Chương 329: Trần Đan? Em Là Ai?

Vô Địch Gian Thương

Chương 329: Trần Đan? Em Là Ai?

Chương 329: Trần Đan? Em Là Ai?

Ngày 12 tháng 12 năm 1998,

Đinh Phong dẫn theo đám huynh đệ thẳng tiến Thâm Quyến.

Chuyến đi này là theo gợi ý của Cường, Hắc Long Đảng muốn tiến quân lĩnh vực cầm đồ kiểu mới, thị trường tốt nhất để khởi sự chính là các thành thị kinh kế phát triển mạnh ở phía Nam, nơi mà cư dân có nhu cầu sử dụng các dịch vụ tài chính cao hơn những khu vực khác trong nước.

Tới Thâm Quyến chuyến này, mục đích của Đinh Phong là khảo sát địa bàn, tìm chỗ đóng quân, bắt đầu triển khai nghiệp vụ.

Cường vì bận rộn với kế hoạch mở website nhạc, vừa hay cũng đang ở Thâm Quyến, thế là cùng với Đinh Phong hội hợp.

Sau bữa tiệc, cả nhóm tìm được một quán cà phê dưới chân Thiên An IPC, tòa nhà cao nhất thành phố.

Quán có kê bàn ngay vỉa hè, hơn nữa tháng 12 thời tiết se se lạnh, ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm ở đây quả là một trải nghiệm không tệ.

Vương Hải mải mê ngắm những thiếu nữ thành thị xinh đẹp chốc chốc ngang qua, sau cùng chép miệng nói:

"Mẹ nó, người ta nói Tây Bộ hoang vu em không quá đồng ý, nhưng nếu sợ về số lượng mỹ nữ thì đúng là không sai rồi. Đại ca, hay là anh để em ở lại đây đi!"

Đinh Phong nghe xong cười hỏi:

"Mày đòi ở lại, vậy còn em Tiểu Phương ở Lạc Đô thì thế nào?"

Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh Vương Hải làm ra quyết định:

"Uhm… không thể vì một bông hồng mà bỏ cả vườn hoa được. Đại ca nói phải không?"

Hứa Dũng liếc mắt khinh thường mà nhìn Vương Hải, hắn vẫn nhớ lúc xuống sân bay tên này còn gọi điện cho con gái nhà người ta nói nhớ nhung các kiểu, giờ mới qua bao lâu đã liền bị mỹ nữ Thâm Quyến câu mất hồn phách rồi.

Cường ngồi bên, nghe tới đây liền xen miệng nói:

"Anh Vương yêu thích mỹ nữ, vậy Thẩm Quyến chính là đất lành rồi, tha hồ mà chọn"

Vương Hải gật gù cao hứng, sau đó quay sang Cường hỏi:

"Mỹ nữ Giang Nam như mây sao tôi thấy Đỗ tổng bấy lâu vẫn lẻ bóng một mình nhỉ? Anh nói thử một chút đến cùng muốn tìm cái dạng gì, anh em có khi giúp được"

Đinh Phong hiếm khi có chuyện phiếm để nói với Cường, liền lập tức phụ họa:

"Đúng, cho cái tiêu chuẩn. Anh nếu như không kén ăn, tôi biết có cô bé đồng hương, hiểu tình thú, công phu tốt, Đỗ tổng tùy tiện thể hiện một chút, tiểu cô nương có thể toàn thân tâm sùng bái. Muốn không hôm nào tôi giúp anh ước hẹn một hồi?"

Vương Hải nghe Đinh Phong nói xong, hai mắt tỏa sáng, quên béng luôn là chính mình vừa có ý định giúp Cường tìm chân dài, nhanh nhảu lên tiếng:

"Thật sự? Dạng gì đồng hương? Đại ca nói rõ chút, vạn nhất Đỗ tổng không muốn thì em muốn a!"

