Chương 34: lên triều (2)

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 34: lên triều (2)

Long Cán gật đầu một cái nói: "Làm không tệ, tiêu diệt nội loạn nhiệm vụ không thể dừng lại, nhất định phải bảo đảm trong thời gian ngắn nhất buộc tất cả các dân tộc thiểu số biên giới phía Bắc quy phục triều đình. Đúng rồi, việc truy tìm tung tích Bảo Quốc vương Long Xưởng và đám phản tặc tiến hành sao rồi?."

"Bảo Quốc Vương Lý Long Xưởng cùng Phan Vĩnh và đám phản quân hiện tại đã trốn khỏi biên giới nước ta, theo thông tin Trịnh Lâm báo về chúng đã chạy sang nước Chăm pa, quân ta không dám vượt biên giới nên đành phải từ bỏ truy đuổi rút trở lại!" Trịnh Siêu cung kính nói.

"Trịnh Lâm làm như thế là đúng, hiện tại nước ta vừa trải qua cuộc nội loạn, trong nước mọi việc chưa ổn định, tốt nhất tránh gây sự chú ý tới các nước khác, về việc đám người Bảo Quốc vương hiện tại chúng ta không cần để ý, quân đội gần như bị tan rã chỉ còn vài trăm tàn quân chạy thoát, vây cánh trong triều cũng bị ta chặt hết chúng muốn gây sóng gió cũng phải đợi một thời gian dài, việc quan trọng bây giờ là xây dựng và ổn định lại đất nước, rồi sau này quốc lực hùng mạng chả kẻ nào có thể giám trêu chọc nước ta nữa" Long Cán chậm rãi nói.

Sau khi cho Trịnh Siêu lùi xuống Long Cán nhìn Tô Hiến Thành nói "Lại bộ tình hình thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, thời gian này lại bộ liên tục tiếp nhận tin tức từ các nơi gửi tới đề nghị xét duyệt bổ xung quan viên các địa phương còn trống, thần đã trình bày danh sách các quan lại thích hợp bổ nhiệm vào các chức vụ đó trong bản tấu chương này chỉ đợi bệ hạ xét duyệt đóng dấu thông qua." Tô Hiến Thành cung kính nói rồi dâng lên một bản tấu chương, thái giám bên cạnh Long Cán thấy vậy nhanh chóng chạy đến tiếp lấy bản tấu mang lên cho hắn.

"Được rồi, trẫm sẽ xem xét bản kế hoạch bổ nhiệm quan viên của khanh sau, ai còn chuyện gì trình tấu nữa không?" Long Cán nhận bản tấu chương cầm trong tay nhìn các triều thần nói.

Lục bộ tình huống cũng đã báo cáo xong xuôi, trên căn bản không có vấn đề gì lớn.

"Bệ hạ, thần gần nhất ở trong Quốc Tử giám thấy có một bộ phận gọi là trường quốc học mới thành lập, bọn họ dạy các học sinh viết một loại chữ rất kỳ lạ thần chưa thấy bao giờ, hỏi bọn người Trần Quang và Phú Trọng mới biết đây là bộ phận do đích thân bệ hạ mới thành lập ra để đào tạo học trò viết chữ quốc ngữ, không biết vấn đề này là thế nào, chữ quốc ngữ là gì? xin bệ hạ nói cho thần rõ" Đỗ Kính Tu trong lòng đầy nghi hoặc nói.

Long Cán đã liệu trước không thể giấu quá lâu việc chữ quốc ngữ cùng trường quốc học, sớm muộn cũng phải giải thích đưa chữ quốc ngữ chính thức ra ngoài ánh sáng bèn chậm dãi nói "một dân tộc độc lập cần hội tụ đủ bốn yếu tố thứ nhất là lãnh thổ, thứ hai là tiếng nói, thứ ba là chữ viết và cuối cùng văn hoá bản sắc dân tộc, trước kia dân ta chưa có chữ viết riêng của mình phải lấy tạm chữ Hán ghi chép thay thế, lâu dần từ gốc chữ Hán mới sáng tạo ra chữ Nôm của dân ta, tuy nhiên chữ Nôm khó học lại khó viết, nhiều âm tiết tiếng Việt ta chữ Nôm vẫn chưa diễn đạt được vẫn phải thường xuyên mượn chữ Hán thay, trăm điều bất tiện."

Ngừng một lúc Long Cán nói tiếp "Lúc trước trẫm có nằm mơ thấy tổ tiên dân Việt ta là Đức Long Quân đưa cho trẫm một bản khắc, trên đó có rất nhiều kí tự kì lạ. Ngài bảo đây chính là chữ viết dành riêng cho dân tộc ta, bảo ta dạy dân chúng chữ viết này thay cho chữ viết hiện tại, như vậy Đại Việt sẽ trường tồn mãi mãi, trăm họ được điều lợi."

