Chương 418: Bức Hiếp

Vô Địch Gian Thương

Chương 418: Bức Hiếp

Chương 418: Bức Hiếp

Khi Đặng Ngọc Lan một lần nữa nhìn thấy Vân Giang, khỏi phải nói cô vui mừng thế nào, đáng tiếc Vân Giang ngoài một chút cảm giác thân cận thì gần như không nhớ chút gì về cô.

Cường đã nói trước với Đặng Ngọc Lan tình hình của Vân Giang cho nên mọi chuyện không quá đường đột.

Vân Giang nói muốn trở về Việt Nam, Cường vì thân bất do kỷ, Đặng Ngọc Lan rất sẵn sàng giúp hắn, dù sao cũng sắp đến thời điểm cuối năm, cô cũng phải về đoàn tụ cùng gia đình, nhân tiện mang theo Vân Giang cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Cường là bạn trai của Vân Giang nhưng thực ra thời gian hắn ở cạnh cô không nhiều, xét về mức độ thân mật có lẽ Đặng Ngọc Lan còn hơn cả hắn, có những chuyện mà chỉ hai người bọn họ biết với nhau.

Cường vì muốn Vân Giang sớm khôi phục trí nhớ, để Đặng Ngọc Lan mời Vân Giang về Bạch Hạc làm việc, hắn rất hi vọng chuyện này có thể giúp ích cho Vân Giang lấy lại được ký ức.

Vân Giang biết Cường sang Trung Quốc làm ăn nhưng không nghĩ tới Cường lại là ông chủ của chuỗi siêu thị Bạch Hạc.

Cho dù tại Thâm Quyến, Bạch Hạc không phải rất lớn nhưng ở Tùng Giang cùng các thành phố xung quanh, nó thực sự rất có danh tiếng.

Trước đề nghị của Đặng Ngọc Lan, cô ban đầu có chút lưỡng lự bất quá nghĩ việc này đối với bản thân trăm lợi mà không hại, cân nhắc một hai ngày cũng liền đồng ý xin thôi việc ở đơn vị cũ chuyển tới Bạch Hạc công tác.

Vị trí Tổng Giám đốc đang do Đặng Ngọc Lan phụ trách, Cường cũng không có ý định thay đổi, hắn để Vân Giang về hỗ trợ quản lý hệ thống cửa hàng tiện lợi 7 Eleven, công tác này có lẽ sẽ phù hợp với Vân Giang hơn cả.

************************

Mối quan hệ giữa Cường và Vân Giang ngày một tốt nhưng có kẻ lại đang điên cuồng lên vì điều đó.

Đoàn Khánh kể từ sau sự kiện lộ clip nóng, chính thức thân bại danh liệt. Thông qua Chu Chính chỉ điểm, Đoàn Khánh đã biết Cường có thân phận không đơn giản, cũng biết cục diện khốn cùng của mình hiện tại có liên quan gì tới kẻ này.

"Mày làm tao mất hết, tao không cam tâm, tao phải báo thù, tao nhất định phải báo thù, tao sẽ cho mày phải nếm mùi đau khổ"

Đoàn Khánh gần đây đã biết Vân Giang mới chuyển công tác từ Thượng Hải về Tùng Giang, hắn chờ đợi ở bên ngoài văn phòng Bạch Hạc nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra được bóng dáng cô, sau khi bám theo liền nắm bắt được nơi ở và quy luật sinh hoạt của Vân Giang ở Tùng Giang.

Chỉ là Vân Giang ở cùng một cô gái nữa, bình thường rất ít khi ra ngoài hoặc ở nhà một mình, cô gái kia cũng rất xinh đẹp nhưng với Đoàn Khánh mà nói, Vân Giang là cô gái khiến hắn khuynh đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên, là người tình hắn luôn khao khát sở hữu cho tới tận bây giờ, càng có sức hấp dẫn hơn.

Vân Giang từng là bạn gái của Đoàn Khánh bất quá quan hệ của hai người chưa từng đi đến một bước kia để hắn rất không can tâm. Sau sự việc lộ clip sex, hắn đã không có cơ hội để nối lại mối quan hệ cùng Vân Giang nhưng vì thế hắn lại càng không can tâm để cô rơi vào tay của kẻ khác, nhất là kẻ đó chính là Cường.

Rất nhiều lần nấp trong bóng tối nhìn dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn và vóc dáng yêu kiều mê đắm của Vân Giang, chính bản thân Đoàn Khánh cũng không biết mình ra tay với Vân Giang là vì báo thù Cường hay là vì một lần thỏa mãn khao khát của bản thân, thực sự làm chuyện đã làm vô số lần trong mơ với Vân Giang.

Cho nên mãi không tìm ra được cơ hội ra tay nhưng trong mấy tuần qua, Đoàn Khánh vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối.

Cuối cùng công sức không uổng phí, tối nay Đoàn Khánh thấy đã khuya mà Vân Giang còn chưa về, đoán hôm nay chắc cô không về nữa, định ngày mai lại tiếp tục, chân đã bước được bước đầu tiên ra khỏi vị trí kín đáo chuẩn bị về chỗ ở thì nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen từ phía xa chạy tới, đỗ lại ở cổng chung cư, tiếp đó là Vân Giang từ trên chiếc xe đó đẩy cửa đi ra.

