Chương 533: Đề nghị của Lưu Chính Đông
Lưu Chính Đông thời gian này chính là thỏa lòng đắc chí.
Sự nghiệp ngày càng đi lên, hơn nữa gần đây bạn gái lại mới đồng ý lời cầu hôn, thế là hắn sắp trở thành chồng người ta rồi.
Cường vào phòng họp, thấy anh ta hào quang đầy mặt, cười đùa:
"Lưu Tổng hẳn là đang gặp nhiều chuyện vui chứ?"
Lưu Chính Đông quả thật rất muốn đem chuyện Đặng Ngọc Lan đồng ý lấy hắn ra khoe khoang nhưng biết bạn gái còn muốn giữ kín, thế là nhịn xuống đáp:
"Còn không phải là vì trang thương mại điện tử của chúng ta thuận buồm xuôi gió sao. Ha ha... cứ nghĩ mỗi ngày đều thấy lưu lượng giao dịch tăng lên, sao không hưng phấn cho được?"
"Thật sao? Nhưng lưu lượng tăng lên cũng đâu phải ngày một ngày hai, sao tôi thấy trước kia anh cũng không có vui vẻ như vậy?", Cường đương nhiên không bị mấy lời này của Lưu Chính Đông lừa bịp.
"Có sao?", Lưu Chính Đông gãi đầu, giả vờ hỏi lại.
Cường nhìn nhìn vị Tổng giám đốc Tiki Holding nhưng sau đó cũng không có tiếp tục dò hỏi anh ta, nói sang chủ đề chính:
"Bản kế hoạch tôi gửi cho anh, anh thấy thế nào?"
Lưu Chính Đông đã nhận được email của Cường mấy ngày trước, cũng đã nghiên cứu qua. Nghe Cường hỏi, liền đáp:
"Có mấy vấn đề tôi còn chưa rõ.
Một là, nếu chúng ta triển khai nghiệp vụ cho vay tiêu dùng, vậy có xung đột gì với chính sách tín dụng của chính phủ không? Dù sao nhà nước là quản lý hoạt động này rất chặt.
Hai là, Tiki đang ở giai đoạn đầu vận doanh, nguồn vốn tập trung vào xây dựng hạ tầng kỹ thuật và làm các chương trình giảm giá kích cầu, hỗ trợ người mua và chủ shop. Nếu làm thêm nghiệp vụ cho vay, e là thời điểm này chưa hợp lý"
Cường vốn là đã có sự chuẩn bị, nghe Lưu Chính Đông thắc mắc xong, hắn liền đáp:
"Uhm... Cho vay qua việc sử dụng các phương tiện điện tử như Epay chỉ khác cho vay bằng phương tiện truyền thống ở hình thức cho vay thôi, nên nó hẳn sẽ chịu chi phối của chính phủ là đương nhiên.
Những yêu cầu về mức trần lãi suất, phòng chống rửa tiền, an toàn thông tin khách hàng v.v... chúng ta đều sẽ phải tuân thủ.
Cái này, trước mắt anh tìm người lập một bộ phận chuyên trách giao tiếp với cơ quan quản lý nhà nước, tìm hiểu hình thức triển khai, vướng đến đâu tìm cách giải quyết đến đó"
Hơi dừng lại một nhịp, Cường tiếp lời:
"Còn về thời điểm triển khai, chúng ta mặc dù làm thì hiện tại cũng chỉ là ném đá dò đường, chi phí bỏ ra trước mắt không nhiều. Nếu mọi sự thuận lợi, tôi sẽ thu xếp nguồn bổ sung, trường hợp không được, lại mở ra vòng gọi vốn Serie A. Với tiềm năng của Tiki, huy động vài tỷ HKD hẳn không có gì khó"
Những sản nghiệp dưới tay Cường phát triển, cái nào cũng để giới đầu tư cảm thấy mọi mặt đều rất tốt, thứ duy nhất để người ta cảm thấy rất không tốt chính là cơ cấu vốn quá mức bảo thủ.
Nó giống như cả đội ngũ đi săn, duy lại chỉ có một người săn được con mồi mập mạp vậy, cho nên một khi Cường chịu chia sẻ, sẽ không thiếu kẻ tranh nhau mà tới.
Như Tiki Holding, hiện tại ngoài 10% cổ quyền chia cho nhóm lãnh đạo chủ chốt như Lưu Chính Đông, Hoàng Chính Nhân... phần còn lại đều do Cường kiểm soát.
Một mức tỷ lệ cao như thế thật dễ khiến người ta đỏ mắt, cho nên trước sau gì, Cường cũng sẽ phải pha loãng tỷ lệ cổ phần. Việc đó, vừa tạo nguồn lực bổ sung cho công ty, vừa giảm bớt những ánh mắt tham lam từ bên ngoài đồng thời lại có thêm người đến giúp hắn ngăn chặn những sức ép bất lợi từ bên ngoài.
Câu châm ngôn "Ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân", trải qua nhiều chuyện Cường đã rất hiểu.