Câu truyện mà Long Cán vừa kể ra khiến tất cả các đại thần tròn mắt nhìn hắn, việc nằm mơ gặp thần tiên tuy trong sách cổ có ghi nhưng bọn họ sống từng này tuổi vẫn chưa gặp chuyện đó bao giờ, có người sợ đó là yêu ma lợi dụng giấc mơ mê hoặc nhà vua làm điều không thể xằng bậy bèn nói "Bẩm hoàng thượng, không nên tin vào lời yêu ngôn. Chuyện này không có căn cứ xác thực, hắn chắc chắn là yêu ma, nói ra lời lẽ nhằm đầu độc hoàng thượng."

"Đúng vậy, đó chắc chắn là yêu ma xâm nhập giấc mơ của bệ hạ"

"….. đây là lời nói hồ đồ của ma quỷ, bệ hạ không nên tin"

Một đám quần thần đều phụ họa nói đó là lời không nên tin.

Long Cán tất nhiên đã có chuẩn bị từ trước, chỉ chờ đến lúc này liền ra sức thuyết phục các quan lại về giấc mờ tự tạo của mình.

"Các vị ái khanh đều nói không thể tin, nhưng đức Long Quân đã dạy cho ta cách sử dụng chữ viết mới, cách đọc, cách phát âm, chính ta cũng tự mình thử qua mọi thứ ngài dạy, tất cả đều thấy rất tuyệt vời, khiến trẫm hết sức bội phục"

Long Cán ngay lập tức cho thái giám mang tấm bảng chữ cái đưa cho các quan lại xem.

Sau một thời gian tốn công tốn sức, phía nước bọt giải thích về cách sử dụng chữ viết mới, công dụng cũng như các lợi ích nó mang lại cho đất nước Long Cán mới hỏi các đại thần phía dưới "đến bây giờ các khanh đã tin lời trẫm chưa?"

Các đại thần sau một thời gian dài nghe Long Cán giải thích đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc kia, mọi thứ mới mẻ khiến tất cả mắt chữ A miệng chữ O không nói nên lời thấy Long Cán hỏi có người liền không kìm được thốt ra "tuy vi thần vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa thâm thuý của lại văn tự mới này, nhưng nghe bệ hạ giải thích quả thật ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ chỉ có thần linh mới nghĩ được ra kiểu văn tự thần kì này, nó vừa đơn giản dễ ghi nhớ, lại có thể diễn đạt tất cả các ngữ âm mà tiếng nói dân ta không thể dùng chữ Nôm ghi lại, quả là quá thuận tiện."

Cả triều thần rơi vào trầm mặc. một số người còn lại vẫn chưa hiểu lắm bèn hướng Long Cán xin chỉ giáo về văn tự mới, tất cả mọi thắc mắc đều được Long Cán giải thích thỏa đáng khiến ai mấy đều khâm phục hài lòng.

"Các vị ái khanh, các người còn cho rằng trẫm mộng thấy đức Long Quân rồi được người ban cho loại văn từ thần kì mới chính là yêu ma nói lời bậy nữa không." Long Cán cười cười rồi nói.

Phía dưới các đại thần là một mảng yên lặng không có tiếng động nào, chẳng ai mở miệng nói một điều.

Long Cán trong lòng đắc ý nghĩ, các ngươi khinh ta còn nhỏ, không chịu phục, ta chỉ mới dùng chút kiến thức trong đầu đã không dám hé nửa lời. Từ nay về sau còn ỷ thế lão thần, coi ta là trẻ con mà qua mặt, coi chừng.

Một lúc sau, các đại thần mới tỉnh ra, đây là thần linh trợ giúp cho Hoàng Thượng đấy, cả đám đứng đực ra im lặng, người săm soi từng viên gạch nền, kẻ đi xét trần nhà.

Buổi lên triều kết thúc, có thể nói lần thượng triều này Long Cán đạt được rất nhiều kết quả, các công việc của bộ máy chính quyền mới diễn ra hết sức suôn sẻ, đặc biệt bây giờ chữ viết mới dưới sự thuyết phục của Long Cán đã được các đại thần đồng tính chấp thận, việc tiếp theo chính là đẩy mạnh việc phổ biến chữ quốc ngữ ra toàn bộ lãnh thổ Đại Việt, đây có lẽ là một công việc đầy gian khổ cần một thời gian vô cùng dài, nhưng Long Cán tin dưới sự cố gắng nỗ lực hết mình của hắn và bộ phận "giáo viên" tương lại nhất định sẽ thành công đưa chữ quốc ngữ chính thức phổ cập toàn bộ đất nước.

