Chương 531: Một phút mất kiểm soát
Cường rời phủ thủ tướng cũng là gần 7h tối. Hắn ra đến sân, ngó lên thấy Lương Phú Hải đang hút thuốc ở ban công, vẻ mặt đăm chiêu không biết toan tính gì, thầm nhủ làm lãnh đạo cũng thật chẳng sung sướng gì, tới tầm này còn chưa được về với gia đình, còn không bằng hắn tự do tự tại.
Công việc hóa ra có thể kết thúc trong ngày nhưng tầm này đã không còn kịp đặt chuyến đi Hồng Kông sáng mai, thế là Cường đành điện cho cô em gái Ánh Dương, hẹn cùng nhau đi ăn.
Ánh Dương mới đi học về đang ở trong ký túc, lúc Cường lái chiếc Mercedes Benz đến đón cô gây ra không ít sự chú ý vì thế Ánh Dương vừa chui đầu vào xe, liền lên tiếng trách hắn:
"Lần sau tới gặp em, anh có thể bớt phô trương đi được không?"
"Ý em là chiếc xe này ấy à? Không có cách nào rồi, đây là chiếc xe kém nhất trong nhà rồi. Nhưng mà anh thấy cũng không sao, phải dọa tên mắt mù nào dám có ý đồ với em mới được"
Ánh Dương đã quen với vẻ vô lại của Cường, biết hắn là tìm lý do nói láo, liền bĩu môi:
"Hừ… Vậy sau đỗ xe xa xa một chút, anh không nhìn thấy bao nhiêu người chú ý chúng ta à? May mà em đeo bịt mặt, nếu không danh tiếng bị làm hỏng cả rồi"
"Ha ha… làm gì có anh đại gia nào xứng với Ánh Dương nhà ta chứ"
Cường đưa tay bẹo má Ánh Dương lúc lắc cười đùa, song chợt nhớ ra cái gì lại nói:
"À, mà em đã có bị tên nào lừa chưa đấy?"
"Bỏ cái tay thối của anh ra! Ma cái gì đối tượng chứ! Em còn đang đi học mà, thời gian đâu mà dính vào mấy chuyện phiền phức đó"
"Vậy là chưa có chứ gì? Tốt! Vậy tương lai nếu muốn tìm bạn trai, em có tiêu chuẩn gì?"
Thấy Cường vừa lên xe, liền cứ bám xoắn lấy chủ đề này, Ánh Dương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn:
"Này, không phải anh định bán em gái đấy à? Làm gì cứ hỏi mãi chuyện đó thế?"
Cường đưa tay gãi đầu:
"Ha ha… tại anh thấy em cũng lớn rồi, cũng nên tìm đối tượng đi chứ!"
"Hứ… không thèm, bà cô đây không thể chỉ vì một cây xúc xích mà chấp nhận nguyên một con heo được"
"Ha ha… Bạo mồm dữ ha. Em học ở đâu đấy?"
Cường bị câu nói bá đạo của Ánh Dương chọc cười, xem chừng lên môi trường đại học, cá tính con bé ngày càng mạnh lên rồi.
"Vĩ nhân nói!"
"Làm gì có vĩ nhân nào nói như thế!"
"Anh không biết thì thôi! Bà ấy là chính trị gia theo đuổi hình tượng nữ cường nhân, tự chủ độc lập, là thần tượng của phái nữ bọn em đấy!"
Cường trong đầu nhảy một vòng, cũng không liên tưởng đến là ai, thế là dấu dốt, chuyển chủ đề:
"Ờ, vậy theo em, anh có tính là một con heo không?"
Ánh Dương đưa mắt nhìn nhìn Cường, sau cùng kết luận:
"Cũng giống, nhưng không phải con heo nào cũng có thể làm ra xúc xích đâu"
"Á… con bé này, mày thật xem thường anh quá nhỉ!"
Cường vươn tay định cốc đầu, Ánh Dương vội vàng né tránh, miệng cười phấn khích.
Cường có chút bất lực, hắn vốn là muốn thử tác hợp một chút Ánh Dương với Đặng Lê Nguyên Vũ xem sao, nhưng án theo tính cách hai người, chắc là khó mà dung hòa được.
Ánh Dương có hơi hướng cá tính mạnh mẽ, qua lời nói liền biết là kiểu hướng ngoại muốn xông pha xã hội mà Đặng Lê Nguyên Vũ lại giống như cần người phụ nữ biết nghe lời, đảm đương công việc gia đình để chồng toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp.
Xem ra cái nghề bà mai thật không quá hợp với bản thân, Cường cũng thôi đề cập đến nữa, hỏi qua vấn đề học hành của Ánh Dương cùng những sinh hoạt của cô.