Cường tâm tình cũng đang vui vẻ, không ngại cùng đám huynh đệ hắc bang đùa bỡn một chút, liền chỉ vào cô gái vừa đi qua nói:

"Thấy không, nhìn cô này đi, bước đi thân không thẳng, nửa người trên như đổ về phía trước, dáng đi như thế tôi không thích"

Lại chỉ về phía sau một cô gái khác:

"Nhìn thấy cái kia không, trang phục màu xanh lam ấy, bước đi như luyện qua cử tạ, như vậy tôi tuyệt đối không động vào"

"Mang kẹp tóc bên kia, hai chân vòng kiềng, ở giữa có thể nhét vừa cái nồi, không dễ nhìn"

"Bên kia, cắm đầu bước đi, cứ như sắp ngã, các anh nói như vậy, có thể mang theo đi ra bên ngoài sao?"

"Bên kia..."

Cường đột nhiên không nói.

Hắn thẳng tắp mà nhìn đối diện từ trước cửa tòa nhà Thiên An IPC vừa bước qua mấy nữ nhân viên, vốn là luôn để người khác ấn tượng về một Đỗ Tổng luôn thong dong bình tĩnh, giờ khắc này vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, vừa là không dám tin tưởng lại là mừng rỡ như điên, tựa hồ muốn xông qua lại cực lực kiềm chế chính mình, lúc hắn luống cuống đứng lên còn va vào cạnh bàn, may mà Đinh Phong kéo lấy, không phải vậy liền trực tiếp ngã xuống.

Khi mấy vị lão đại Hắc Long Đảng quay đầu lại xem mấy nữ nhân viên kia thì mấy cô gái cũng đang quay đầu lại nhìn bọn họ, hiển nhiên Cường biểu hiện ra thất thố để các cô cảm thấy rất kỳ quái, đây chính là trong truyền thuyết hoa si sao?

Nhìn các nữ sinh đi qua chỗ ngoặt, Cường vội vàng xô ghế, nói cũng không nói một lời liền hấp tấp theo đuôi mà đi.

Mấy vị lão đại hắc bang một đám há hốc mồm, ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong lòng người nào cũng đồng dạng nghĩ "Mới vừa hỏi hắn yêu thích dạng gì, ra vẻ bắt bẻ như thế một hồi rốt cục bây giờ là biến thành thế nào rồi? Đỗ tổng đây là diễn kịch chơi chúng ta đây? Hàng này làm sao không đi thi Bắc Ảnh?"

(Ghi chú: Bắc Ảnh: Học viện Điện ảnh Bắc Kinh)

Cường tất nhiên đã không còn tâm tư mà đi quản đám Đinh Phong đang nghĩ cái gì bởi lúc này toàn bộ tâm trí của hắn đều hướng về mấy người nữ sinh phía trước.

Nhìn mấy trong đó một bóng váy trắng đi vào một tòa nhà văn phòng, Cường trong đầu trống rỗng, chỉ có một thanh âm nhiều lần vang vọng:

"Vân Giang, chị Vân Giang, đúng là chị ấy rồi! Mình tìm thấy rồi! Rốt cuộc tìm được rồi…"

Bảo vệ nhìn Cường lạ mặt, lại muốn tiến vào trong tòa nhà, liền ngăn lại:

"Anh muốn gặp ai? Có hẹn trước sao?"

Bị cản lại, Cường vội vàng nói:

"Có! Tôi muốn tìm một cô gái tên là Vân Giang, Dương Vân Giang, anh làm ơn liên hệ giùm"

Người bảo vệ nhíu nhíu mày hỏi lại:

"Trong này có rất nhiều công ty, anh rốt cục muốn tìm người của công ty nào?"

"Công ty… uhm, là công ty của mấy cô gái vừa đi vào"

Thấy Cường không nói ra được thông tin, viên bảo vệ có mấy phần nghi ngờ nhưng mấy cô gái vừa đi qua thì hắn biết rõ là thuộc đơn vị nào.

Để Cường đứng chờ, hắn vào trong bốt gác liên hệ một chút, rất nhanh liền đi ra nhìn Cường trầm giọng:

"Tôi vừa gọi điện cho lễ tân công ty Hải An, bọn họ nói không có người nào có tên giống như anh nói"

"Không có sao?"

Nhận được câu trả lời, Cường có mấy phần thất lạc, chẳng nhẽ là hắn nhận lầm.

Không đúng, mặc dù kiểu tóc Vân Giang đã khác xưa nhưng khuôn mặt đó, dáng người đó tuyệt đối là không sai được.

