Chương 57: Sự cuốn hút của truyện Đại Việt

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 57: Sự cuốn hút của truyện Đại Việt

Nữ nhân viên bán hàng ngay từ lúc nhìn thấy hai người khách này đã biết họ không phải người trong nước, nên đã chuẩn bị sớm tâm lý để giới thiệu các loại sách, bởi đây toàn bộ là tác phẩm mới được viết trong thời gian gần đây.

"Chắc hai vị là người nước khác mới tới Thăng Long, vậy để tôi dẫn hai vị đi một vòng giới thiệu các loại sách có trong cửa hàng, xem thôi, không mua cũng không sao cả." Nữ nhân viên tươi cười, giới thiệu qua một cách chuyên nghiệp, và đề nghị được dẫn họ đi thăm quan cửa hàng.

"Như thế thì thật tốt quá, làm phiền cô nương vậy." Ác Ba hơi ngạc nhiên với thái độ phục vụ lịch sự của nữ nhân viên đáp. Thẩm Vạn Tam vẫn đứng cạnh đó, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn, đánh giá cô gái Đại Việt này, dường như hắn qua cô gái đã nhận ra một chân trời mới.

"Để thuận tiện cho nói chuyện, hai vị có thể gọi tôi là tiểu Lan, tôi là nhân viên phụ trách giới thiệu cửa của hàng sách Trí Việt cho các khách nhân chưa quen và lần đầu tới cửa hàng."

Ngừng một chút tiểu Lan nói tiếp.

"Cửa hàng sách Trí Việt là cửa hàng lớn nhất kinh thành, chuyên bán tất cả các loại sách đủ thể loại từ kinh thư cổ điển, truyện, ký, sách khoa học, sách tâm lý... và nhiều loại khác, ở đây các vị có thể tìm thấy mọi loại sách bổ ích và vô cùng hấp dẫn." Tiểu Lan bắt đầu giới thiệu.

"Xin hỏi cô nương, sách ở đây có phải toàn bộ là dịch từ các triều đại phương Bắc qua không?" Thẩm Vạn Tam lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Thưa không đâu ạ, sách kinh thư cổ của các triều đại phương Bắc chỉ chiếm một số lượng rất ít trong cửa hàng thôi ạ." Tiểu Lan đáp.

"Oh, Đại Việt từ khi nào xuất hiện nhiều kinh thư như thế? Có thể giới thiệu cho tôi một loại sách được bán chạy nhất không.?" Thẩm Vạn Tam nói tiếp.

"Nói đến cách loại sách được bán chạy gần đây thì có rất nhiều, xin mời hai vị đi theo tôi." Vừa nói tiểu Lan vừa dẫn hai người tới một quầy sách, chỉ vào cuốn sách có bìa vẽ một thiếu niên có mái tóc rất lạ, nửa trước cạo trắng tóc dài kết bím đằng sau nói.

"Tiểu Bảo ký (lộc đỉnh ký). Đây là một truyện hư cấu, câu chuyện xoay quanh một nhân vật chính có hình ảnh pha trộn giữa tốt xấu, thiện ác, đồng thời trọng tình nghĩa bạn bè, có chí hiến thân vì nước nhưng cũng tiểu nhân gian xảo, mưu mô thủ đoạn, sẵn sàng hại bạn khi cần bảo vệ lợi ích của mình tên gọi Vi Tiểu Bảo. Bảo là con của Vi Xuân Phương kỹ nữ tại Lệ Xuân Viện, một quán lầu xanh tại một tỉnh nhỏ. Ngay cả Vi Xuân Phương cũng không biết cha của cậu là ai, chỉ đặt tên cậu là Tiểu Bảo, sau này có người hỏi tới thì cậu lấy họ mẹ."

Nghe nữ nhân viên giới thiệu qua về cuốn sách Thẩm Vạn Tam vô cùng ngạc nhiên nói.

"Thật kì lạ, nhân vật chính lại là một kẻ tiểu nhân như vậy mà lại có thể viết thành chuyện, khác hẳn với các nhân vật anh hung trong các quyển sách tôi từng biết, sách như vậy mà lại có thể bán chạy được sao?"

"Hì hì, đại nhân không biết thôi, cuốn sách này hiện đang rất đắt khách đó, cả cửa hàng chỉ còn vài quyển thôi, nó thật sự rất hấp dẫn, vừa hay còn một bản duy nhất chữ Hán nếu ngài hứng thú có thể mua, giá một cuốn là 10 lạng bạc." Tiểu Lan không bỏ lỡ cơ hội chào hàng nói.

"Đắt vậy sao, sách bình thường cũng không có giá cao như vậy." Thẩm Vạn Tam cau màu nói, có lẽ hắn nghĩ nữ nhân viên này muốn chặt chém mình.