Đúng như những gì hắn nghĩ, Ánh Dương chính là có thiên hướng làm chính trị, mới là sinh viên năm hai đã được bầu làm Phó Bí thư Đoàn trường, công tác rất năng nổ. Đó cũng là lý do mà con bé ít khi về nhà, bởi thời gian toàn bộ đều dành cho các hoạt động đoàn thể và thiện nguyện.
Cường mặc dù không am hiểu nhiều chính trị trong nước, nhưng cũng biết rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều là công tác từ đoàn thể đi lên.
Tất nhiên, bọn họ là có bối cảnh phía sau thế nhưng họ Đỗ hiện tại giờ sức lực cũng không nhỏ. Nếu Ánh Dương thật sự muốn đi theo con đường đó, Cường cũng sẽ toàn lực ủng hộ cô.
Họ Đỗ bao nhiêu năm qua đều không có người làm quan, nếu Ánh Dương thật chen chân vào giới chính khách được, vậy sau này dòng tộc sẽ có trợ lực không nhỏ.
Ánh Dương không biết Cường đang âm thầm gán trách nhiệm làm diệu tổ quang tông lên đầu mình, vẫn hào hứng hỏi:
"Mà nay, anh cho em ăn gì?"
"Tùy em chọn!"
"Haizzz, không ai nói cho anh biết không nên đẩy sự lựa chọn về phía phái nữ sao?"
"Em còn nghĩ mình là phái nữ à?"
"Chứ sao? Trong một số chuyện, giới tính là có thể lợi dụng được"
"Được rồi! Được rồi! Vậy mình đi ăn thịt dê đi"
"Không được, mùi thịt nó quá nồng"
"Vậy còn bò quay Tây Tạng?"
"Món đó nhiều đạm, không tốt cho cơ thể hấp thụ vào buổi tối!"
"Thế còn lẩu thì sao?"
"Anh bị ấm đầu à? Mùa hè lại đi ăn lẩu…"
"Em…! Vậy rốt cục muốn ăn gì?"
Cường bị Ánh Dương quay mòng mòng, thật không biết nói cái gì.
Ánh Dương thấy Cường mặt trương lên ra vẻ nổi khùng, nhếch miệng cười khẩy:
"Hừm… anh thật thiếu tính sáng tạo, chẳng hiểu sao lại có thể điều hành được tập đoàn. Thôi vậy, qua tuyến phố phía trên có quán Bánh tráng cuộn rất ngon, mình ăn ở đó đi!"
"Thế em nói ngay từ đầu có phải nhanh không?"
Cường đầu nổi hắc tuyến, nhẹ nhấn chân ga!
*********************
Chuyến bay đi Hồng Kông khởi hành vào chiều ngày hôm sau. Đinh Phong thì phải ngày mai mới tới thế là buổi tối Cường chỉ có thể một mình lang thang.
Cường đã có một đoạn thời gian chưa có gặp qua Vân Giang, nhưng lần này sang hắn là làm chuyện có liên quan đến cô, cho nên tốt nhất vẫn là không nên gặp mặt, tránh để Vân Giang phát hiện ra thứ gì lại lo lắng.
Nghĩ đến còn lời mời cùng Trần Tĩnh uống rượu, cũng không thể để con gái người ta suốt ngày ghi nhớ mãi được, thế là hắn liền gọi cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh dễ dàng đáp ứng Cường, hai người tới quán bar nhỏ, hàn huyên nửa buổi chiều, tối đến lại đi ăn, đến gần nửa đêm Cường mới lái xe của Trần Tĩnh đưa cô về nhà.
Trần Tĩnh lâu nay phương tâm là đánh rơi ở trên người kẻ nào rồi, cho dù là đơn phương thì một quãng thời gian không gặp, sẽ có nhiều nhung nhớ.
Trên xe cô nhìn bên mặt Cường, ánh mắt có chút si mê.
Cường tập trung lái xe, đến cửa biệt thự thì dừng lại, nghiêng đầu qua thấy hai mắt Trần Tĩnh sáng như ánh sao nhìn mình chăm chú, cười hỏi:
"Mặt tôi có gì à?"
"Mặt anh có hoa"
Trần Tĩnh đưa tay ra vuốt má Cường. Cả buổi chiều và tối hai người đều uống khá nhiều rượu, chất men làm lá gan của cô lớn hơn, xóa đi cả sự thẹn thùng xấu hổ.
Bị ngón tay mềm mại mát lạnh của Trần Tĩnh khe khẽ chạm vào, cảm giác thật khó diễn tả, Cường nhìn cô, thấy mỹ nhân tựa cười như không nhìn mình, ngón tay vẫn đặt trên má.
U hương thoang thoảng tỏa ra, đèn trong xe đã tắt, chỉ có ánh đèn tường tờ mờ trước biệt thự, Trần Tĩnh vừa rồi lên xe đã xõa tóc ra, mái tóc đen dợn sóng xõa xuống vai, khuôn mặt ửng hồng như thiếu nữ mới yêu hết sức quyến rũ, ánh mắt mỗi lúc một ôn nhu say đắm, có lẽ là bị men rượu ảnh hưởng, Cường vậy mà lần đầu tiên không tự chủ được, bất gia đưa tay ra, chạm lên gò má của cô.
