Chương 355: Trước Đêm Chung Kết

Vô Địch Gian Thương

Chương 355: Trước Đêm Chung Kết

Chương 355: Trước Đêm Chung Kết

Trong quán cà phê sách đối diện với trường quay, nơi diễn ra đêm chung kết Cuộc thi tiếng hát truyền hình, Cường ngồi sát bên cửa sổ để mặt trời chiếu vào, ngắm dòng người qua lại.

Hắn đa số thời gian chẳng tập trung lắm, đi cùng Cường có bốn vệ sĩ, hai người ngồi ngoài xem báo dưới bóng cây ngô đồng, hai người ngồi trước quầy bar uống cà phê tán gẫu, có bọn họ bảo vệ là đủ phân lượng rồi.

Cửa ra vào xuất hiện một cô gái xinh đẹp, Cường không biết là ai nhưng thấy cô ta nhìn mình cười nhẹ, hắn cũng gật đầu chào lại.

Cường đang nghĩ có nên hay không mời mỹ nhân ngồi cùng thì đã thấy cô gái chọn bàn bên cạnh, đã thế còn cố ý xoay lưng lại phía mình, hắn nhún vai, tiếp tục buồn chán lật sách.

Lại nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, Cường vốn chẳng tập trung xem sách ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Dương dẫn theo hai thanh niên và hai cô gái xinh đẹp đi tới một cái bàn khác nói chuyện.

"Mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp, không lẽ thằng này cũng chạy tới Thâm Quyến nghe nhạc hay sao?"

Cường thầm rủa sau đó quay sang nhìn mỹ nữ bên cạnh, cô đã đeo kính lên, tay trái vén mái tóc dài giữ ở trán, không cho nó xõa xuống quấy nhiễu cô xem sách, nhìn dáng vẻ chăm chú, hình như sự ồn ào vừa rồi chẳng khiến cô phân tâm chút nào, do cả cô và Cường đều ngồi quay lưng về phía cửa sổ nên đám Thẩm Dương không chú ý.

Đúng là hiếm có một cô gái nào có sự chuyên tâm như vậy, xem chừng hàm dưỡng thật không đơn giản, Cường nghĩ thế, vắt chân lên ngồi nghe Thẩm Dương và đám bạn ba hoa.

Có lẽ vì muốn thể hiện với mấy cô gái đẹp, Thẩm Dương chính là hùng hồn lớn giọng:

"Thời buổi này, muốn kiếm chút tiền với một số người là rất khó, với bọn này mà nói lại là quá dễ... Thằng chó này, sớm bảo mày về nhà có bao nhiêu tiền thì vay bấy nhiêu, đảm bảo là kiếm chắc. Mày lại không biết xấu hổ mang hai vạn tới nói là tận lực rồi, nếu chẳng phải nể mặt mọi người là bạn, tao chẳng mặt mũi nào đánh tiếng với người ta cho mày gộp chung... Giờ thì biết hối hận rồi chứ?"

Thẩm Dương vênh váo tự đắc nói với một thanh niên, hăng lên còn đưa cả tay gõ đầu tên đó:

"Nhát gan thì kiếm chút tiền đó cũng giỏi rồi, mày nói ra xem nào, cái công ty mày làm việc mỗi năm có trả được cho mày bốn vạn không?"

Cường thấy tên thanh niên bị gõ đầu cũng chẳng giận, còn cười toe toét nói:

"Lão đại ăn thịt, bọn em đi theo húp canh là được"

"Nhanh nhanh thôi việc ở cái công ty rách nát đó đi, tao bảo anh họ tao cho mày cái chức ở Tân Nguyên, theo bọn tao kiếm ăn là được. Nếu như một năm mày không kiếm được 100 vạn, tao dù bảo Dung Dung giới thiệu mấy em trong đội của cô ấy cho mày, thì mày cũng không giữ nổi, cái miệng phía dưới của nữ nhân, chỉ có nhét tiền vào mới thực sự thỏa mãn được thôi"