"Giá sách bình thường cũng không đến mức đắt như vậy đâu, chẳng qua đây là bản đặc biệt bằng chữ Hán nên giá mới cao như vậy, nếu là loại chữ quốc ngữ mới giá chỉ bằng 1/10 tức chỉ 1 lạng bạc thôi, đây là quy định không thể làm khác đâu ạ." Tiểu Lan vội vàng giải thích.

Nhìn mặt cô gái Thẩm Vạn Tam biết cũng không phải là nói dối, với lại 10 lạng bạc với hắn cũng không nhiều, thử mua về đọc xem, nghe giới thiệu có vẻ rất thú vị.

"Được rồi, vậy tôi mua một cuốn." Thẩm Vạn Tam quyết định nói.

"Tôi cũng muốn mua, không biết cửa hàng còn quyển nào không?" Ác Ba đứng cạnh vội nói, lúc nghe cô gái giới thiệu hắn đã thấy rất thú vị rồi.

"Xin lỗi vị khách nhân này, cửa hàng tôi hiện chỉ còn duy nhất 1 bản bằng chữ Hán thôi, nếu ngài quan tâm ngày mai có thể quay lại." Tiểu Lan lấy làm tiếc nói.

"Cũng chỉ còn cách đó thôi." Ác Ba tiếc nuối nói.

"Vị khách nhân này yên tâm, cửa hàng sách tôi còn rất nhiều quyển sách thú vị khác, đảm bảo Sẽ làm hài lòng ngài." Tiểu Lan không muốn làm Ác Ba thất vọng nói.

"Oh, còn quyển sách nào thú vị sao?" Ác Ba ngạc nhiên hỏi.

"Mời hai vị theo tôi."

Đến một sạp sách khác, chỉ vào cuốn sách trên bìa vẽ một thanh đao và một thanh kiếm, tiểu Lan nhiệt tình giới thiệu.

" Ỷ thiên đồ long ký. Câu chuyện xoay quanh truyền thuyết về Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm là hai báu vật trong võ lâm, nếu ai nắm được cả hai thứ đó sẽ hiệu triệu được thiên hạ:
Võ lâm chí tôn
Bảo đao Đồ Long
Hiệu lệnh thiên hạ
Mạc cảm bất tòng
Ỷ Thiên bất xuất
Thùy dữ tranh phong"

"Câu thơ thật hay" Thẩm Vạn Tam gật đầu khen nói.

"Năm xưa khi quân Mông Cổ vây đánh thành Tương Dương, Hoàng Dung thấy thế quân quá lớn biết rằng không thể giữ được thành, vì không muốn võ công và binh pháp của Quách Tĩnh bị thất truyền lại mong muốn sau này hậu thế có thể dùng những công phu tuyệt luân đó đánh đuổi quân thù nên đã rèn hai món bảo vật là Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao rồi đem bí kíp giấu vào trong đó. Ỷ Thiên kiếm giấu bí kíp Cửu Âm Chân Kinh. Trong Đồ Long đao giấu bộ Vũ Mục di thư. Kiếm sắc bén vô cùng không vũ khí nào so bì được. Vì thế giang hồ có câu "Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong". Cây kiếm về sau được lưu truyền bởi Quách Tương, người sáng lập ra phái Nga Mi và truyền nhiều đời cho chưởng môn của giáo phái. Sau khi bị Triệu Mẫn cướp, kiếm lại bị Chu Chỉ Nhược dùng mưu mẹo ăn cắp và khám phá ra bí mật của kiếm để từ đó luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo. Hai miếng sắt trong có vẽ bản đồ chỉ đường đến Đào Hoa đảo, nơi cất giấu bản viết tay Cửu Âm chân kinh và Vũ Mục di thư." Tiểu Lan tóm tắt nội dung cuốn sách nói.

"Nội dung nghe thật hấp dẫn, tôi mua cuốn này." Ác Ba vội nói, hắn không muốn chậm chân sợ lại bị Thẩm Vạn Tam dành mất.

Hai người Thẩm Vạn Tam và Ác Ba dưới sự giới thiệu của tiểu Lan đã ngốn hàng trăm lạng bạc chỉ trong một buổi sách, lúc ra khỏi cửa hàng mỗi người không ít thì nhiều cũng cầm theo gần chục quyền sách. Tất nhiên người hài lòng nhất vẫn là tiểu Lan riêng phần trăm bán sách mà lần này cô kiếm được cũng được một khoản kha khá, việc này khiến mấy nhân viên trong cửa hàng nhìn nàng với ánh mắt ghen tị, chịu thôi, không phải ai trong cửa hàng cùng nói được tiếng Hán.

Vài ngày sau đó, hai người Thẩm Vạn Tam và Ác Ba, với một đống sách mua ở của hàng sách Trí Việt thì dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới kiếm hiệp.

