Chương 29: Phan Vĩnh chạy thoát

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 29: Phan Vĩnh chạy thoát

Cũng trong thời gian cuộc chiến ở kinh thành đang diễn ra, tại ngoại thành đoàn người Trịnh Siêu và nhà vua giả cũng đang dơi vào sự phục kích của đám quân Phan Vĩnh và Long Xưởng cầm đầu.

Đúng theo kế hoạch đã được bàn tính trước, đám người Trịnh Siêu không có ham chiến sau khi gặp phục quân của Long Xưởng và Phan Vĩnh chặn đầu thì hai bên giao chiến một trận rồi Trịnh Siêu ngay lập tức cho quân vừa đánh vừa chạy, còn hắn thì ôm theo nhà vua giả cỡi ngựa chạy quanh kinh thành, nhưng luôn giữ khoảng cách đủ xa để quân Long Xưởng không phát hiện mọi việc đang diễn ra trong thành.

Vó ngựa phi nước đại kéo theo phía sau một giải bụi mù tuy nhiên từ xa cũng có thể nhìn thấy có hai đám người đang rượt đuổi nhau, đám chạy đầu tiên nhân số khoảng 200 người còn đám phía sau thì nhân số nhiều hơn khoảng gần 3000 người.

Trịnh Siêu vừa chạy vừa lo lắng không biết tình hình trong kinh thành Thăng Long thế nào rồi, đám người bệ hạ liệu có thành công không, hắn phụ trách việc dẫn dụ quân Phản Vĩnh cùng Long Xưởng ra ngoài kinh thành từ khi giao chiến đến bây giờ đã mấy cạnh giờ rồi, vừa đánh vừa chạy đã tiêu hao sạch thể lực của bọn họ, không những thế nhân số càng lúc càng giảm, nếu cứ kéo dài tình hình thế này Trịnh Siêu sợ hắn không thể kéo dài thêm bao nhiêu thời gian mất.

"Đứng lại giao Long Cán ra đây, các người không chạy được lâu đâu, biết điều thì giao Long Cán ra ta sẽ tha chết bằng không đợi lúc bắt được thì các người đừng mong sống sót"

Phía sau truyền đến tiếng hét lớn của Long Xưởng, truy đuổi nhau vài cạnh giờ hắn cũng đã rất mệt mỏi, cứ nghĩ chỉ cần phục kích bất ngờ giết ra thì nhất định sẽ bắt được Long Cán ai ngờ Trinh Siêu lại phản ứng nhanh như vậy, biết không địch lại quân của hắn chỉ giao chiến qua loa liền dẫn theo nhà vua cùng đám kỵ binh chạy chốn, bởi vì quân của hắn đa phần là bộ binh tính cơ động kém nên truy đuổi mãi vẫn không thể nào bắt kịp được bọn Trinh Siêu, giận thì giận nhưng Long Xưởng vẫn không làm gì được, nếu chỉ dẫn đám kị binh đuổi theo thì hắn không dám chắc có thể bắt được Trịnh Siêu, không những thế chỉ sợ đối phương phục binh quay ngược lại cho hắn một kích thì khổ.

Hai bên đang đuổi nhau thì từ hướng kinh thành Thăng Long chạy tới một nhóm kị binh khoảng 3 người hướng về phía rợt đuổi phái sau Long Xưởng cùng Phản Vĩnh chạy tới.

Khi gần tiếp cận được đám Long Xưởng, đám kị binh kia bị một nhóm 5 tên kị binh khác từ phía đám Long Xưởng giục ngựa chạy tới ngăn lại, tuy nhiên khi thấy 3 tên lính cỡi ngựa từ kinh thành chạy tới đưa ra một tấm lệnh bài rồi hét "Quân tình gấp gáp xin cho ta gặp tướng quân Phan Vĩnh" ngay lập tức 5 tên kị binh ngăn cản kia biết là người của mình bèn chánh ra chừa lối cho 3 người kia thúc ngựa đuổi theo đám quân Long Xưởng và Phan Vĩnh lúc này vẫn mải miết truy đuổi quân của Trinh Siêu.

Lúc này 3 Tên kị binh từ kinh thành đã thuận lợi áp sát được nhóm quân của Phan Vĩnh, thúc ngựa chạy nhanh tới gần Long Xưởng gấp gáp nói:"điện hạ, trong thành tình thế căng thăng quân ta hiện tại đang giao chiến với quân thủ thành Thăng Long, tuy đã thuận lợi vào thành nhưng quân đối phương quá đông hiện tại Tô Biển tướng quân và thái hậu vẫn đang giằng co với thủ thành quân, xin điện hắn cho một nhánh quân về trợ giúp quân ta."