Thẩm Dương nói oang oang, chẳng ngại Cường ngồi bàn bên cạnh có thế nghe thấy lời mình, tay vừa nói vừa sờ mông cô gái ở bên, cô gái đó nói hắn ăn nói thô tục, ngúng nguẩy đưa tay ra véo hắn, chẳng biết Thẩm Dương thì thầm gì đó vào tai cô ta, làm cô ta bật cười, mặt còn ửng đỏ, cái mông đẫy đà ngồi lên tay Thẩm Dương, mặt quay sang nói chuyện với cô gái đi cùng.

Cô gái còn lại sau khi đi vào cởi áo khoác ra, mặc áo chun màu cà phê ngồi đó có vẻ thiếu tự nhiên, ánh mắt u oán, đại khái phản cảm với kiểu nói chuyện cố ý thô bỉ của Thẩm Dương và thái độ phóng túng khinh người của hắn, nhưng lại cực kỳ khao khát thủ đoạn kiếm tiền thần kỳ cùng cuộc sống xa hoa của hắn, đại khái là loại muốn buông thả nhưng lại không cam tâm.

Nhìn hai cô gái xinh đẹp đó chân rất dài, Cường đoán hẳn là sinh viên trường múa hoặc thành viên của vũ đoàn nào đó, nghĩ tới cả xã hội đang vật chất hóa, Cường liên hệ với nội dung phim ảnh trên ti vi đều gây dựng nên hình ảnh những cô gái càng xinh đẹp thì bản tính ai cũng nhất định đoan chính thánh thiện mà buồn cười.

Thấy Thẩm Dương khoe khoang đặt di động của mình lên bàn, Cường đang buồn chán, có ý chọc hắn một phen, lấy di động đời mới hai màn hình của mình ra, dưới ánh tịch dương vỏ thép tỏa ra ánh kim mịn màng hết mức.

Người có điện thoại di động thời đại này đều thuộc thành phần thượng lưu, di động của Thẩm Dương giá thị trường đều tiệm cận sáu ngàn tệ, thuộc về hàng cao cấp, tinh tế thời thượng, nhưng đem so với chiếc điện thoại di động của Cường thì thua sút rất nhiều.

Ánh sáng phản chiếu làm Thẩm Dương chú ý, hắn nhìn sang, nhận ra đối phương chính là kẻ làm bẽ mặt mình ở nhà khách trấn ủy Huệ Châu, chân mày nhíu lại thật chặt.

Thẩm Dương là con cháu nhà họ Thẩm nhưng cũng không thuộc về dòng chính, hắn chủ yếu là nịnh bợ dựa hơi cha con Thẩm Bách Vạn, Thẩm Bách Thiên mà tự tung tự tác ở Tùng Giang.

Lần trước sở dĩ Thẩm Dương dám lên tiếng dọa nạt Cường, phần vì nóng giận, phần là còn chưa rõ lợi hại của đối phương nhưng trải qua cuộc đụng độ giữa Hùng Phi với Cường, Thẩm Dương biết vị thiếu gia này sức hắn là không thể đụng vào được.

Hoàn khố cũng chia đẳng cấp, Cường được liệt vào hạng hoàn khố cực đỉnh rồi, bất quá Thẩm Dương cũng chưa tới mức gặp mặt không có cả dũng khí hỏi một câu. Loại xuất thân như Thẩm Dương rất thực tế, da mặt dầy, cân nhắc một chút, sắc mặt liền thay đổi, giả lả cười nói:

"Ồ, ra là Đỗ Thiếu gia, thật trùng hợp, không nghĩ lại gặp anh ở đây"

Thấy Thẩm Dương mới mấy ngày trước còn hùng hổ với mình, thái độ hiện tại lại tỏ ra thân thiện, Cường không khỏi than tên này lợi hại, đúng là điển hình của thành phần "liếm chó".