Lưu Chính Đông nghe Cường nói có thể sẽ mở ra vòng gọi vốn thì hơi bất ngờ, nhưng ngẫm nghĩ việc đó cũng là sớm muộn, gật đầu nói:
"Vốn quả thật vẫn là vấn đề của Tiki, website hiện chính là chơi trò đốt tiền, đem tiền đi biếu cho người sử dụng, tiêu hao thật sự là chóng mặt. Mà tiêu hao cũng không phải ở mỗi nơi đó, kiến thiết hậu cần cũng chẳng khác cái máy xay thịt, riêng hệ thống dây chuyền phân loại hàng mới khánh thành cũng đốt cả hai chục triệu USD rồi"
Hệ thống dây chuyền phân loại hàng là đề xuất mà Lưu Chính Đông nói với Cường trước kia, xây dựng ở hầu hết các trung tâm phân phối trên cả nước, có tác dụng đẩy nhanh tốc độ phân loại hàng hóa theo khu vực, cải thiện chất lượng logistic.
Đây là một giải pháp hiện đại hóa nhằm tạo ra sức cạnh tranh vượt trội so với đối thủ, nhưng nó thực sự cũng vô cùng tốn kém.
Cường nghe Lưu Chính Đông nhắc tới nó, cũng không vội quan tâm lắm tới số tiền kia, cười hỏi:
"Hiệu quả thế nào?"
"Rất tốt! Tốc độ phân loại hàng nhanh, chính xác, ngoài ra giảm được mấy chục nghìn lao động phổ thông"
"Ha ha... vậy mấy chục triệu tiêu cũng xứng đáng rồi! Chính Đông, anh nếu còn có ý tưởng khác nữa thì cứ đề xuất, nếu thiếu tiền tôi không ngại đẩy sớm vòng gọi vốn Serise A một chút đâu"
Lưu Chính Đông được Cường khuyến khích, mắt sáng lên. Lưỡng lự một chút, hắn nói:
"Thực ra, gần đây tôi đang nghĩ, chúng ta còn có thể tối ưu kho hàng hơn được không. Lượng hàng mỗi ngày quá lớn, việc lưu trữ, phân loại, vận chuyển trong kho cần dùng nhân lực không phải số lượng nhỏ mà lại phát sinh sai sót thường xuyên.
Nếu đã quản lý hàng theo mã vạch, sao chúng ta không tự động hóa hoàn toàn, ngay từ lúc hàng hóa đưa vào kho liền được gắn mã định danh, lại do robot đưa hàng đến điểm nhất định trong kho. Sau khi có người đặt mua, lại do robot đến tiếp nhận, căn cứ thông tin mã vạch chuyển đến dây chuyền đóng gói thích hợp, tiếp đó lại chuyển đến dây chuyền phân loại đi các địa phương... Một hệ thống liên tiếp như thế, nhanh chóng, tiện lợi, chính xác, dễ quản lý hơn rất nhiều"
Dây chuyền hiện tại của Lưu Chính Đông mới là ở khâu phân loại hàng vào cùng một nhóm thuận tiện giao hàng trên cùng cung đường nhưng đã hưởng qua quả ngọt, Lưu Chính Đông chính là không chỉ bằng lòng như thế, hắn còn muốn tối ưu hơn nữa.
Cường hiểu được ý tưởng của anh ta, thấy chuyện này quả thật còn cần thiết hơn việc cho vay tiêu dùng, đưa tay vỗ vai Lưu Chính Đông:
"Anh có những suy nghĩ rất sáng tạo, rất cách mạng. Nếu đã thấy hợp lý, vậy cứ mạnh mẽ mà làm. Tôi ủng hộ!"
"Chủ tịch, ủng hộ là rất tốt nhưng chỉ bằng khẩu hiệu, việc khó xong a!", Lưu Chính Đông mắt hấp háy ý cười.
"Ha ha... vậy anh đã có dự trù kinh phí chưa?"
Lưu Chính Đông chần chờ giây lát, ước lượng xong, mới nói:
"Uhm... mỗi trung tâm ban đầu chỉ khoảng 4-5 triệu USD là đủ"
"Khoảng 4-5 triệu USD cho một trung tâm? Lại còn mới chỉ là ban đầu?"
Cường nghe con số ma Lưu Chính Đông đưa ra, mặt mũi chính là có phần xám xịt, thầm mắng "Mẹ nó, thương mại điện tử đúng là thật dành cho đại gia chơi đùa a, đụng một tí là triệu này, triệu kia, nhà không giàu đúng là chơi không nổi mà"
Có điều, nghĩ là như thế nhưng nhớ đến lợi nhuận khổng lồ về sau, Cường vẫn là biết được cái lợi của bỏ vốn, nói:
"Được, vậy anh cứ lên phương án cụ thể, tôi sẽ xem xét giải quyết. Chuyện này cần ưu tiên trước, chúng ta cần phải đánh chắc địa vị của Tiki Holding, giành được thị phần khống chế"
Được Cường thông qua, thậm chí ưu tiên phương án của mình xếp trên phương án do đích thân chủ tịch đưa ra, Lưu Chính Đông cảm thấy bản thân được trọng dụng, có cảm giác như gặp được minh chủ, trong lòng phấn khích gật mạnh đầu:
"Vâng! Tôi sẽ làm ngay!"