Chương 33: lên triều (1)

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 33: lên triều (1)

Mọi việc được quyết định theo yêu cầu của Long Cán, quân đội không lập tức rút lui mà đóng quân tại chỗ đợi sứ giả triều đình phái tới, lần này Long Cán quyết rứt điểm thực hiện kế hoạch của mình.

Các bộ thượng thư soạn thảo một kế hoạch chi tiết cụ thể về việc bổ nhiệm quan viên, xây dựng cơ cấu bộ máy mới, việc này được Long Cán yêu cầu gấp rút tiến hành trong thời gian nhanh nhất có thể.

Cả bộ máy triều đình, các quan lại các bộ mấy ngày nay phải gồng mình làm việc hoạch định kế hoạch tốt nhất trình lên Long Cán xem xét.

Sau khi chọn được phương án tối ưu Long Cán ngay lập tức tổ chức người đi tới các nơi thực hiện chính sách cải cách của mình.

Chiến tranh kết thúc, duy trì hơn 1 tháng trạng thái chiến tranh cũng rốt cục đến hồi bình thường chở lại, tuy nhiên tết năm nay coi như không có đối với triều đình Đại Việt vì phải lo đánh dẹp các cuộc bạo loạn nên lễ tết được tổ chức đơn giản qua loa gọi là cho có, tất cả thời gian nhân lực đều tập chung hết vào chiến tranh.

Năm Trinh Phù thứ 2 (1177)

Sáng sớm mỗi tuần 1 lần lên triều bắt đầu.

Long Cán ngồi ở trên ghế rồng nhìn phía dưới một đám quan văn, trầm giọng nói rằng: "Lục bộ nói một chút gần nhất công tác tiến triển, trước tiên từ hộ bộ bắt đầu đi!"

Nguyễn Văn Kỷ nghe vậy liền vội vàng đứng lên nói rằng: "Bẩm bệ hạ, hộ bộ từ thành lập tới nay, đã thống kê ra toàn quốc nhân khẩu, hiện tại nước ta tổng cộng có 3,2 triệu dân, trong đó tráng niên nam tử 1,1 triệu người, tráng niên nữ nhân 1,2 triệu người, đứa nhỏ 800 nghìn người, lão nhân 100 nghìn người."

Long Cán gật gật đầu, theo những gì ghi chép trong sổ sách triều đình mà hắn xem, năm 1054, Lý Thái Tông đổi quốc hiệu là Đại Việt, tiến hành đại xá thiên hạ, đồng thời thống kê dân số toàn quốc được hơn 2.220.000 nhân khẩu, sau hơn 100 năm dân số Đại Việt tăng lên 3 triệu cũng không có gì lạ đấy chưa nói là gia tăng quá chậm.

Chính mình bây giờ thống trị nhiều người như vậy, chỉ cần không xuất hiện cái gì bất ngờ, dưới sự cổ vũ sinh đẻ chính sách, trong vòng mười năm nhân khẩu có hy vọng đột phá 4 triệu người cửa ải lớn, đây tuyệt đối là một đáng mừng tin tức, hiện tại Long Cán đang rất khao khát nhân khẩu, muốn thực hiện các kế hoạch sau này cần số người rất lớn, tiếc là Đại Việt chỉ là nước nhỏ ít dân, vốn không đủ số người hắn cần.

"Hộ bộ làm không tệ, trong 5 tháng tiếp theo hãy an bài nhân thủ đem nhà nhà thành viên tình huống tiến hành đăng ký hộ khẩu, phải làm đến phàm là người nước ta ở hộ bộ đều có thể tra được, chuyện này chính là các ngươi hộ bộ nhiệm vụ quan trọng chính." Long Cán chậm rãi nói rằng.

"Thần tuân mệnh!" Nguyễn Văn Kỷ bái nói.

"Hừm, còn chuyện này, sau này mọi chuyện tiền bạc của quốc gia như trả lương, thu thuế đều do các ngươi hộ bộ phụ trách, chuyện ấy nhất định phải giám sát chặt chẽ, nếu như bị ta phát hiện có người từ bên trong cắt xén tiền lương, nếu như thẩm tra ra ta nhất định không nương nhẹ." Long Cán sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Kỷ.

"Thần nhất định sẽ không để cho việc này phát sinh!" Nguyễn Văn Kỷ cái trán đầy mồ hôi, vội vàng hướng Long Cán bảo đảm.

