Chương 528: Thành phố trong mơ
"Ha ha… ra là như thế! Bảo sao anh Việt lại nhiệt tình như vậy"
Cường mỉm cười, vỗ vai Đinh Tiến Lực:
"Cũng có chuyện cần anh phải nhiệt tình nữa đây"
Nói xong, liền đưa tay chỉ vào sa bàn:
"Những thứ khác có thể làm sau nhưng cầu cảng cần xây dựng ngay. Sắp tới lượng hàng hóa trung chuyển từ Trung Quốc qua Đông Thành và ngược lại dự kiến tăng cao, mà cảng biển gần nhất cũng cách chúng ta 150 km. Khoảng cách như thế là quá xa, không có lợi cho hoạt động sản xuất kinh doanh của nhà máy. Nếu làm được cảng biển, khoảng cách sẽ rút ngắn xuống còn trên 20 km, tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng chi phí trung chuyển. Trong tay tôi giờ đang có tiền cũng đã có cơ chế, tôi muốn anh kiến thiết cảng nước sâu đầu tiên của Đông Thành, thời gian kế hoạch là 6 tháng. Anh làm được không?"
Những thứ khó nhất là vốn cùng chính sách, Cường đã giải quyết, Đinh Tiến Lực nào có lý do gì để nói "Không", vậy là nhanh chóng gật đầu:
"Anh yên tâm! Tôi cam kết sẽ hoàn thành, nếu không làm được, sau này tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện trước mặt anh!"
Nhận được lời cam kết, Cường khá hài lòng, tiếp tục nói:
"Ngoài ra, tôi cần anh quy hoạch lại toàn bộ đặc khu"
Nói đoạn, Cường lại bàn làm việc lôi ra một bản vẽ lớn, mang tới trước mặt Đinh Tiến Lực trải ra rồi chỉ vào đó nói:
"Anh xem qua đi!"
"Cái này…!"
Đinh Tiến Lực cẩn thận cầm bản vẽ lên xem, có chút choáng ngợp về sự kỳ vỹ của những công trình phác họa trên giấy.
Chỉ thấy, bày ra trước mắt là một đại cảnh rộng lớn, ở chính giữa là một tòa tháp chọc trời, theo độ cao hạ dần xuống là những tòa tháp thấp hơn bao vây xung quanh với đủ kiến trúc vô cùng đẹp đẽ. Cả quần thể công trình tổ hợp lại nhìn qua giống như một kim tự tháp khổng lồ án ngự trên mặt đất.
Cụm công trình giống như ốc đảo được bao quanh bởi sông nước, đồng thời lấy cụm công trình đó là trung tâm, các cây cầu cùng tuyến đường được xây dựng lan đều về các hướng như rẻ quạt.
Qua bên kia sông, là các cụm công trình khác, Đinh Tiến Lực chưa hiểu ra chúng là gì, có điều tất cả đều toát lên vẻ hiện đại cùng xinh đẹp.
"Anh Cường, đây là sa bàn mới sao?"
Bản vẽ để Đinh Tiến Lực cảm thấy có chút không chận thực, hắn mặc dù đã ở Dubai, nơi có những kiến thiết đột phá không thể nào tưởng tượng nhưng so với những gì đang được nhìn thấy, thực sự chênh lệch có phần không nhỏ.
Cường đã đoán được phản ứng của Đinh Tiến Lực, quy hoạch này là hắn án theo một thành phố cực kỳ phát triển của thời không kia, thông qua trợ lý chuyên nghiệp mà vẽ ra.
Kiểu quy hoạch tân tiến có mức văn minh vượt thời đại như thế, Đinh Tiến Lực không kinh ngạc mới là lạ.
Đặc khu, kỳ thực cũng là một loại thành thị, nhưng để xứng với ý nghĩa cái tên của nó, Cường không chỉ muốn nó có cơ chế đặc biệt mà cả quy hoạch cùng kiến trúc đặc biệt.
Cường muốn biến đặc khu Đông Thành trở nên duy nhất, rực rỡ nhất, trở thành đặc khu của đặc khu, như vậy mới xứng với một phen kỳ ngộ.
Đưa tay chỉ vào cụm công trình trung tâm trên bản vẽ, Cường nói:
"Đây là hình ảnh mô phỏng của trung tâm hành chính, văn hóa truyền thông, tài chính và thương mại của đặc khu. Nó sẽ hoạt động tương tự như Grand Manhattan của Việt Nam, mọi hoạt động chính trị và kinh tế xã hội sẽ diễn ra ở đây, các cơ quan nhà nước và doanh nghiệp sẽ đặt trụ sở ở nơi này. Tại tòa tháp cao nhất ở giữa, Bạch Hạc sẽ đặt tổng bộ ở đây, từ vị trí đó điều hành toàn bộ cơ cấu sản nghiệp tại Việt Nam và hải ngoại"
Hơi dừng lại một chút để Đinh Tiến Lực nắm bắt ý tưởng của mình, Cường tiếp tục nói:
Dòng sông này có thể tận dụng đoạn uốn cong của dòng Bạch Hạc, chúng ta đào đắp thêm một chút tạo thành dải nước bao quanh khu vực trung tâm. Để kết nối giao thông với bên ngoài, sẽ xây dựng các cây cầu theo hình rẻ quạt, mỗi cây cầu sẽ có kiến trúc riêng được cân nhắc thiết kế sao cho ấn tượng nhất.
