Chương 530: Thủ tướng cho mời
Cường tắt máy, trở lại phòng làm việc, đang muốn cùng Đinh Tiến Lực trao đổi thì thư ký đi vào báo:
"Chủ tịch, có điện từ văn phòng Thủ tướng, nói muốn gặp anh! Không biết chủ tịch hiện tại có tiện liên lạc?"
Cường ngẩng đầu nhìn Huỳnh Ức My, cô vốn là trợ lý của chú út nhưng từ ngày hắn về Đông Thành tiếp quản tập đoàn, cô liền trở thành thư ký riêng của hắn.
"Được rồi, cô nối máy cho tôi!"
"Vâng!"
Huỳnh Ức My vâng dạ trở lại chỗ ngồi, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Cường một cái. Mặc dù đã đến gần một năm làm việc cùng nhau, nhưng vị chủ tịch trẻ tuổi vẫn luôn khiến cô có cảm giác hư hư thực thực.
Điện thoại rất nhanh được nối thông, đầu dây bên kia là vị Trợ lý của Thủ tướng, người này Cường đã gặp qua ở lễ khởi công dự án cao tốc, gọi là Lê Đĩnh Chi.
Lê Đĩnh Chi cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi Cường có thể thu xếp được thời gian, ngược lên Hà Đô một chuyến, Thủ tướng là có chuyện cần gặp hắn.
Cường chuẩn bị ngày mai đi Hồng Kông, nhưng Thủ tướng gọi hẳn là vì việc quốc gia đại sự, hắn nào dám từ chối, thế là đành gác lại kế hoạch, nhận lời Lê Đĩnh Chi lập tức chạy lên thủ đô.
Đừng nhìn Cường hiện tại hùng tài đại lược gọi gió hô mưa, thế giới này chân chính quát tháo phong vân vẫn phải là các vị đại lão tay nắm binh quyền.
Cho nên, sở cầu tất ứng, Thủ tướng gọi, hắn thật dám không vội vàng mà đi?
Lương Phú Hải kỳ thực không phải người kiểu cách, thích ra vẻ quyền thế hoặc ít nhất ông ta đối với Cường không hề chút nào tỏ vẻ như vậy, thế nhưng Cường vẫn cần phải bày ra đủ sự tôn trọng với lãnh đạo quốc gia.
Từ Đông Thành đi Hà Đô cũng chẳng phải xa, khi Cường đến cổng phủ Thủ tướng mới hơn 2h chiều.
Có vẻ đã được dặn dò từ trước, sau khi khai báo danh tính cùng thực hiện thủ tục an ninh đơn giản, Cường liền được mời vào trong.
Phủ thủ tướng có kiến trúc Pháp cổ, khuôn viên khá là rộng lớn, rợp bóng cây.
Lê Đĩnh Chi đón Cường ở trong sân, sau đó đưa hắn lên gặp Lương Phú Hải.
Văn phòng làm việc của Thủ tướng không quá rộng, bên trong vừa đủ kê một chiếc bàn làm việc và một dãy ghế, tủ sách sát tường bày biện không ít, Cường nhìn qua liền thấy toàn sách chính trị, tự nhủ không biết Thủ tướng liệu có thời gian mà đọc hết chừng đó hay chưa.
Lương Phú Hải đợi thư ký châm xong trà, mới nhìn Cường cười:
"Kỳ thực đường đột gọi cháu lên đây cũng là có chuyện gấp muốn cháu cho ý kiến"
"Ha ha… chuyện của Thủ tướng là chuyện quốc gia đại sự, cháu chỉ là một thương nhân, nào dám ý kiến gì chứ ạ"
Thấy Cường còn ra vẻ khiêm tốn, Lương Phú Hải phất tay:
"Thôi được rồi, bớt mấy lời như vậy trước mặt bác. Thật sự, đúng là có việc cần cháu tư vấn đây"
Qua mấy lần tiếp xúc, Cường biết Lương Phú Hải là người theo trường phái hành động, không ưa khách sáo, cũng thôi nói mấy lời thừa thãi, trở nên chăm chú lên.
"Vâng, vậy cháu xin nghe!"
Lương Phú Hải gật đầu, sau đó hướng Cường nói:
"Chính phủ đang lên quy hoạch phát triển kinh tế giai đoạn 5 năm từ 2002 đến 2006, cũng có bộ khung sườn cơ bản rồi nhưng bác cảm thấy nó quá bám vào mô hình cũ, không đủ tạo ra sự đột phá.