Long Cán phất phất tay, để Nguyễn Văn Kỷ lui ra, nói rằng: "Công bộ gần nhất tình huống làm sao?"

"Bẩm bệ hạ, công bộ gần nhất chính đang bắt tay tiến hành xây đắp lại dọc hai bờ đê sông Hồng nhằm kiên cố hoá tránh để vào mùa lũ nước to đê vỡ ảnh hưởng tới nhân dân và hoa màu." Trần Trung Tá chậm rãi nói rằng.

"Công việc tiến hành tới đâu rồi?"

"Công việc tiến độ chậm hơn không ít, dân phu phần lớn đều bận cấy vụ đầu xuân, vì lẽ đó trễ không ít tiến độ."

Long Cán suy nghĩ một chút nói rằng: "Nhân thủ không đủ có thể từ quân đội huy động thêm binh lính tham gia, người dân nếu tham gia xây đắp có thể mỗi ngày phân phát 10 đồng tiền, ăn hai bữa cơm, như vậy có thể tăng nhanh tiến độ, gạch, đá không đủ, liền phái người tới nới khác vận chuyển về."

"Bệ hạ, chúng ta công bộ không có nhiều tiền lương như vậy đến thanh toán người dân phí dụng." Trần Trung Tá cau mày nói rằng.

Long Cán sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Nguyễn Văn Kỷ hỏi: "Hộ bộ bây giờ trong kho còn có bao nhiêu tiền!"

"Bẩm bệ hạ! Hộ bộ bây giờ tiền còn lại có 5 vạn quan tiền và 2 vạn lạng bạc" Nguyễn Văn Kỷ liền vội vàng nói.

Long Cán tính toán kỹ cảm thấy quốc khố tuy không nhiều nhưng vẫn tính đầy đủ duy trì một số dự án nhỏ, liền nói với Nguyễn Văn Kỷ: "Từ quốc khố bên trong chi ra 10 ngàn quan tiền đồng, 2000 lượng bạc giao cho công bộ."

"Thần tuân mệnh!" Nguyễn Văn Kỷ khom người nói rằng.

"Công bộ Thượng thư, số tiền này lương này đã đầy đủ chưa?"

Trần Trung Tá hồi đáp: "Có số tiền này chúng thần, xây đắp đê sông Hồng nhất định có thể trong vòng hai tháng hoàn thành"

Long Cán gật đầu một cái nói: "Rất tốt, chuyện này nhất định phải nhanh chóng tiến hành, chánh để mùa lũ tới nhân dân gặp cảnh ngập lụt."

"Thần tuân mệnh!"

"Thượng thư bộ Lễ ở đâu!"

Đỗ An Di nghe vậy vội vã đứng lên đến hồi đáp: "có Thần!"

"Nói một chút biên soạn sử sách tình huống!"

Đỗ An Di hồi đáp: "chúng thần không chỉ sửa chữa sử cũ được ghi chép ở các đời tiên vương, trong quá trình biên soạn, bên cạnh các bộ chính sử trước đó và sử sách nhà Tống, chúng thần cũng đã thu thập tư liệu từ nhiều nguồn khác, bao gồm dã sử, các bản truyện chí xa xưa lưu lại cùng với những lời truyền tụng. Tuy là truyền thuyết và truyện dân gian nhưng chúng thần đang cố gắng tìm bằng chứng để chứng minh tất cả là nguồn sử liệu đó đáng tin cậy theo như ý muốn của bệ hạ. Đây có lẽ là lần đầu tiên các nguồn kiểu này được sử dụng trong biên soạn lịch sử."

"Tốt lắm, nếu có việc nào sót quên thì bổ sung thêm vào, có lệ nào chưa đúng thì cải chính lại, văn có chỗ nào chưa ổn thì đổi đi, gián hoặc có việc hay dở có thể khuyên răn được thì góp thêm ý kiến quê mùa ở sau" Long Cán hài lòng nói.

"Thần lĩnh chỉ!" Đỗ An Di cung kính nói.

Long Cán tiếp tục nói: "Hình bộ gần nhất có vụ án phát sinh!"

Lý An đứng ra hồi đáp: "Bẩm bệ hạ, nửa tháng trước Kinh thành xác thực có một việc phát sinh."

"Nói một chút coi!" Long Cán nổi lên hứng thú, tò mò hỏi, hắn muốn biết, bộ luật mới thành lập cái thứ nhất vụ án, là lấy cái gì hình thức bắt đầu, đây tuyệt đối là có thể ghi vào sử sách vụ án.

