Chương 480: Gặp lại cố nhân

Vô Địch Gian Thương

Chương 480: Gặp lại cố nhân

Chương 480: Gặp lại cố nhân

Cường mang Ánh Dương đến một nhà hàng Hàn Quốc ăn tối, tại đây hắn giải thích qua một chút tình hình hiện tại của bản thân, đại ý rằng lúc này trở về nước đã không phải lo lắng gì, Ánh Dương vậy mới tạm yên tâm.

Cường tuy không phải anh ruột cô nhưng từ lâu Ánh Dương đã đem hắn làm thân nhân của mình, nếu không phải có Cường, giờ này bản thân cô lưu lạc tới nơi nào cũng là khó nói.

Hai anh em lâu ngày mới gặp, có rất nhiều chuyện để kể, chủ yếu vẫn là Ánh Dương hỏi Cường, cô rất tò mò bốn năm qua hắn làm những gì nơi xứ người, làm thế nào lại có thể lừa nhiều tiền đem về như vậy.

Đều là người trong nhà, Cường tất nhiên chẳng dấu, vắn tắt nói qua một lượt. Ánh Dương theo học quản trị kinh doanh, vốn cho rằng Cường nếu không thể về nước cô sẽ thay hắn giữ gìn cùng phát triển cơ nghiệp, đem sức mình đền đáp công ơn dưỡng dục của gia đình.

Nghe xong quá trình lập nghiệp của Cường, mặc dù hắn nói không phải quá chi tiết nhưng cũng để Ánh Dương cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình có bao nhiêu buồn cười.

Hóa ra, chẳng cần bản thân phải nhọc lòng lo lắng, Cường vẫn thừa năng lực xử lý tốt đẹp mọi chuyện, chẳng những ở trong nước dựng lên cả một tập đoàn hùng mạnh, bôn ba nơi xứ người anh trai cô vẫn một tay tạo nên cả cơ đồ còn khổng lồ hơn thế, thiên tài đúng là không thể dùng lý lẽ thông thường mà giải thích được thành tựu của bọn họ.

Ăn uống cùng trò chuyện đến gần 10h, Cường lái xe đưa Ánh Dương về ký túc nghỉ ngơi, phần mình thì thuê một khách sạn gần đó qua đêm.

Cường sẽ ở lại Hà Đô khoảng vài ngày, trở về lần này, ngoài người thân thì có một vài "cố nhân" muốn tìm gặp.

********************

Phố Đinh Lễ, Văn phòng Chi nhánh miền Bắc Công ty CP Cà phê Trung Nguyên

"Ắt xì!"

Đang ngồi ở bàn chuẩn bị tài liệu họp cho lãnh đạo công ty, bất chợt có vị khách đi ngang qua cửa phòng, mùi nước hoa tản theo không khí bay vào mũi khiến Đan Linh không khỏi hắt hơi một cái.

Kỳ thực cô đối với đa số các loại nước hoa có chút dị ứng, thế nhưng hết cách rồi, công việc thường xuyên phải tiếp xúc với những người thuộc giới thượng lưu, muốn tránh cũng chẳng được, chỉ có thể cố gắng thích nghi.

Nói đến nước hoa, Đan Linh thế nào lại nhớ đến Cường, hắn giống như không có dùng qua loại nước hoa nào nhưng trên người lại có thứ mùi gì đó rất hương, vị trầm trầm giống như hương lá rừng, rất dễ chịu.

Xa cách bốn năm, hắn rốt cục cũng trở về!

Sân bay hôm đó, Cường không nhận ra cô giữa một rừng người đón tiếp, cậu bạn học ngỗ nghịch năm nào từng khiến cô ghét bỏ thì nay đã hoàn toàn trưởng thành, trở thành một người để cô chỉ có thể nhìn từ xa ngưỡng vọng.

Hóa ra, hắn chính là rực rỡ, là chói chang như thế, nghĩ lại bản thân trước kia vẫn luôn cho rằng hắn vô dụng, không làm được trò trống gì, Đan Linh bỗng cảm thấy mình khi đó thật ấu trĩ.