Nghe thấy tình hình trong thành đang rất nguy cấp Long Xưởng giận giữ quát "Tô Biển làm cái gì mà đến giờ vẫn không chiếm được kinh thành, chả phải trong thành có tư binh của các quan đại thần theo phe ta chợ giúp sao, nếu so về số lượng quân ta trong thành còn đông hơn quân thủ thành"

Tên lính báo vẻ mặt gấp gáp đáp "quân ta tuy đông nhưng chỉ là tư binh sao có thể so với quân thủ thành tinh nhuệ được, Tô Biển tướng quân cùng các quan lại đã cố hết sức, chỉ cần điện hạ điều 2000 quân tinh nhuệ về trợ giúp chắc chắn quân ta sẽ nhanh chóng giành chiến thắng kiểm soát được kinh thành, xin điện hạ chớ chần chừ mà hỏng việc đại sự."

Long Xưởng thấy Tên lính báo nói thế tức giận quát "điều 2000 quân đi thì ta lấy gì bắt Trịnh Siêu và Long Cán"

Phan Vĩnh vẫn đang giục ngựa bên cạnh Long Xưởng nghe thấy thế chen vào "điện hạ yên tâm Trịnh Siêu chạy không thoát được đâu phía trước chính là con sông bắc qua chắc chắn lính kị binh của Trinh Siêu không thể vượt sông, chúng ta chỉ cần để lại gần 1000 lính là có thể tóm được Long Cán cùng Trịnh Siêu rồi, việc khống chế kinh Thành Thăng Long mới là việc cấp bách cần giải quyết ngay, vậy thần xin dẫn 2000 lính về tiếp viện cho thái hậu ổn định kinh thành, điện hạ chỉ cần dẫn quân đuổi theo một đoạn đường nữa tất Trịnh Siêu hết lối thoát"

Long Xưởng nghĩ thấy cũng đúng bọn người Trịnh Siêu chắc đã kiệt sức rồi không thể chạy thoát được bèn đồng ý cho Phản Vĩnh dẫn 2000 quân quay ngược về hướng kinh thành tiếp viện cho quân thái hậu.

Đạo quân chia làm hai Long Xưởng vẫn tiếp tục đuổi theo Trịnh Siêu thề nhất định phải bắt hắn chém đầu mời hả, trong khi quân Phan Vĩnh theo 3 tên lính báo tin chạy về hướng kinh thành Thăng Long.

Khi gần tới cổng thành Phan Vĩnh thấy cửa thành đã mở toang, trong thành khói lửa bốc lên nghi ngút chứng tỏ tất có đại hỏa thiêu đốt, bước chân vào thành đập vào mắt hắn chính là máu nhuộm đỏ cả mặt đường, xác chết nằm la liệt trên đường phố, tuy nhiên hắn vẫn không thấy một bóng binh lính hay bóng người nào trên đường phố rộng thênh thang cả, mọi vật đều im lặng đầy mùi chết chóc,.

Đi sâu vào kinh thành vẫn là cảnh đường phố hoang vắng không một bóng người, có chăng chỉ là phố xá lộn xộn thỉnh thoảng có vết máu tươi và thi thể người nằm trên đường chứng tỏ tại đây đã từng sảy ra một trận đại chiến, trong đầu Phản Vĩnh thầm nghĩ chả lẽ cuộc chiến đã kết thúc và hiện tại đám người thái hậu đang ở trong cung hắn tuyệt nhiên không nghĩ tới cảnh thất bại bởi vì tất cả mọi thứ đều chuẩn bị vô cùng kĩ càng cả về kế hoạch và nhân lực.

Cảnh vật yên tĩnh làm cho Phan Vĩnh thấy áp lực tăng lên rất nhiều, trong lòng xuất hiện cảm giác chẳng lành, truyền lệnh cho các binh sĩ đề cao cảnh giác sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào khi có quân địch xuất hiện.

Thấy tình hình có vẻ bất thường Phan Vĩnh liền gọi 3 Tên lính báo tin lúc nãy đến hỏi "sao từ lúc ta vào thành lại yên tĩnh lạ thường thế này, quân của thái hậu và Tô Biển đậu, cả quân thủ thành nữa chuyện này là thế nào?"

