Chương 529: Tin tức
Đinh Tiến Lực không có bao nhiêu trí tuệ như Cường, nhưng hắn làm người cũng đủ thực tế.
Mặc dù bị mộng tưởng của Cường thu hút, nhưng rất nhanh nhìn được vấn đề:
"Thành phố này muốn dựng nên tiêu tốn tiền bạc không phải là lấy đơn vị nghìn tỷ USD mà tính đi. Chưa cần nói cái khác, cho dù chúng ta thật san bằng đỉnh núi mở được sân bay, với hệ thống cáp treo kia thì ai sẽ đầu tư? Lượng khách di chuyển liệu có đủ thu hồi kinh phí xây dựng vận hành cho mười mấy ki lô met đường cáp?"
Cường biết kế hoạch của mình là có phần bay bổng nhưng bay bổng thì thế nào, hắn sẽ bảo vệ kế hoạch đó, cũng quyết tâm đi thực hiện. Thế là, kiên quyết nói:
"Anh yên tâm sẽ có người đầu tư, thậm chí tranh nhau đầu tư. Chỉ có người không nhận ra cơ hội mới không đi làm. Tôi nói đơn giản thế này, nếu đi cùng lời kêu gọi đầu tư cáp treo, chúng ta đồng thời cho phép nhà đầu tư mở Trung tâm bán hàng giảm giá, siêu thị cửa hàng miễn thuế bán những mặt hàng tiêu dùng nhập khẩu từ nhiều nơi trên thế giới và hàng chất lượng cao Việt Nam thì thế nào?"
"Trung tâm bán hàng giảm giá cùng cửa hàng miễn thuế sao?"
Đinh Tiến Lực khẽo nhíu mày, hắn đi qua nhiều nước cũng là biết về những cơ sở kinh doanh như vậy.
Trung tâm bán hàng giảm giá hay còn gọi là Factory Outlet là nơi tập trung các cửa hàng bán lẻ kinh doanh những sản phẩm qua mùa của chính hãng (Genuine brand products) với giá rẻ hơn các cửa hàng chính thống bên ngoài 30-80%.
Với giá trị mỗi món hàng lên tới hàng nghìn USD thậm chí vài chục nghìn USD, đây là một mức chênh lệch rất lớn đủ sức lôi kéo người tiêu dùng tìm đến.
Thông thường, các địa điểm trên thế giới được phép mở Factory Outlet sẽ là nơi thu hút một lượng du khách khổng lồ trong nước cũng như quốc tế đến mua sắm và lưu lại dài ngày hơn, mua sắm chi tiêu nhiều hơn, đồng thời hỗ trợ cho các ngành dịch vụ khác cộng hưởng phát triển tốt hơn các địa điểm du lịch đơn thuần không có Factory Outlet.
Về phần cửa hàng miễn thuế (duty-free shops) thì lại là địa điểm kinh doanh mà ở đó các mặt hàng được kinh doanh sẽ không phải chịu những loại thuế địa phương. Điều kiện đặt ra là khách hàng phải là du khách và sẽ đem sản phẩm ra khỏi đất nước.
Các cửa hàng này thường nằm ở những cửa khẩu quốc tế, ví dụ như sân bay. Đây được coi là một lợi ích hấp dẫn của việc du lịch quốc tế. Các sản phẩm thường thấy nhất tại đây là nước hoa, rượu, hay thuốc lá. Với việc miễn thuế thì các sản phẩm này sẽ có giá thấp hơn khá nhiều so với trong nội địa.
Để mua hàng tại các này, khách hàng chỉ cần xuất trình hộ chiếu đồng thời cam kết rằng sẽ mang chúng ra khỏi lãnh thổ quốc gia.
"Anh nghĩ sao? Thả thêm phần thính đó, còn sợ không có con mồi cắn câu à? Thực tế, tôi còn e là chúng ta từ chối không hết, chẳng biết chọn ai bỏ ai cũng nên"
Cường nhìn nhìn bản vẻ, lại tiếp tục trình bày:
"Những hạng mục khác cũng tương tự là như thế. Chúng ta chính là dùng chiêu bài lợi ích dụ dỗ, như con sông bao quanh khu trung tâm này, chúng ta chỉ cần đảm bảo quyền khai phá bất động sản ven sông, bao gồm nhà ở, phố đi bộ, phố ẩm thực… cho bọn họ, cái gì đều có thể kiếm tiền, sao lo không ai tới đào cho chúng ta được chứ?
Tôi cho là, Bạch Hạc thực sự chỉ cần đầu tư một số hạng mục trọng điểm, đám thương nhân ngoài kia khứu giác thương nghiệp nhạy bén lắm, sẽ rất sớm nhận ra tiềm năng của đặc khu mà thôi"
Cường phân tích rành mạch, tất nhiên trong đó còn có chút cảm tính nhưng chẳng thể phủ nhận phương án tồn tại mức độ khả thi.