"Nửa tháng trước, một tên binh lính thay phiên nghỉ, khi về nhà nhìn thấy thê tử của hắn cùng nam nhân khác, chính là đang làm loại chuyện kia, người binh sĩ này lúc đó rất tức giận, trong cơn giận dữ, người này đem đôi nam nữ kia tại chỗ giết chết." Lý An chậm rãi kể ra nói.

"Người binh sĩ này các ngươi Hình bộ xử trí như thế nào?" Long Cán hỏi.

"Người binh sĩ kia đã bị giam áp lên, chúng thần đang chuẩn bị hướng về bệ hạ xin chỉ thị xử trí như thế nào."

Đây là điển hình án giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh, trước hắn xây dựng luật pháp thời điểm, có ghi qua loại này vụ án.

Mở miệng nói rằng: "Loại này vụ án ta định nghĩa là tội giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh, dựa theo bộ luật có ghi tội giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh, 1) gười nào giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh do hành vi trái pháp luật nghiêm trọng của nạn nhân đối với người đó hoặc đối với người thân thích của người đó, thì bị phạt tù từ sáu tháng đến ba năm, 2) giết nhiều người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh, thì bị phạt tù từ ba năm đến bảy năm., việc này quan viên hình bộ sẽ đến chấp hành, điều tra rõ người binh sĩ này nói có phải là thật hay không, nếu như chứng thực thật sự có việc này, phán xử người binh sĩ này 5 năm tù giam, sau này nếu như còn có tình huống như thế phát sinh, cá nhân không được tùy ý giết người, có thể tại chỗ đem thông dâm nam nữ bắt, đưa đến Hình bộ nha môn xử trí."

Long Cán sau khi nói xong, chúng đại thần bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Chư vị đại thần có chuyện gì thắc mắc?" Long Cán hỏi.

Lúc này Đỗ Kính Tu đứng ra nói rằng: "Thần, Tế tửu Quốc tử giám, Đỗ Kính Tu có chỗ không rõ."

" Đỗ ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?" Long Cán cười nói.

"Bẩm bệ hạ, xưa nay việc thông dâm là điều trái với luân thường đạo lý luật pháp nước ta trước giờ chỉ trị tôi kẻ thông dâm chứ người lính kia vốn là kẻ bị phản bội vì tức giận mà giết hai kẻ phụ tình bại hoại sao lại bị tù tội?" Đỗ Kính Tu cung kính nói.

Long Cán đáp "phàm mọi việc sai trái đều có pháp luật nghiêm trị, hai người kia thông dâm là sai trái nhưng người lính kia cũng không được phép tự tiện cướp đi sinh mạng kẻ khác, thay vào đó phải bắt chúng giải lên nha môn nhờ pháp luật nghiêm trị, như thế mới phải, đằng này lại vì nóng giận tức thời mà lại cướp đi sinh mạng người khác, giả sử mọi người trong nước sau này ai gặp tình cảnh như vậy đều hành sử như người lính kia thì xã hội sẽ loạn mất, như vậy sao đảm bảo được tính nghiêm minh của pháp luật nước ta."

"Bệ hạ thánh minh!" Đỗ Kính Tu khom người bái nói.

Các quan lại sau khi nghe lời giải thích của Long Cán cũng gật đầu tán thành đồng thanh nói "bệ hạ anh minh."

Vụ án thông dâm giết người cứ như vậy kết thúc, các quan viên bộ hình lại học được bài học quý giá đó là tất cả cái gì đúng hay sai đều phải được phân sử công bằng trước pháp luật, dù người có đúng trên phong tục tập quán, luân thường đạo lý nhưng hành sử trái lại với pháp luật đều phải chịu tội.

"Binh bộ Thượng thư, nói một chút tình huống của các ngươi đi!" Long Cán nói với Trịnh Siêu.

"Bẩm bệ hạ, Binh bộ gần nhất không có gì lớn sự tình, vẫn là hoàn thiện cơ cấu quân đội mới theo phương hướng bệ hạ đặt ra, đồng thời đánh dẹp một số các cuộc bạo loạn nhỏ ở một số khu vực miền núi dân tộc ít người không chịu phục triều đình, toàn bộ các cuộc nổi loạn của các tộc ít người phía Bắc trên căn bản bị tiêu diệt xong xuôi." Trịnh Siêu cung kính nói.