Sự cuốn hút của các tiểu thuyết "Tiểu Bảo ký" và "Ỷ Thiên Đồ Long ký" đã làm cho hai vị thương nhân ngoại quốc này mê mẩn tới mức, đám thuộc hạ dường như thấy nến được thắp sáng trưng cả ban đêm gần như không bao giờ tắt, các bữa ăn cũng được mang tới tận phòng và họ chả thèm bước ra khỏi cửa lấy một bước.

Gần đây nhất một Tên thuộc hạ mang cơm vào cho Thẩm Vạn Tam đã giật mình khi nhìn thấy hai quầng mắt ông chủ nhìn chả khác mẹ gì con gấu trúc làm cho hắn giật mình. Ngoại hình đã không giống người tinh thần lại càng mơ màng, lúc nào cũng như người trên mây khiến đám thuộc hạ tưởng hắn bị chúng tà đang định mời pháp sư tới trừ ma, cũng may sự việc không đến nỗi bết bát như vậy, cho tới khi đám người Trần Hưu đến báo là đã đến ngày giao hàng.

Hai người Thẩm Vạn Tam và Ác Ba, tuy mê mẩn với hai cuốn truyện nhưng cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, không đến nỗi đam mê tới bỏ bê cuộc sống thực tại như một số con mọt sách.

Có thể nói trong một cái xã hội mà những trò để giải trí ít đến chết người này thì sức hút của một cuốn truyện hay chả khác gì một mĩ nữ tuyệt sắc, đặc biết là đối với những người biết chữ và có nhiều thời gian mà chả biết dùng để làm gì.

Sau khi thương vụ mua bán đã hoàn tất, dưới sự thúc dục của Long Cán, hai người Thẩm Vạn Tam và Ác Ba tuy chưa muốn nhưng vẫn phải rời đi quay về Đại Tống để chuẩn bị số gia súc mà trong thỏa thuận Long Cán cần, trước khi đi hai kẻ này vẫn không quên chạy tới của hàng Trí Việt mà khuân một đống sách với lý do, để đọc dần dần.

Thành công trong thương vụ bán giấy cho thương nhân Tống và Thiên Chúc, khiến ngân khố Đại Việt dư thêm 5 vạn lạng bạc, đây quả là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết dơi, với số tiền này Long Cán có thể mạnh dạn mà đầu tư vào các chương trình xây dựng của mình.

Việc đầu tiên mà Long Cán nghĩ tới chính là việc bơm thêm tiền cho đám người Nguyễn Đình Hắc và Phạm Thạch nhanh chóng mở rộng khai thác than đá.

Ngay ngày hôm sau lệnh tăng mạnh tốc độ khai thác than đá đã được gửi đi, theo sau đó là một lượng bạc lớn được vận chuyển theo phía sau.

Lúc này Nguyễn Đình Hắc và Phạm Thạch cũng đã bước đầu cho người khai thác than đá, tuy nhiên do thiếu tiền trầm trọng nên công việc vẫn tiến triển vô cùng chậm chạp, nhân lực thì có dư nhưng tiền mua công cụ khai thác thì không có, hắn đang định viết sớ xin thêm Triều Đình bơm tiền cho thì lúc này sứ giả tới kịp lúc, kèm theo đó là thư của Long Cán nói là cứ mạnh tay mà làm, tiền bạc không quan trọng, trong vài ngày tới tiền sẽ được chuyển đến.

Tìn vui tới đúng lúc Hắc đại nhân đang gặp khó khăn làm hắn mừng rơi nước mắt, có tiền trong tay ngay lập tức hắn bung sức mà làm, mạnh tay mua đủ loại công cụ cần cho việc khai thác than.

Trước khi sứ giả dời đi Nguyễn Đình Hắc nhờ hắn về tâu với Long Cán là trong vài tuần tới mẻ than đầu tiên sẽ được vận chuyển tới Kinh Thành, nhắc Long Cán chuẩn bị tiếp nhận.

Nhận được thông báo của Nguyễn Đình Hắc, Long Cán rất mừng ngay lập tức hắn ra lệnh xây một kho chứa than ở ngoài thành bên cạnh xưởng sản xuất giấy.

Lần này Long Cán quyết định lấy trung tâm là xưởng sản xuất giấy, mở rộng ra tạo thành một trung tâm công nghiệp của Đại Việt ngay ngoài kinh thành, nơi đây sẽ tập trung các nhà xưởng, các trung tâm sáng chế của cả đất nước đồng thời di dời công tác phường từ hoàng cung ra khu công nghiệp mới này, bởi hắn thấy trong cung mà có một đám thợ lúc nào cũng đục gõ là vô cùng phiền phức, chi bằng tập chung hết lại một nơi vừa dễ quản lý, các bộ phận này lại có thể tương chợ lẫn nhau.