cán cười lạnh trong lòng nói.

"Một lượng bạc 100 tờ, với điều kiện các người phải giúp trẫm muốn mua một số thứ khác."

Tuy lời Long Cán nói khá to và rõ nhưng hai tên thương nhân vẫn cứ ngỡ mình nghe lầm mà hỏi lại, mãi tới lúc khi nhận được sự khẳng định của Long Cán cả hai thật không dám tin vào mắt mình, loại giấy tốt thế này giá lại rẻ vậy sao.

Quả thật Long Cán cũng từng có ý nghĩ chặt chém mạnh tay hai tên này một vố, nhưng nghĩ kỹ lại thì cái được ít hơn cái mất, bởi lẽ số tiền của họ cũng chỉ trong một khoảng nhất định, có muốn chúng mua nhiều hơn chúng cũng không có tiền, trong khí giấy thì giá sản xuất chả đáng bao nhiêu, cũng một lượng tiền đó chỉ là cho chúng thêm chút giấy từ đó sẽ nhận được sự cảm kích của họ, Long Cán cũng biết tới lúc nào đó họ cũng nhận ra giấy đó không đáng giá như vậy, lúc đó sẽ gây nên sự bất mãn, điều này không tốt chút nào vì hắn còn nhiều việc muốn nhờ chúng giúp đỡ.

"Các người có thể lấy tối đa bao nhiêu giấy?" Đây là cái mà Long Cán quan tâm vì lúc này hắn quá cần tiền.

Sau một hồi thương lượng hai tên thương nhân quyết định đưa ra một con số khiến Long Cán vô cùng giật mình hài lòng.

"Thưa bệ hạ, hai người chúng tiểu nhân lần nay tối đa chỉ có thể gom được 50 vạn lượng bạc" Thẩm Vạn Tam là người đại diện lên tiếng.

Con mẹ nó chứ, Long Cán suýt chút nữa ngã sấp mặt khi hai tên này đưa ra con số chính xác, 50 vạn lạng bạc chính là bằng nửa năm thuế của Đại Việt, nhiều hơn cả quốc khố lúc này, hai tên này đúng là giàu nứt đố đổ vách, có thể nói là phú khả địch quốc rồi. Tuy nhiên Long Cán không biết đây chính là toàn bộ tiền mặt của họ tại tất cả các chi nhánh trên tất cả các quốc gia phương Bắc mới gom được chứ không phải một lúc mà có luôn.

"Số bạc trên hiện tại chúng tiểu nhân không mang đủ nhưng trong vòng 1 tháng sẽ vận chuyển không thiếu 1 lạng tới đây." Thẩm Vạn Tam sợ Long Cán hiểu nhầm nói tiếp.

Hoá ra là thế, Long Cán vuốt ngực thở phào, nếu tên thương nhân nào cũng giàu tới mức nhẹ nhàng rút ra 50 vạn lạng bạc bất cứ lúc nào thì Long Cán đang tính xem có nên bỏ luôn cái ngai vàng này mà lăn lộn trốn thương trường cho xong.

"Hiện tại hai người ngay lúc này mang theo bao nhiêu?" Long Cán chờ mong hỏi.

Lúc này hắn đang rất cần tiền, chứ không phải là một lời hứa suông.

"Thưa bệ hạ, lần này chúng thần chỉ mang theo người có 5 vạn lạng bạc rành để mua thổ sản Đại Việt mang về phương Bắc bán." Thẩm Vạn Tam cười khổ nói. Nếu biết có loại hàng tốt như vậy hắn đã mang nhiều bạc hơn rồi. Loại giấy này mà mang về phương Bắc sẽ bán được giá vô cùng đấy, cái gì người Tống thiếu chứ riêng bạc và người giàu Đại Tống vơ nhẹ thôi cũng tóm được cả nắm.

"Cũng được theo giá cả mà tính thì các người sẽ có 500 vạn tờ giấy loại tốt nhất." Long Cán gật đầu nói.

Ngừng một lúc Long Cán nói tiếp.

"Tuy nhiên số tiền 45 vạn lạng bạc trong 1 tháng sau các người đưa tới thay vì nhận bạc trẫm muốn dùng các loại hàng hoá tương ứng này để đổi."

"Là những loại hàng hoá nào thưa vệ hạ?" Thẩm Vạn Tam cung kính hỏi.

"Ngựa, trâu, bò tương đương với 30 vạn lạng bạc, còn lại 15 vạn lượng bạc thì giữ nguyên trong 3 tháng phải vận chuyển tới Thăng Long." Long Cán suy nghĩ một lát rồi nói.

Sau khi đã bàn bạc kĩ lưỡng số gia súc sẽ chuyển qua trong 3 tháng sắp tới, Long Cán cho phép hai gã thương nhân lùi ra.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Long Cán cùng Trần Hưu, các vị đại thần thì hắn đã cho về trước để tiện bàn bạc việc làm ăn, bởi lẽ các quan lại vẫn có thành kiến rất nặng về thương nghiệp không thể một sớm một chiều mà thay đổi được.

Nhìn Trần Hưu, Long Cán nói

"Trần ái khanh lần này làm việc rất tốt, hai gã thương nhân này có lẽ sẽ rất được việc, tuy nhiên vẫn cần theo dõi, khanh hãy cử người giám sát họ kĩ càng."