Cường yêu cầu muốn được vào trong liên hệ nhưng bảo vệ dĩ nhiên là không đồng ý, nguyên tắc nơi này nếu không phải nhân viên hoặc khách có hẹn trước tuyệt đối là không thể vào cửa.

Cường chẳng còn cách nào đành đứng trước cửa bồi hồi, chờ mong có thể gặp lại được Vân Giang, mãi đến khi Đinh Phong điện thoại hỏi hắn ở đâu, Cường mới lấy lại tinh thần nói bọn họ về trước, hắn có việc cần giải quyết sẽ gặp lại sau.

Buổi chiều Cường chẳng có tâm tư làm việc gì khác, mặc dù Đoàn Văn Hậu lái xe tới đỗ ven đường nhưng hắn cũng không ngồi, cứ đứng trước cửa tòa nhà chờ đợi.

Bộ dáng của hắn lúc này quả thật có mấy phần giống như phường du đãng, nam nhân viên đi qua hoàn toàn không thấy, chuyên môn nhìn chằm chằm các cô gái quét tới quét lui.

Các nữ nhân viên bị hắn nhìn đến đầu không dám ngẩng, ngực không dám ưỡn lên, bước đi tư thế cũng khó chịu, một ít cô gái trẻ bởi vì bị hắn nhìn cho bối rối, bước sai nhịp, giẫm cả lên giày cao gót, suýt nữa thì ngã.

Bảo vệ tòa nhà không chịu được, chạy tới hỏi Cường rốt cục là làm gì, đừng đến khu vực này quấy rối.

Cường trở về xe ngồi một lát, nhưng rất nhanh lại chạy ra, lần này hắn đứng xa hơn vị trí cũ, tiếp tục đứng chờ.

5h chiều, giờ tan tầm rốt cục cũng tới, vừa thấy nhân viên lục tục trở về, Cường bởi vì đứng thờì gian quá dài, chân đã đã tê rần, bước đi không vững, suýt chút nữa ngã chổng vó.

Cắn răng trụ thẳng người, Cường lại hướng cửa tòa nhà đi mấy bước.

Xa xa đi tới mấy cái bóng người màu trắng nhạt...

Nhìn thấy Vân Giang.

Cường thực sự chờ không được, hắn muốn nghe giọng nói của Vân Giang đã sắp muốn điên rồi, theo đó chẳng kịp nghĩ ngợi cái gì liền sải bước đến trước mặt cô run giọng:

"Chị Vân Giang, ra là chị ở chỗ này. Đi lâu như vậy, có thể nói cho tôi một lời giải thích sao?"

Trần Đan trừng hai mắt nhìn Cường, cô nhận ra chàng trai này chính là người ở quán cà phê buổi trưa gặp mình cùng đồng nghiệp làm ra phản ứng kỳ lạ, sau đó còn bám theo tới văn phòng làm việc.

Nghe hắn giống như là đang nói chuyện với mình, cô thầm nghĩ hắn nói với mình những lời vừa rồi là có ý gì? Hơn nữa, sao lại gọi mình là Vân Giang?

"Xin lỗi, anh nhận nhầm người!"

Trần Đan cho rằng người này nếu không nhầm lẫn thì hẳn là đang cố ý tiếp cận mình, cô nhìn Cường đáp một câu sau đó vòng qua hắn muốn ra trạm xe buýt.

Cường có chút gấp, hắn mau mau xoay người lại đuổi tới trước người Trần Đan:

"Chị Vân Giang, có chuyện gì thế? Đừng đùa nữa! Chị biết tôi tìm chị khổ sở thế nào không?"

Trần Đan có chút buồn bực mà nhìn Cường, sau đó sẵng giọng:

"Tôi nhắc lại, tôi không phải là người anh cần tìm! Tôi tên Trần Đan, tôi không quen anh, cũng không biết người tên Vân Giang anh nói là ai. Giờ thì làm ơn nhường đường!"

Trần Đan nói xong liền đi, Cường đương nhiên không từ bỏ lại đuổi theo.

Tới gần trạm xe buýt, Cường lần thứ ba ngăn cản Trần Đan, lần này Trần Đan nhìn qua đã có chút tức rồi.