Trần Tĩnh hơi ngả đầu kẹp tay Cường vào vai, như cảm thụ hơi ấm từ lòng bàn tay của y.
Cường cảm thấy tay chạm vào làn da mịn như ngọc, không kìm được ý nghĩ muốn hôn lên cánh môi hồng hào ướt mọng đầy cảm dỗ kia, đưa tay luồn ra sau đầu cô, kéo nhẹ về phía mình...
Đúng lúc này phía trên sáng lên, vèn che tầng hai biệt thự lúc nãy còn tối đèn lại có ánh sáng từ cửa sổ hắt ra.
Trần Tĩnh giật nảy mình, nhìn lên cửa số, thấy bóng dáng Như Tuyết đứng ở đó, chợt nhớ ra nay cô em họ nói muốn qua ở với mình.
Trần Tĩnh không rõ con bé đó đang nhìn cái gì, có nhìn thấy cảnh vừa rồi trong xe không, nhưng cô không còn dũng khí tiếp tục nữa, quay lại nói một câu thừa thãi với Cường:
"Tôi tới rồi..."
"Ừ… Ngủ ngon nhé!"
Cường đã có chút tỉnh thần, thầm mắng bản thân sao hôm nay lại kém cỏi như thế, suýt chút nữa mê thất trong sắc đẹp của Trần Tĩnh rồi. Xem chừng, sau này không nên cách xa Vân Giang quá lâu được!
Trần Tĩnh cảm thụ được rõ ràng cơ thể của Cường chạm vào mình, hít sâu một hơi, xuống xe rồi vẫn thấy lòng bối rối, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà mới thở hắt ra một hơi, nhớ lại lại lúc chờ đợi được hôn vừa sợ sệt vừa ngọt ngào, vào nhà rồi không bật đèn, quay đầu nhìn Cường thật lâu, cho tới tận khi Như Tuyết ở tầng trên hỏi:
"Ai đưa chị về thế, xe chị sao lại để người ta lái đi thế?"
Trần Tĩnh lúc này mới bật đèn phòng khách, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường đáp:
"Ừ, một người bạn đưa chị về thôi!"
"Ồ? Nhanh vậy đã có bạn trai mới rồi à? Bọn chị có phải trốn trong xe làm gì đó không? Em nghe thấy xe tắt máy rất lâu mà chị không vào"
Như Tuyết tâm lý bát quái nổi lên, chuyện của Trần Tĩnh và Vương Tư Thông không thành cô cũng biết nhưng tự nhủ không biết là tên thanh niên may mắn nào lại sớm như vậy chiếm lấy trái tim chị họ mình đây.
"Bọn chị làm gì được chứ? Em đừng nghĩ linh tinh"
Trần Tĩnh là đi trộm tình, cô nào có dũng khí thừa nhận nhất là đó còn là kẻ mà bản thân trước kia vẫn thường nhắc nhở Như Tuyết hết sức cảnh giác.
Không nghĩ, trăm cản nghìn phòng cuối cùng bản thân cũng ném luôn vào vũng nước lầy đó, không biết lối ra.
"Chị đi tắm đã, em cứ ngủ trước đi nhé!"
Như Tuyết nhìn Trần Tĩnh đi vào nhà tắm, quay đầu lại nhìn hướng ô tô mới đi, sau cùng không đoán ra cái gì, lắc đầu đi vào buồng ngủ.
Trần Tĩnh ở trong phòng tắm, vặn vòi nước, cô cởi bộ trang phục chính thống thường mặc trong công việc, đứng trong bồn tắm, nhớ lại cảm giác chạm tay vào má Cường, nhớ lại mấy giây sợ hãi và ngọt ngào chờ đợi được hôn, ngây cả ra, không biết lần sau gặp lại phải làm sao, tiếp tục hay là coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cảm thụ tuyệt vời lúc chạm vào nhau đó, dù có thể tiếp tục thì phải làm sao mới thích hợp, dù sao đây là vụng trộm, không thể cùng nhau đi xem phim, đi dạo phố như những cặp đôi bình thường nghĩ, Trần Tĩnh ôm đầu suy nghĩ, lúc thì nhớ lại cảm giác mỹ diệu kia, lúc thì nghĩ tới làm sao để quan hệ hai người tiếp tục không có vẻ trông quá xấu hổ.
Đợi nước xả nửa bồn tắm, Trần Tĩnh cởi bỏ hết đồ nằm xuống, nhìn cơ thể đầy đặn và da thịt như châu ngọc của mình, nói với không khí:
"Tên lăng nhăng vô lại kia, người ta giảm giá bán cho anh rồi đấy, anh phải đối xử với người ta tốt một chút, biết không hả?"