"Thần tuân lệnh" Trần Hưu cung kính nói.

"Um, nếu có thể cho người của ta trà trộn và trong đám thương buôn càng tốt, tin tức của đám thương nhân lúc nào cũng rất nhanh nhạy sẽ rất có lợi nếu họ giúp ta xây dựng được một trạm tình báo ở các nước phương Bắc."

"Thần sẽ cho người làm ngay xin bệ hạ yên tâm."

"Rất tốt, việc xây dựng tình báo phương Bắc trẫm giao cho khanh toàn quyền quyết đinh, khanh lui đi."

"Vâng, vi thần cáo lui."

Xem ra vấn đề tiền bạc tạm thời được giải quyết, tuy nhiên theo thời gian chắc chắn giá giấy sẽ giảm dần tới lúc đó muốn kiếm tiền dễ như bây giờ là không thể. Tuy nhiên đó cũng là việc một thời gian nữa, tới lúc đó vấn đề tiền bạc với Long Cán đã không còn là việc khó khăn nữa rồi, rất nhiều các hạng mục sau khi xây dựng song sẽ đẻ ra rất nhiều tiền, cái cần thiết lúc này chỉ là thời gian và nguồn vốn ban đầu mà thôi.

Một ngày trôi qua rất nhanh. Buổi gặp mặt hoàng đế Đại Việt đã là chuyện hôm qua, lúc này đây Thẩm Vạn Tam và Ác Ba đang dẫn người của mình thăm thú kinh thành Thăng Long.

Nói thật, kinh thành Thăng Long lúc này về tổng thể vẫn chưa có gì thay đổi quá nhiều, đặc biệt là nhà dân trong thành càng không thể so bì với các thành trì lớn bên Tống.

"Xem ra Đại Việt cũng chả có gì đặc biệt" Thẩm Vạn Tam lắc đầu nói.

"Đúng vậy, so với Lâm An của Đại Tống thì kém quá xa." Ác Ba cũng gật đầu tán thành.

Vừa đi vừa nói chuyện tán gẫu, tuy nhiên không để hai người thất vọng lâu, phía trước mặt có một nơi khá thú vị. Đây là một toà nhà khá to, với kiến trúc đặc biệt, được xây hai tầng lầu rất bắt mắt nổi bật hẳn so với các toà nhà xung quanh.

Lúc này là buổi sáng sớm, tuy nhiên lượng người ra vào trước cửa là rất đông, mà mỗi một người đi ra đều cầm trong tay ít nhất một hoặc hai quyển sách, hai gã đoán ngay đây có lẽ là cửa hàng bán sách tại kinh thành Thăng Long.

"Xem ra nơi này cũng có chỗ thú vị đây." Thẩm Vạn Tam cười nói rồi dẫn theo Ác Ba cùng đám tuỳ tùng tiến vào cửa hàng sách.

Đây là một cửa hàng sách rất lớn theo cái nhìn của Thẩm Vạn Tam, bởi lẽ sách lúc này rất ít và hiếm, tính đi tính lại cũng chỉ có vài loại phổ biến được bán cho người dân, vì thế một cửa hàng sách không cần quá lớn để bày bán các loại sách vốn dĩ không nhiều này.

Thẩm Vạn Tam và cả Ác Ba không hiểu cái biển treo ngoài cửa là gì, bởi nó viết bằng một văn tự mà hai người chưa thấy, nhưng đoán chừng nó là tên của cửa hàng sách này.

Bước vào bên trong cửa hàng hai người thực sự ngạc nhiên về cách trang trí, bày biện cũng như sự phong phú về các chủng loại sách được bán trong cửa hàng, nhìn lướt qua cũng có ít nhất vài trăm loại sách khác nhau, mối loại trang trí một kiểu nhưng tất cả đều rất đẹp và cuốn hút.

"Không ngờ Đại Việt lại lắm sách như vậy, xem ra còn nhiều hơn cả Đại Tống." Ác Ba cảm thán nói.

"Chắc cũng chỉ là sách tứ thư ngũ kinh và một vài loại sách được dịch từ chữ Tống ra thôi, chả có gì đặc biệt cả." Thẩm Vạn Tam khịt mũi coi thường nói.

Lúc này nhân viên hiệu sách thấy hai người tướng mạo phú quý, quần áo sang trọng tiến vào đoán là khách xộp cũng tiến lại chào hàng hỏi.

"Hai vị khách nhân muốn mua sách gì ạ?" Nữ nhân viên nói với giọng dễ nghe.

Thấy có người tới hỏi Ác Ba liền đáp lại bằng tiếng Hán khá thông thạo.

"Ở đây có những loại sách nào? Cô có thể giới thiệu cho tôi nghe qua được không?"

Cũng may thời này người Việt biết nói tiếng Hán khá nhiều vì ngoài tiếng Việt thì tiếng Hán cũng được coi là một loại ngôn ngữ chính thức của dân ta, ai bảo chúng ta có hơn 1000 năm Bắc thuộc chứ, cũng coi như trong cái rủi cũng có cái may, người dân lúc này giỏi hơn hiện đại là nói được hai thứ ngôn ngữ.