Việc khó cần chuyên gia, vì thế, bác muốn nghe đánh giá của một thương nhân như cháu xem đất nước chúng ta thật sự cần những gì để có thể phát triển được"
Cường nghe xong, chính là muốn mắng mẹ, hắn là gian thương, cũng không phải nhà hoạch định kinh tế, Lương Phú Hải đem vấn đề khó nhai này đi hỏi hắn thật tôn hắn lên bằng trời rồi.
Chính sách vĩ mô ảnh hưởng vận mệnh cả quốc gia, hắn làm bậy làm bạ ở Bạch Hạc có sai lầm còn có thể vãn hồi, nói bậy nói bạ liền có thể để đất nước như con tàu chạy lệch đường ray, tác hại vô cùng to lớn.
Kinh tế vi mô cùng kinh tế vĩ mô chính là khác biệt, Cường điều hành Bạch Hạc hùng mạnh không có nghĩa hắn cũng có thể khiến cả đất nước trở nên giàu mạnh.
Hai thứ đó mặc dù là liên quan nhưng khác biệt cũng quá nhiều, nhân tố ảnh hưởng cùng lực lượng tài nguyên vận hành chính là không giống.
Nói một cách khác kinh tế vĩ mô tạo ra sân chơi cùng cơ chế, kinh tế vi mô thì dựa vào đó triển khai đồng thời những bài học cùng kinh nghiệm rút ra được lại tác động ngược trở lại vĩ mô để có sự điều chỉnh thay đổi tiến bộ.
Đối với câu hỏi của Lương Phú Hải, Cường chính là nhức hết cả trứng nhưng cũng chẳng thể không nói gì được.
Nếu hắn nói không biết, e là vị thủ tướng sẽ cho rằng hắn làm cao, không muốn ra sức cho đất nước, Cường thật sự không muốn đánh mất thiện cảm của một vị yếu nhân như Lương Phú Hải, sự ủng hộ của ông ta với Bạch Hạc là có ý nghĩa quá mức to lớn, không dễ mà cầu được.
Nhưng là nói hắn rất hiểu ư? Có hiểu cái cóc khô gì!
Cường mặc dù có tâm kiến thiết nhưng đó cũng là kiến thiết cho mộng tưởng của hắn chứ nào đã bao giờ nghĩ đến kiến thiết quốc gia, cho nên vấn đề Lương Phú Hải đặt ra thực sự hơi quá tầm rôi.
Lương Phú Hải thấy Cường giơ tay bóp trán, còn tưởng hắn đang suy nghĩ hướng đi, thế là kiên nhẫn uống trà chờ đợi câu trả lời.
"Mẹ nó, nói cái gì được nhỉ?"
Cường trong lòng lẩm bẩm, đảo mắt nhìn quanh, vừa hay thấy tấm bản đồ treo trên tường, bên trên còn đánh dấu mấy điểm, thế là như có dòng điện chạy qua đầu, liền hướng Lương Phú Hải nói:
"Cháu không phải nhà hoạch định, cũng không rõ chính phủ đang xem xét những gì có điều nếu bác hỏi thì cháu cũng xin có ý kiến thế này.
Thứ nhất, vẫn là vấn đề cơ chế đầu tư, trong điều kiện hạn chế của nội lực trong nước, Việt Nam muốn phát triển cần phải mời được càng nhiều vốn của tư bản hải ngoại. Lợi ích của chuyện này, bác cũng thấy rồi đấy, dự án vi chip của Gran Technology Inc được rất nhiều quốc gia thèm muốn nhưng cuối cùng đã về Đông Thành.
Thứ hai…"
Cường nói tới đây thì lại đứng lên đi về phía bản đồ, chỉ vào mấy điểm đánh dấu:
"Chúng ta có giàn khoan dầu trên đại dương, lượng dầu khai thác hàng năm khá lớn nhưng lại chỉ biết bán dầu thô giá thấp rồi nhập dầu tinh chế với giá cao gây thâm hụt thương mại cùng thất thoát ngoại tệ.
Cháu nghĩ, nên đưa khu công nghiệp lọc hóa dầu vào trong quy hoạch. Chính phủ bỏ tiền cũng được, liên doanh cũng được nhưng Việt Nam nhất định phải có được một tổ hợp lọc hóa dầu của riêng mình.
Điều đó không chỉ giúp tận dụng hiệu quả nguồn tài nguyên, chống thâm hụt kinh tế còn đảm bảo an ninh năng lượng. Ít nhất, trong những điều kiện xấu như chiến tranh xảy ra, Việt Nam có thể tự chủ một phần về mặt xăng dầu trong nước"
Nói xong, thấy Lương Phú Hải vẫn chăm chú lắng nghe, Cường tiếp lời:
"Còn nữa, quy hoạch khu công nghiệp lọc hóa dầu thì cũng nên xem xét tiếp quy hoạch khu công nghiệp Khí – Điện – Đạm. Như khu vực mũi Cà Na này của nước ta có cảng nước sâu, có bể khí lớn, có thể nghiên cứu thành lập tổ hợp Khí Điện Đạm, tận dụng nguồn khí sản xuất phân bón cùng điện năng.