Lại nói về Bảo Quốc Vương Lý Long Xưởng và Phan Vĩnh, sau khi thoát khỏi truy binh của triều đình do Trịnh Lâm thống lĩnh một đường chạy xuống phía nam vượt qua biên giới Đại Việt tiến vào quốc thổ nước Chiêm Thành (giờ gọi là Chiêm Thành cho đúng với tên sách sử ghi chép)

"Chúng ta hiện giờ đang ở chỗ nào? Có vẻ như đã vượt qua biên giới Đại Việt rồi thì phải." Long Xưởng mệt mỏi nói.

"Chúng ta đã vượt qua châu Ma Linh của Đại Việt 2 ngày đường rồi, có lẽ hiện tại đang ở sâu trong lãnh thổ nước Chiêm Thành đi" Phan Vĩnh đáp lại.

"Thật không ngờ Long Xưởng ta lại có ngày phải tha hương chạy chốn thế này"

"Điện hạ xin chớ nản lòng, rừng xanh vẫn còn lo gì không có củi đốt, chỉ cần giữ được mạng sống sau này tất có cơ hội phục thù."

"Phan tướng quân nói rất đúng, chỉ tiếc là mẫu hậu không thể chạy trốn kịp rơi vào tay của Long Cán, chả biết bây giờ số phận thế nào." Long Xưởng thở dài cay đắng nói.

Vì chạy quá gấp, quân binh lại đuổi sát phía sau, hơn nữa thông tin thời này quá bế tắc mọi việc diễn ra trong kinh thành Thăng Long hắn cũng chỉ biết sơ sơ, không hề biết Chiêu Linh Thái hậu đã chết, chỉ mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Cả bọn nghe thấy Long Xưởng nói như thế đều cúi đầu không dám nói gì, lần này bọn họ bị chúng kế của nhà vua gần như toàn quân bị diệt, chỉ có số ít quân đi theo Long Xưởng và Phan Vĩnh có thể chạy thoát không bị quân triều đình bắt, tuy vậy cũng phải chốn chui chốn lủi, không dám về quê hương mà phải tha hương nơi đất khách, chả biết đây là họa hay là phúc đây.

"Liệu quân triều đình có còn đuổi theo chúng ta nữa không?" Long Xưởng sợ hãi, lo lắng nhìn Phan Vĩnh hỏi.

"Hơn 1 ngày nay thần cử người đi xem xét tình hình truy binh nhưng vẫn không thấy bóng dáng chúng đâu, có lẽ quân triều đình đã từ bỏ không truy bắt chúng ta nữa" Phan Vĩnh trầm giọng nói.

Long Xưởng thở dài một hơi như bỏ được gánh nặng, hơn một tháng nay bọn hắn vì muốn cắt đứt truy binh hết chạy đông lại sang tây, không dám nghỉ ngơi lúc nào cũng sợ bị truy binh đuổi tới, cuộc sống bôn đào khổ cực khiến một người quen sống sung sướng như hắn không thể nào chịu nổi, tuy nhiên vì mạng sống hắn nhất định phải chịu đựng có điều sức chịu đựng của hắn có hạn dường như đã đứng trước bờ vực tan vỡ, không riêng gì hắn mà gần như tất cả quân sĩ theo hắn đều có chung tình trạng.

"May mà truy binh không đuổi theo nữa, ta thực sự chịu hết nổi rồi" Long Xưởng than thở.

Phan Vĩnh trầm giọng nói "có lẽ quân triều đình không giám vượt biên vì sợ quân Chiêm hiểu nhầm là định tấn công nước chúng, nếu đúng như vậy thì chúng ta không phải lo quân truy binh nữa, ít ra trong thời gian ngắn quân Đại Việt tuyệt không dám vượt biên bắt chúng ta."

"Nếu điều tướng quân nói là đúng thì bây giờ chúng ta phải làm gì?" Long Xưởng mờ mịt hỏi.

"Hay là chúng ta thử đến gặp vua Chiêm thành xem liệu có thể nương tựa một thời gian không" Phan Vĩnh đưa ra ý kiến.

"Mọi việc theo ý tướng quân đi" Long Xưởng quyết định nói.

Thế là cả đoàn người Long Xưởng hướng về phía kinh đô Đồ Bàn đi tới.

////////

Tg: mọi người đọc thấy hay thì nhớ giới thiệu hay chia sẻ cho bạn bè đọc nhé, càng nhiều người đọc mình càng có động lực viết tiếp.
Tiện đây tác giả xin nghỉ viết ngày 2/9 để đi chơi, song sẽ tiếp tục viết.