Ba tên lính báo tin thấy Phan Vĩnh có vẻ nghi ngờ bèn thưa "lúc chúng tôi phụng mệnh thái hậu đi báo tin cho tướng quân thì cuộc chiến đang diễn ra hết sức ác liệt, có lẽ quân ta đã giành thế thắng đuổi quân địch vào tận hoàng cung chăng"

Phan Vĩnh thấy vậy bèn nói "nếu là chiến thắng thì sao thái hậu không cho người đón quân ta vào thành, ta sợ chuyện này có gì đó không ổn, ba người các người dẫn theo 10 người khác đi tới chỗ thái hậu xem tình hình thế nào, ta sẽ cho quân rút ra ngoài thành đề phòng trúng kế phục binh của địch quân"

Nói rồi lập tức cử 10 kỵ binh đi dẫn theo 3 người tiến về hướng hoàng cung còn mình thi dẫn theo toàn bộ quân đội hướng phía cửa thành triệt thoái ra khỏi thành, cũng may trước khi bước vào thành hắn đã cho quân đi trước do thám tất cả các nhà cửa xung quanh chỗ quân đi qua thấy không có phục binh rồi mới đưa quân vào, hắn hiện tại đã nghĩ tới một cái khả năng vô cùng đáng sợ, kinh nghiệm làm tướng bao năm mách bảo hắn nếu tiến quá sâu vào thành chắc chắn sẽ không có đường quay chở ra.

Đoàn quân của Phản Vĩnh vội vã chưa kịp chạy ra khỏi cửa thành đúng lúc này bỗng từ ngoài thành một đạo quân khác gươm giáo sáng ngời từ hướng rừng cây đã nhanh chóng áp sát đến, cũng trong thời gian đó từ phí hoàng cung một đạo quân khác khí thế như hồng thủy cũng ùn ùn kéo tới.

Thấy tình hình trước mắt Phan Vĩnh biết ngay không ổn có lẽ bọn hắn đã bị chúng kế, thái hậu cùng Tô Biển chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cũng may hắn là người cẩn thận thấy tình hình không ổn lập tức rút ra ngay nếu như chậm chân hoặc tiến vào sâu thêm chút nữa chắc chắn đám quân phía bên ngoài kia sẽ chặn cổng rồi hai phía trong ngoài giáp công bọn hắn chắc chắn một người cũng không thể thoát khỏi.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ, tuy nhiên toán quân ngoài thành đã áp sát tới nơi trong khi quân của hắn vì cửa thành quá nhỏ mà dường như còn có trướng ngại vật làm số quân thoát ra ngoài chỉ có chưa đến 500 cứ thế này chắc chắn quân hắn chưa ra hết một nửa thì quân đối phương đã kéo đến nơi, nếu còn nấm ná thêm chút nào nữa đợi quân trong thành ập ra tất mọc cánh cũng khó thoát.

Phản Vĩnh tức giận vô cùng biết không thể làm cách nào khác, nhìn cánh quân bên ngoài kéo đến đông nghịt đoán cũng phải đến 1 vạn quân chắc chắn hắn không có cơ hội thắng, dứt khoát hắn dẫn theo đám quân kỵ binh bỏ chạy về hướng xa bỏ lại đám quân lính phía sau vì tranh nhau qua cổng mà đùn đẩy lẫn nhau loạn thành một đoàn.

Cánh quân phía ngoài thành ập vào chính là do 4 anh em trịnh gia do Trịnh Dũng cầm đầu được Long Cán giao nhiệm vụ đợi khi quân Phản Vĩnh kéo vào thành thì ập lại chặn lối thoát của chúng kết hợp với quân trong hoàng cung đánh ra nhất cử bao vây tiêu diệt sạch đám Phan Vĩnh, tuy nhiên người tính không bằng trời tính, Phan Vĩnh là một tướng dày dặn kinh nghiệm, thấy tình hình không ổn lập tức cho quân rời khỏi kinh thành khiến kế hoạch bắt sống toàn bộ phản quân không thành công.

Lúc thấy Phan Vĩnh thúc ngựa cùng một số thân quân chạy chốn Trịnh Dũng định đuổi theo nhưng trên đường vấp phải đám phản quân vừa thoát ra ngoài cản chân cuối cùng vẫn để Phan Vĩnh chạy mất, tức giận Trịnh Dũng chỉ còn cách dùng đám phản quân để bộc phát, nhất thời trường thương tung bay, trái quật phải đâm đánh cho đám lính của Phản Vĩnh sợ hãi chạy tứ tán càng nhanh hơn không kẻ nào dám chống cự, lúc này cánh quân phía sau đã kéo đến biết không thể nào chạy thoát, chủ tướng Phản Vĩnh lại bỏ chạy thoát thân, đám phản quân mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, lại thêm sự thuyết phục của quân triều đình buông vũ khí đầu hành không giết, nhanh chóng toàn bộ gần 2000 quân đều vất vũ khí quỳ rạp xuống đợi quan binh tới trói giải đi.