Nước ta là nước nông nghiệp lại đang phát triển, nhu cầu về phân bón khá lớn nhất là các loại phân tổng hợp từ khí như NPK hay DAP, cũng không thể mãi dựa vào nhập khẩu được, cần có nhà máy công suất lớn đủ đáp ứng cho nhu cầu quốc gia.
Về phần điện, có thể tận dụng luồng khí dư thừa vẫn đang đốt cháy gây lãng phí và ô nhiễm ở các dàn quan, dẫn về sản xuất điện, cũng là một công đôi việc"
Nói đến đây, nhớ đến việc Đông Thành tương lai cũng sẽ cần rất nhiều điện, thế là lại bổ sung:
"Vấn đề năng lượng điện cũng cần giải quyết cấp bách, kinh tế muốn phát triển khó tách rời tiêu thụ điện ngày càng tăng, nếu có thể nghiên cứu bổ sung thêm các nguồn năng lượng cung cấp điện năng thì tốt. Uhm… cái này cháu cũng không phải chuyên gia, vẫn là nên để mấy bác bên EVN tư vấn là hơn ạ"
Lương Phú Hải nghe Cường nói, ánh mắt chính là càng lúc càng sáng. Quy hoạch phát triển kinh tế 5 năm chính là phải chỉ ra được nên cấp thiết làm cái gì một cách cụ thể, chứ không phải một mớ lý luận một cách chung chung.
Lương Phú Hải cần là những gì như Cường vừa nói, ông ta đã chán ngấy với mớ quy hoạch tốn cả xếp giấy nhưng chẳng có mấy tầm nhìn cùng sáng tạo.
Tất nhiên, ý kiến của Cường chỉ nhìn ở một phần khía cạnh thế nhưng cho 5 năm vậy là đủ để có thứ mới mẻ đi làm.
"Này, cháu suy nghĩ thế nào nếu Bác mời cháu vào Tổ Tư vấn Kinh tế của Chính phủ?"
Cường thao thao bất tuyệt, vốn định đối phó với vị Thủ tướng cho qua chuyện, nào ngờ lại nhận được lời đề nghị bất ngờ của ông ta, thầm nghĩ bản thân có phải là thể hiện gì quá rồi hay không?
"Bác là muốn cháu ra làm quan ấy ạ?", Cường có chút dở khóc, dở cười nói đùa.
"Ừ, nhân tài như cháu còn không ra giúp nước thật quá mức lãng phí"
Thấy Lương Phú Hải bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Cường liền vội từ chối:
"Dạ, chắc xin cáo lỗi Thủ tướng ạ. Cháu cũng chỉ có chút xíu năng lực đó, thật sự là đối với quyết sách điều hành vĩ mô, một cái cháu cũng không hiểu. Mong thủ tướng hiểu cho!"
"Ài, cũng đâu bảo cháu vào đầm hùm hang hổ gì đâu mà từ chối nhanh như thế?"
Nghe Lương Phú Hải phàn nàn, Cường chính là cười xấu hổ. Nhưng vị thủ tướng hẳn cũng chỉ là đường đột nghĩ như thế mà thôi, cho nên hắn liền thấy ông ấy nói:
"Thôi được! Cũng chỉ là cái danh mà thôi, nhưng sau này Chính phủ cần ý kiến tư vấn, cháu không được từ chối đâu đấy!"
Cường là thật sự muốn nói cháu từ chối, nhưng lời hiển nhiên không ra được miệng, vì để qua cái ải này thế là đành miễn cưỡng vâng dạ.
Lương Phú Hải hài lòng, đi về phía bàn cầm ra một tập bản thảo:
"Ý nghĩ kia của cháu hẳn là mới đột xuất có được, trong này là bản thảo Quy hoạch bác định trình quốc hội thông qua, chắc hẳn khi cháu xem sẽ có thêm nhiều ý kiến thích hợp hơn nữa. Cháu cầm lấy, có gì hỗ trợ Bác"
Cường chính là muốn điên rồi, hắn từ xưa tới nay nào đã bao giờ thích đọc qua sách, giờ lại bị giao cho chuyện này, thật có bao nhiêu thống khổ.
Vị thủ tướng Lương Phú Hải này, thật xem mình là túi khôn thật à? Mà nghĩ, ông ta cũng không bổ nhiệm luôn cho hắn một cái chữ Phó, như thế hắn có làm cũng là danh phù kỳ thực.