Đoàn Khánh theo dõi Vân Giang bấy lâu, chẳng cần nhìn biển số cũng biết đó là xe riêng của tên họ Đỗ, thấy xe đi về phía mình, vội rụt người nấp sau đèn đường, tránh để người trong xe chú ý.

Nhìn chiếc Mercedes rời đi, Đoàn Khánh mới yên tâm, từ bóng tối đi ra tiến về phía cửa chung cư, nhớ lại vừa rồi Vân Giang từ xe đi xuống, tựa hồ mặt đỏ lựng mang theo hưng phấn khác thường, trong lòng không khỏi nổi giận:

"Hừm... Chẳng lẽ ở cùng thằng khốn đó làm cô vui vẻ như thế, lát nữa tôi sẽ cho cô biết vui vẻ thực sự là thế nào"

Bị Đoàn Khánh chặn lại ở cửa, Vân Giang sửng sốt một lúc mới tỉnh lại, thấy hắn cười lạnh, ánh mắt bất thiện và ngữ khí cợt nhả của hắn, Vân Giang dự liệu được chuyện không ổn.

"Đoàn Khánh, chuyện của chúng ta đã hết! Anh còn tới đây làm gì?"

Thấy Vân Giang tỏ thái độ lạnh nhạt với mình, Đoàn Khánh như con thú bị thương, gằn lên:

"Mẹ kiếp... cô nói hết là hết sao? Có phải vì thằng đó có tiền, có xe nên cô mới quyết liệt đòi bỏ tôi như thế? Hóa ra cô cũng chỉ là loại ham phú quý hư vinh, trước đây tôi đúng là mắt mù nên mới tin cô là con gái nhà lành như thế!"

Bị người chửi mắng, Vân Giang có chút tức giận quát:

"Đoàn Khánh, anh nói ra lời đó mà không biết tự xấu hổ sao? Anh lấy tư cách gì để trách móc tôi, anh gây ra chuyện gì anh phải tự biết chứ?"

"Tự biết? Ý cô là chuyện kia? Hừ... đó đều chuyện là do thằng chó Đỗ Bá Cường kia gài bẫy cả, mẹ kiếp"

Thấy Đoàn Khánh tới giờ này còn không cho là mình sai, Vân Giang chán nản nói:

"Xin lỗi, ngày mai tôi còn phải đi làm, phiền anh về cho!"

Vì tránh chọc giận Đoàn Khánh, Vân Giang nỗ lực để sắc mặt thật bình thường, tay phải đặt sau lưng len lén vươn ra, ấn lên cửa chuẩn bị vào phòng rồi mau chóng đóng sập cửa lại.

"Đừng thiếu hiếu khách như thế, cô chuyển đến nhà mới, chẳng lẽ không muốn mời tôi vào xem qua một chút sao?"

Đoàn Khánh đã đoán được cử động của Vân Giang, đúng lúc Vân Giang chuẩn bị đóng cửa vào, hắn nhanh chân lách người theo, không cho cô đóng lại.

"Anh muốn làm cái gì? Tôi hô lên đấy"

Cửa không đóng lại được, Đoàn Khánh dùng sức chen vào, Vân Giang kinh hoàng vừa lùi vừa dọa nạt.

"Hô đi! Hô to lên! Cô ở trên cao như thế, có hét lớn thế nào cũng không ai nghe thấy đâu, khu này là căn hộ cao cấp, cách âm rất tốt"

Đoàn Khánh trở tay đóng cửa lại, thấy Vân Giang lục điện thoại muốn gọi điện cầu cứu, liền giằng lấy vứt vào góc.

"Đoàn Khánh, anh không thể làm bậy! Anh tỉnh lại đi!"

Nhìn Đoàn Khánh đắc ý cười gằn đi từng bước một về phía mình, Vân Giang lòng đầy hoảng sợ, không nghĩ tới người bạn trai trước kia lại ẩn giấu trong người là một con ác quỷ thế này.

Nhìn Vân Giang kinh hoàng, Đoàn Khánh càng hả hê nhìn ngắm cơ thể tuyệt trần của cô, thấy Vân Giang giống như nai con nhảy loạn nhưng khuôn mặt vẫn động lòng người, cổ áo đã cởi một cái cúc, lộ ra làn da trắng như tuyết, đồi ngực nhìn nghiêng hết sức nảy nở, vòng eo nhỏ gọn Đoàn Khánh như sắp bị lửa dục trong người thiêu cháy thành than, hai mắt đỏ rực lên như sói đói:

"Mẹ nó, còn giả chính chuyên cái gì? Vừa nãy cô với thằng chó kia trên xe chẳng phải cũng làm chuyện mờ ám gì rồi sao? Mẹ nó, quen nhau bao lâu cô đều ỡm ờ bỏ đói tôi, nếu không vì sao tôi phải ra ngoài tìm gái chứ?"