Tương lai, đặc khu có thể trở thành điểm du lịch, do đó chúng ta cũng cần lưu ý cả những chuyện này ngay từ đầu"
Lại đưa tay vòng một vòng, Cường giải thích:
"Vòng tiếp giáp này là khu vực dân cư thành thị ven sông, công viên giải trí, công viên đầu tư, trung tâm viễn thông, trung tâm nghiên cứu, siêu thị, trường học, bệnh viện...
Ở ngoại vi xa hơn chính là các cụm công nghiệp, nhà máy sản xuất công nghiệp nặng. Như vị trí của cụm công nghiệp hiện tại chúng ta đang làm, chính là ở đây, anh án vào điểm này, tổ chức phương án kiến thiết đồng bộ, đảm bảo hạ tầng cơ bản để kêu gọi đầu tư"
Cường vẽ ra kế hoạch rất lớn nhưng đã là mộng tưởng, sao lại không dám làm cho thật lớn đây? Tất nhiên, hắn cũng không phải có đủ năng lực bỏ tiền xây nên những cụm công trình này, nhưng chờ cơ chế mở ra, hạ tầng thành hình, nhà đầu tư nào muốn vào đặc khu vậy cần tuân thủ phương án quy hoạch tổng thể của hắn.
Đinh Tiến Lực ban đầu còn tưởng Cường chỉ mô tả một phần đô thị, nào ngờ hắn vẽ cả tòa thành, ý đồ xây dựng nên cả một thành phố. Cái này phải có bao nhiêu đảm lực cùng điên rồ? Hơn nữa, thành phố này còn có chút siêu thực như vậy? Ý tưởng đó là tới từ đâu? Ngay cả như Dubai cũng không có được thứ hơi thở vượt thời đại đó.
Đinh Tiến Lực lặng đi một lúc, sau cùng đưa tay chỉ vào một khu vực nằm gần mép bản vẽ nói:
"Còn cái này hẳn là sân bay đi. Nhưng sao lại vẽ nó cao như vậy?"
Cường nhìn Đinh Tiến Lực cười rôi hăng hái giải đáp:
"Cao vì nó nằm trên núi"
"A? Vì cái gì phải nằm trên đó, làm ở đồng bằng không dễ dàng hơn à? Anh đây là đang muốn cái gì thế?"
Đinh Tiến Lực chính là bị ý tưởng của Cường làm cho giật mình, cảm thấy tên này chơi muốn điên thật rồi không? Xây sân bay ai chẳng chọn đồng bằng, vừa dễ thi công lại giảm thiểu chi phí hơn nữa còn thuận lợi cho phi công cất hạ cánh, Cường là suy nghĩ như thế nào lại mang lên núi đây?
"Ha ha…"
Cường thấy phản ứng của Đinh Tiến Lực, càng là cười to. Hắn kỳ thực chính là ôm tâm chơi lớn, người ta thích làm sân bay đồng bằng thì hắn lại muốn đem lên núi.
Đặc khu mà, chính là sân bay cũng phải đặc biệt.
Khẽ vuốt phẳng bản vẽ, Cường lên tiếng giải thích:
"Anh đừng bất ngờ! Tôi là có dụng ý cả! Anh nhìn xem, phía Tây Đông Thành đều là núi bao quanh nhưng độ cao lại chỉ ba bốn trăm mét, hơn nữa phần đỉnh lại khá tù, hình thành bình nguyên.
Tôi đã khảo sát qua khu vực này, phát hiện tiết diện mặt cắt bình nguyên vậy mà không nhỏ, nếu có thể đem toàn bộ phần đỉnh này san bằng liền có thể đủ diện tích làm một sân bay.
Đặc khu không làm sây bay thì thôi, đã làm thì phải đặc biệt. Đường lên sân bay có thể là đường bộ nhưng có thể để hanh khách di chuyển bằng cap treo. Anh nghĩ xem, ngồi cáp treo vừa có thể qua lại từ khu vực trung tâm đến sân bay nhanh chóng, vừa có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố phồn hoa, xa xa còn thấy biển xanh ngút mắt, khung cảnh có bao nhiêu lãng mạn?"
Cường vẽ ra viễn cảnh để Đinh Tiến Lực thần hồn chính là bị cuốn vào theo, chỉ vừa tưởng tượng ra thôi liền biết thành phố kia nếu thật thành hình, thật có bao nhiêu kỳ vĩ.