"Anh Thẩm gặp tôi chắc không vui đâu nhỉ, nghe lời anh tôi đã chạy tới Thâm Quyến rồi mà vẫn không tránh được, cái này không thể trách tôi đâu đấy"

Nghe giọng điệu trào phúng của Cường, Thẩm Dương cười gượng:

"Ha ha, hôm đó là hiểu lầm, nếu biết là anh Đỗ, tôi sao lại dám nói như thế chứ"

Nói xong, để tránh phát sinh thêm bối rối, Thẩm Dương chủ động nói sang chủ đề khác:

"Điện thoại này anh Đỗ là mới mua sao? Tôi xem thử qua một chút được chứ?"

Đối với kẻ tiểu nhân, Cường cũng không buồn chấp, sẵn tay nhấc di động của mình đưa cho Thẩm Dương, hai cô gái bên cạnh cũng tròn mắt ghé đầu vào ngắm nghía.

"Em là học về vũ đạo à?" Cường hỏi.

"Dạ…"

Cô gái kia ngẩng đầu lên:

"Anh hỏi em sao?"

"Ừ, em tên là gì?"

"Trương Mạn Ngọc, bọn em đều ở ca vũ đoàn quân khu"

Trương Mạn Ngọc dè dặt nói, cô ta sớm chú ý Cường ngồi đó xem sách một mình rồi, khí chất nhàn nhã nhưng đầy trầm ổn tỏa ra trên người hắn giống như mặt nước hồ, tuyệt đối không phải hạng thô lỗ cố ý ra vẻ như Thẩm Dương có thể so được.

Cũng giống như nam sinh nhìn cô gái xinh đẹp ngồi điềm tĩnh đọc sách, trong lòng sinh ra tình cảm, thiếu nữ trẻ tuổi với chàng trai anh tuấn, khí chất hơn người cũng dễ dàng sinh thiện cảm.

"Tên em đẹp như vẻ ngoài của em vậy. Anh gọi Đỗ Bá Cường, trước lạ sau quen, nếu anh còn nhớ trước kia đã gặp em ở đâu thì chúng ta được coi là bạn chưa?" Cường cười mê hoặc.

"Anh đã gặp em rồi à? Sao em không nhớ nhỉ?", Trương Mạn Ngọc cười có chút thẹn thùng nhưng đồng thời cũng lại có chút hưng phấn.

"À, anh có việc phải đi đây"

Cường nói xong, đột nhiên đứng dậy bỏ đi, Thẩm Dương chẳng hiểu ra sao, gọi với theo:

"Anh Đỗ, di động của anh…"

Cường ra cửa rồi quay lại, nhìn Trương Mạn Ngọc làm bộ ngạc nhiên:

"Ồ, em cũng uống cà phê với bạn ở đây sao? Anh còn nhớ đã gặp em ở đâu đó"

Nói xong, hắn ung dung ngồi xuống chỗ cũ, chăm chú nhìn Trương Mạn Ngọc cười:

"Như thế này chúng ta được coi là bạn chưa?"

Cô gái bật cười, vẻ mặt thùy mị hết sức dễ thương, nũng nịu nói:

"Chưa thấy ai vô lại như anh... Được rồi, coi như chúng ta là bạn"

Cường vẫy tay gọi phục vụ tới, dặn vài câu sau đó đem một đoạn hắn vừa học lỏm được trong cuốn tiểu thuyết trên bàn nói với Trương Mạn Ngọc:

"Em mặc áo chun màu cà phê, trông nhu hòa tinh tế, giống như phong cách cà phê Lam Sơn thuần hương vừa miệng. Mái tóc em dưới ánh hoàng hôn có sắc màu như cà phê Mạn Gia Đặc, anh bảo phục vụ pha thêm cà phê Mạn Gia Đặc vào cà phê Lam Sơn, Lam Mạn, Lam Mạn, cái tên này tựa hồ vô cùng hợp với em..."