Vừa nói, Đoàn Khánh vừa sấn sổ bước tới, nhìn Vân Giang từng bước lùi vào góc tường, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, không hề có chút ý chí phản kháng, Đoàn Khánh dục vọng càng mạnh, rút một con dao nhíp chuẩn bị sẵn, nuốt nước bọt quát:

"Cởi áo ra!"

Vân Giang kinh động vô cùng, mặt trắng bệch.

"Tu... Tu..."

Chiếc điện thoại bị vứt trên đất bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ, kẻ đang có mưu đồ làm chuyện ác đột nhiên bị quấy rối, Đoàn Khánh hoảng hốt quay lại, phát hiện ra là di động của Vân Giang, tức giận đi tới, nhìn thấy trên màn hình hiện thị tên của Cường, lửa giận bùng lên trong lòng, cầm chiếc di động nhỏ nhắn ném mạnh xuống đất, khiến nó vỡ nát thành từng mảnh.

"Hừm... đêm hôm còn gọi, còn nói là..."

"Bốp... Á"

Đoàn Khánh vừa quay đầu mới phát hiện ra không biết từ lúc nào Vân Giang đã tới sau lưng minh, giơ cao chiếc ghế đẩu đập xuống đầu hắn, tích tắc trước khi bị đập ngất xỉu, Đoàn Khánh không ngờ mình bị Vân Giang vờ như không có sức phản kháng lừa gạt.

Lúc Đoàn Khánh không cam tâm ngã xuống đất, cánh cửa bị khóa trái bên trong cũng bị người ta đá văng, Cường và Đoàn Văn Hậu ngay lập tức xông vào.

"Cậu Cường!"

Từ lúc Đoàn Khánh xuất hiện, thần kinh Vân Giang căng như giây đàn, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đầy quan tâm lo lắng của Cường, tâm tình mới giãn ra, cô chưa bao giờ trải qua chuyện nguy hiểm như thế này, thần kinh yếu ớt không chịu nổi kích động lớn như thế, người loạng choạng muốn ngã xuống đất.

"Chị Vân Giang, cẩn thận!"

Cường thấy Vân Giang ngã xuống ngay trước mắt, lòng nhói đau như có thứ gì hết sức trân quý bị đánh vỡ, vừa lao tới vừa gọi tên cô, ôm lấy Vân Giang vào lòng, hoảng hốt gọi:

"Anh Hậu, anh mau xem xem cô ấy làm sao rồi!"

Đoàn Văn Hậu đi nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh, xem xét giây lát sau đó nói:

"Cô ấy không có ngoại thương, chắc chỉ là bị sợ hãi quá độ mà ngất đi thôi"

Cường ôm chặt Vân Giang trong lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lấp lánh trên mắt, bế cô ngồi xuống ghế, áp đầu vào mái tóc cô thì thầm:

"Không sao, không sao nữa rồi..."

Nhìn Đoàn Khánh nằm cách đó mấy bước chân, nếu không đang ôm Vân Giang trong lòng, nhất định hắn sẽ đi tới đạp cho thằng khốn này mấy phát.

"Lần này may mắn là anh tinh mắt phát hiện ra có kẻ bám theo chị Vân Giang! Chị ấy không thể ở nơi này được nữa. Chuyện ở đây giao cho anh xử lý, tìm Hồ Hợi xử lý gọn ghẽ đi, đừng trực tiếp động tay, cũng đừng kinh động tới cảnh sát"

Căn dặn xong xuôi, Cường bế Vân Giang xuống lầu trước, lái xe tới căn nhà ngoại vi thành phố trước đây hắn và cô từng ở.

Cẩn thận bế Vân Giang lên giường ở phòng ngủ, thấy cô vẫn mê man, Cường liền giúp cô cởi giày, lấy chăn đắp lên người cô, ngồi bên giường lặng lẽ ngắm nhìn cô hồi lâu, vuốt ve gò má trơn mịn.

Ngồi không biết bao lâu, hắn mới đứng dậy rời phòng, tới gian phòng khác để ngủ.

"Đừng đi!"

Thực ra Vân Giang đã tỉnh lại rồi nhưng nãy giờ giả vờ ngủ, Cường đưa cô tới đây, chính Vân Giang cũng không biết hắn có ý đồ gì với mình hay không, cô sợ hắn cũng sẽ giống như Đoàn Khánh, muốn chiếm đoạt cô. Bất quá, trải qua lâu như vậy Cường không làm ra hành động gì, Vân Giang biết mình nghĩ oan cho hắn.

Cường thấy khuôn mặt cô vẫn còn hoảng loạn, nắm nhẹ tay cô, tay phải yêu thương vuốt má Vân Giang, an ủi:

"Đừng sợ, có tôi ở đây! Tôi sẽ canh cho chị ngủ!"

Vừa nói, hắn vừa đưa tay vặn nút công tắc đèn hạ thấp ánh sáng.

"Đừng, đừng tắt đèn!"

Vân Giang thình lình mở choàng mắt ra, đưa tay ra ngăn Cường lại. Cường thầm thở dài, biết chuyện kia vẫn để lại tác động tâm lý với cô.

"Được, sẽ không tắt! Chị ngủ một chút đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện không vui thôi!"

Một đêm này, Cường thức trắng.