Đinh Tiến Lực cảm thấy bản thân dần bị thuyết phục, thế là thôi không thắc mắc nữa, chỉ nói:
"Dự án lớn như thế này, đụng chạm đến các mặt quá nhiều, phía tỉnh vẫn cần phải giao tiếp tốt một chút"
Cường gật đầu:
"Uhm… nhưng trước mắt anh cứ tìm đơn vị tư vấn hải ngoại danh tiếng một chút, căn cứ ý tưởng vừa nói đề nghị bọn họ giúp chúng ta xây dựng một Báo cáo nghiên cứu tiền khả thi, lập Bản vẽ Thiết kế sơ bộ các hạng mục công trình, hạng mục cơ sở hạ tầng điện nước giao thông internet cơ bản. Tôi sẽ căn cứ vào đó báo cáo lên Tỉnh xin chủ trương"
Đặc khu là câu chuyện thập kỷ, cần quỹ đất rất rộng, mặc dù hiện tại Cường còn chưa thể có được cơ chế mở đặc khu nhưng cũng cần rào đón trước.
Đơn giản là, nếu như đặc khu còn chưa triển khai, tỉnh lại quy hoạch quỹ đất vào mục đích nào đó thì chính là hỏng bét.
Biến số là vô thường, có trời mới biết trong lúc hắn đang chờ đợi thì còn những vấn đề nào phát sinh. Vì thế, Cường nghĩ vẫn cứ là khoanh vùng khu vực cần quan tâm, mà tốt nhất là để nó thành một vùng nằm trong quy hoạch treo, như thế hắn cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.
Vừa trao đổi với Đinh Tiến Lực tới đây, điện thoại chợt reo. Cường nhìn dãy số, quay đầu nói với Đinh Tiến Lực là Đinh Phong gọi tới, sau đó đi ra ngoài ban công bấm nút nhận:
"Alo, tôi nghe!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng của lão đại Hắc Long Đảng:
"Anh Cường, tin tức anh nhờ tôi nghe ngóng, đã có kết quả. Gã họ Vương đó quả thực có liên quan tới sự việc của Vân Giang trước kia"
"Quả nhiên là vậy"
Cường khẽ nheo mắt, ánh mắt bốc lên sát khí:
"Uhm… cụ thể là thế nào?"
"Vương Thừa Hoan trước kia ham muốn sắc đẹp của chị Vân Giang nhiều lần giở thủ đoạn o ép nhưng chị Vân Giang không chịu. Một lần, cô ấy lái xe tới gặp hắn ta thì bất ngờ gặp tai nạn từ đó biến mất, nhưng tôi cho rằng chuyện này không phải trùng hợp"
Giới hắc đạo rộng lớn, cũng có sức mạnh không nhỏ, bao gồm cả tin tức tình báo. Đinh Phong thông qua chân rết ở Tùng Giang, nghe ngóng được gần đây có người đang tìm kiếm Vân Giang.
Hỏi ra, kẻ này là Thẩm Bách Thiên, là một phú nhị đại, con trai của cựu chủ tịch Tùng Giang Thẩm Bách Vạn. Điều tra thêm một tầng, lại phát hiện họ Thẩm và Vương Thừa Hoan có quan hệ thân thiết với nhau.
Đàn em của Đinh Phong lấy cơ tiếp cận Thẩm Bách Vạn, nói hỗ trợ hắn ta tìm người, từ đó trong một buổi tiệc rượu trên bar, từ miệng Thẩm Bách Thiên moi ra được tin tức.
Cường nghe xong chân tướng, ánh mắt lại càng bốc lên vẻ nguy hiểm nồng nặc.
Đinh Phong thấy hắn không nói gì, liền lên tiếng:
"Anh Cường, chuyện tiếp theo anh muốn xử lý thế nào? Họ Vương kia dù sao cũng là tứ đại thiếu kinh thành…", Đinh Phong sợ Cường vì hồng nhan, bất chấp nặng nhẹ, vội nhắc nhở.
Kỳ thực, Cường nếu như chưa tìm thấy Vân Giang không chắc có thể làm ra chuyện gì điên cuồng, nhưng hiện tại tuy rằng rất tức giận, cũng không khiến hắn mất đi lý trí.
Vương gia ở kinh thành, hắn cũng là biết, muốn làm cái gì trả thù, cần phải nhìn bản thân có năng lực chịu đựng sự trả thù của Vương gia không mới được.
Vương Thừa Hoan tác oai, tác quái bao năm, vẫn sống rất tốt là vì sao? Chẳng phải vì có cái ô gia tộc khổng lồ che chở? Nếu không với dạng hoàn khố chỉ biết chơi bời như hắn, sớm đã bị người ta cho phơi xác ở góc phố nào rồi.
Cường muốn báo thù, vậy phải làm thật kín kẽ, hạn chế tối đa sự việc có liên quan đến bản thân.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn nói với Đinh Phong:
"Lão Phùng, rảnh tới Hồng Kông một chuyến, tôi có việc muốn nhờ anh!"
p/s: Đinh Phong đổi tên là Phùng Cảnh Bân che dấu thân phận, nhắc lại cho ai quên!