(Ghi chú: Lam Mạn: màu xanh mềm mại)

Thẩm Dương mắt trố ra, nhìn Trương Mạn Ngọc thẹn thùng phấn khích đứng dậy đi qua bàn Cường, trong lòng trừ chua chát tự ti, ngay cả chút ghen tị cũng chẳng có.

Hắn tán tỉnh Trương Mạn Ngọc lâu lắm rồi, cuối cùng đưa được Phương Đĩnh Chi bạn thân của Trương Mạn Ngọc lên giường, định đi đường vòng nói không chừng có cơ hội đoạt được trái tim cô, nào ngờ chỉ năm phút thôi Cường đã lấy mất nửa hồn vía của Trương Mạn Ngọc rồi.

Cường mỉm cười mời Trương Mạn Ngọc ngồi, đang định nói chuyện thì nghe được tiếng cười nhẹ của mỹ nữ bàn bên.

Quán cà phê sách này là điểm đến quen thuộc của Trần Tĩnh, mấy ngày này công việc bận bịu, cô tới đây muốn tĩnh tâm một chút, không nghĩ lại gặp được Cường, tính cả lần này, đây đã là lần thứ ba cô thấy hắn.

Có thể nói người thanh niên này để cho Trần Tĩnh có ấn tượng rất đặc biệt, giống như là tại mỗi lần gặp hắn, đều sẽ thấy một mặt tính cách khác nhau.

Nếu lần đầu tiên, Cường khiến Trần Tĩnh nghĩ hắn là một thanh niên cường hãn, thông minh đầy huyết tính thì ở lần thứ hai, Cường lại xuất hiện trước mắt cô trong hình ảnh một doanh nhân lịch lãm đầy bí ẩn. Cho tới lần thứ ba gặp mặt, đó là một phong cách khác, Cường lúc này giống như một lãng tử đa tình, thật khó mà hình dung hắn sẽ cùng với chàng trai tả xung hữu đột trước kia lại là cùng một người.

Trương Mạn Ngọc nghe được tiếng cười, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Trần Tĩnh, chỉ là cô ngồi quay về phía cửa sổ, thêm vào mái tóc dài buông xuống, che đi bên mặt, từ chiếc áo đỏ thẫm bó sát người, có thể nhìn ra vóc dáng gợi cảm nóng bỏng của cô, Trương Mạn Ngọc nghi hoặc nhìn Cường.

Cường nhún vai giang tay ra, biểu hiện mình không quen, Trương Mạn Ngọc nửa tin nửa ngờ nghiêng đầu qua nhìn Trần Tĩnh, lúc này Trần Tĩnh hai tay ôm đầu mặt gần như vùi vào trong đống sách.

Thẩm Dương tâm tình ủ rũ, không ngờ chẳng sinh nổi căm hận với Cường, trả di động cho Cường, bảo với phục vụ không cần mang nước tới nữa rồi đứng lên cáo từ rời đi, cô gái khoác tay hắn trước khi đi còn gọi Trương Mạn Ngọc một tiếng, Trương Mạn Ngọc hơi do dự, theo lý cô phải nên đi cùng bạn, trong lòng lại không muốn.

Cường mỉm cười nói:

"Em tới xem đêm chung kết âm nhạc phải không? Uống cà phê xong anh cũng qua đó"

Trương Mạn Ngọc lúc này mới nói với bạn:

"Một lát nữa mình tới!"

Đám Thẩm Dương đi rồi, Trần Tĩnh mới quay lại, thủ đoạn tán gái cao minh của Cường làm chính cô cũng cảm thấy xiêu lòng.

Bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm, tuyệt mỹ vô song của Trần Tĩnh, Trương Mạn Ngọc sững người, các cô gái nếu quá tự tin vào dung mạo của mình, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn quá nửa sinh ra tự ti. Quan trọng nhất là dáng vẻ thùy mị phát tán ra khí chất thanh thuần và quyến rũ cực kỳ tự nhiên, làm Trương Mạn Ngọc tự thẹn vì thua kém người khác, thấy Cường đang mỉm cười với đối phương, cho rằng cô gái này và Cường rất thân thiết, có lẽ là một cặp đôi chưa biết chừng, xấu hổ tức giận vì bị trêu đùa, muốn đứng dậy đi ngay.

Cường đã gặp nhiều mỹ nhân, lại từng có cô gái nhan sắc khoáng tuyệt thiên hạ như Vân Giang bầu bạn cho nên cũng không dễ dàng bị vẻ đẹp của Trần Tĩnh làm cho mê mẩn, hắn biết mình bị hiểu lầm, nhưng cũng không đi giải thích nhiều.

"Anh chỉ muốn mời em cốc cà phê"

Cường nhìn Trương Mạn Ngọc chân thành nói:

"Nếu vừa rồi anh nói gì khiến em hiểu lầm, thật sự xin lỗi em... Nếu như em muốn biết đám người Thẩm Dương đó là loại gì, anh không ngại mời em thêm một cốc cà phê nữa, có lẽ trong lòng em cũng hiểu, hoặc em cảm thấy những điều đó không hề gì, anh chỉ mời em một tách cà phê... Lam Mạn cà phê, có lẽ sau này sẽ có chàng trai thực sự vì em uống Lam Mạn cà phê"

Phục vụ mang cà phê lên, Trương Mạn Ngọc ngồi xuống, im lặng uống hết rồi mới đi.

Trần Tĩnh áp mặt lên cửa kính, nhìn cô gái đó bước dưới cây ngô đồng vừa đi vừa lau nước mắt, quay lại trừng mắt nhìn Cường:

"Anh thật tàn nhẫn, vô lại tán tỉnh người ta, lại tàn nhẫn đả kích..."

Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh lên tiếng kể từ khi bước vào quán, Cường nhún vai, cầm ly tới bàn cô, cùng cô ngồi uống cà phê, không nói gì cả.

Thái độ tự nhiên của Cường không làm Trần Tĩnh khó chịu, ngược lại vẻ tự tin như nắm giữ mọi thứ trong tay của hắn lại khiến cô cảm thấy hứng thú, Trần Tĩnh đưa mắt nhìn ánh chiều tà xa xa, lại nói:

"Cho dù biết đó là ảo giác mỹ lệ, nhưng vẫn hơn không có ảo giác nào, anh có thấy thế không?"

"Tôi thà đơn thuần tin đó không phải là ảo giác"

Cường cười:

"Những thứ mỹ lệ nếu chỉ là ảo giác, thì thế giới này thật khiến người ta chán chường... Cô có thấy thế không?"

Trần Tĩnh nở nụ cười đẹp đẽ:

"Anh đúng là vô lại... cũng phải, đó không phải ảo giác"

Thấy Cường còn muốn nói với mình, vội vàng cầu xin:

"Đừng, đừng, đừng, đừng nói nữa, tôi còn phải xem thêm vài trang sách nữa, anh mà nói tiếp tôi không xem được, khả năng tự kiềm chế của tôi rất kém"

Cường lại buồn chán lật sách xem, cũng không đi hỏi đối phương danh tính là gì, hắn xem lần gặp gỡ này đơn giản như một sự tình cờ, thoáng qua rồi thôi.

Mặt trời đã xuống sau núi, Trần Tĩnh rốt cục cũng đứng lên cáo từ, Cường cùng với mấy người vệ sĩ tìm chỗ ăn cơm, đi qua đường còn gặp đám Thẩm Dương nhưng chẳng thấy bóng dáng Trương Mạn Ngọc đâu, thầm nghĩ hẳn lời lúc trước của mình xem ra vẫn có tác dụng.