Nhìn ánh mắt xa lạ của cô không giống như là đang diễn trò, Cường có chút hoang mang nói:

"Chị Vân Giang, chẳng lẽ chị thật không nhận ra tôi?"

Trần Đan chính là không có nói, im lặng vòng qua.

"Tiểu Đan, làm sao? Hắn là ai?"

Một nam thanh niên tay xách theo một túi táo từ phía sau đuổi lên, đứng ở bên cạnh Trần Đan, đem túi táo đưa cho Trần Đan, sau đó cau mày nhìn Cường.

Trần Đan kéo tay áo người thanh niên nói:

"Không có chuyện gì, anh ta nhận lầm em với một người khác. Mà sao hôm nay công ty anh tan sở sớm như vậy, bình thường toàn làm tới bảy giờ tối kia mà?"

Nam sinh một mặt uy hiếp nhìn Cường, sau đó mới quay sang Trần Đan nói:

"Em về nhà chuẩn bị một chút, lát nữa anh qua mình cùng đi ăn"

Vân Giang gật đầu:

"Vâng!"

Cường nghe xong màn đối thoại, đầu óc gần như muốn phát điên.

Cô gái này giống Vân Giang như đúc lại luôn miệng nói không phải, từ thái độ thì gần như rõ ràng không nhận biết hắn? Rốt cục đây là chuyện gì? Chẳng lẽ thiên hạ còn có người giống nhau đến thế? Hay là Vân Giang có chị em ruột?

Không đúng, Vân Giang chỉ có một người em trai! Hơn nữa, nốt ruồi dưới cổ kia, tuyệt đối là không sai được.

Nhưng là nếu đúng là Vân Giang thì vì sao cô ấy lại không nhận ra mình, cái này không giống như là đang diễn chút nào.

Cường nhìn chằm chằm người thanh niên bên cạnh Trần Đan.

Người thanh niên với hắn đối diện một hồi, chủ động dịch ra tầm mắt. Quyết định này rất sáng suốt, bởi vì nếu như hắn tiếp tục dùng vẻ mặt thách thức mà nhìn Cường, Cường nhất định sẽ động thủ đánh hắn.

Trần Đan nhìn thấy Cường như thế, sửng sốt một chút, lôi kéo nam thanh niên tránh khỏi Cường, hướng về phương hướng khác đi đến.

Động tác của hai người tuyệt không phải thân thích hay bạn bè bình thường nên có. Cường trong lòng như phát hỏa, toàn thân hắn nhẹ nhàng run rẩy, một cơn tức giận thoáng chốc trải rộng toàn thân.

Xe buýt từ đâu tà tà đỗ lại, rất nhanh mang theo Trần Đan cùng người thanh niên rời đi.

Cường ngơ ngẩn nhìn theo chiếc xe, cho tới khi không còn thấy được bóng dáng mới bần thần ngồi xuống ghế chờ trong trạm, mặc dù trong lòng rất hỗn loạn nhưng hắn vẫn nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, tình huống bây giờ không có biết rõ, không thể dễ dàng phán đoán lung tung.

Cứ việc mỗi người đều có bí mật, cho dù là những người thân nhất cũng không ngoại lệ, nhưng Cường tin tưởng, Vân Giang cố tình lừa gạt mình khả năng không lớn, mấy năm luyến ái, Cường hiểu rõ con người cô.

Hiện tại đầu tiên Cường muốn biết chính là tên khốn kiếp vừa rồi mẹ hắn là ai, là từ chỗ nào chui ra.

Nhớ lại cảnh Vân Giang cùng tên đó nói cười thân thiết, khi lên xe gã đó còn ôm eo cô, cảm giác phẫn nộ chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.

Đây là người đàn bà của hắn, đây là chính hắn vợ tương lai, hiện tại con mẹ nó có người khác dám ôm lên, thử hỏi những ngày tháng tiếp đây hắn còn làm sao mà qua nổi?

Nghĩ ngợi một hồi, Cường liền cầm lên điện thoại, bấm cho Lý Hạo.

Ngay khi có người tiếp nhận, Cường liền nói:

"Anh giúp tôi tìm một công ty thám tử uy tín, giá tiền không thành vấn đề, thời gian là ngay lập tức"