"Chị Đan Linh, anh Bằng bên Đại Việt tới tìm chị, anh ấy đang đợi ở phòng khách"

Đan Linh đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt từ bên ngoài, Mai Lan - cô nhân viên lễ tân vội vàng đi vào thông báo.

Đan Linh nghe xong, ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi nói:

"Em ra nói với anh ấy chị đang bận, có việc gì bảo anh ấy cứ nhắn lại nhé!"

Nói xong, liền tiếp tục vùi đầu vào tệp tài liệu sắp sắp xếp xếp.

Cô nhân viên lễ tân tên Mai Lan nghe xong, khẽ chép miệng một cái, vâng dạ liền lui ra ngoài.

Người đàn ông tên Bằng kia vì sao tới tìm Đan Linh, Mai Lan cũng biết, nói thẳng ra thì chính là muốn theo đuổi người đẹp nên suốt ngày tìm cơ hội quấn lấy Đan Linh.

Đại Việt là đối tác lớn của Trung Nguyên Miền Bắc, tại một lần hai bên tổ chức giao lưu hữu nghị, con trai vị chủ tịch bên đó lập tức trúng tiếng sét ái tình với hoa khôi của Trung Nguyên, từ đó cứ cách một đoạn thời gian, anh chàng này đều kiếm cớ sang đây tìm gặp.

Một đôi trai tài, gái sắc, cả công ty đều cho rằng hai người sẽ thành đôi nhưng sau đó một quãng thời gian rất dài, Đan Linh vẫn cứ thân đơn bóng chiếc, anh chàng thiếu gia kia mặc dù rất nỗ lực nhưng đều không nhận được cái gật đầu của người đẹp.

Rất nhiều lời đồn đãi theo đó được thêu dệt lên phán đoán lý do tại sao Đan Linh từ chối, nào là Đan Linh đã có bạn trai đại gia, nào là cô từng thất tình nên không tin vào tình yêu, nào là bạn trai còn đang đi du học.... vân vân và mây mây đủ thứ suy diễn vớ vẩn, những chuyện này tuy rằng không đến mức phiền phức thế nhưng Đan Linh vẫn cứ cảm thấy có chút đau đầu.

Hiện tại Đan Linh, hầu như mỗi ngày đều sẽ bị đổi một cái lý do suy diễn, liên quan tới chuyện này, cô cũng không muốn giải thích cái gì.

Ái tình? Cái gì là ái tình?

Đan Linh chưa từng chính thức nói lời yêu thương qua ai cho nên còn chưa đủ hiểu, cũng không đủ rõ ràng.

Thế nhưng ở sâu trong lòng cô, lại thấp thoáng hình ảnh một người, mặc dù đã có mấy năm không có qua lại nhưng rõ ràng là cô vẫn đôi lúc nhớ đến.

Ngoài Cường, quả thật trước giờ Đan Linh chưa từng nghĩ thêm về bất cứ ai, cũng chẳng phải vì Đan Linh kiêu ngạo lạnh nhạt. Mà là trên thực tế cô thực sự không có ấn tượng gì với những người con trai khác, nếu không phải vì công việc cần phải giao tiếp, cô sẽ rất hạn chế tiếp xúc cùng người khác phái.

Đinh Hải Bằng đợi ngoài phòng khách, được Mai Lan thông báo xong, chỉ khẽ cười khổ.

Đan Linh lại là trực tiếp từ chối gặp mặt hắn, đây vốn chẳng phải lần đầu tiên, Trên thực tế, không chỉ là Đinh Hải Bằng mà toàn bộ nhân viên của Trung Nguyên quen thuộc Đan Linh cũng chưa từng thấy có người đàn ông nào thân cận cùng cô.

Đinh Hải Bằng sắc mặt có hơi thất vọng một chút, kỳ thực hắn vẫn luôn chưa từng hiểu rõ quá cô gái có tính cách vô cùng phẳng lặng này, thế giới của cô hắn còn cách đến rất xa.

"Chị Đan Linh, anh Bằng đi rồi!"

"Ừ! Cảm ơn em", nghe Mai Lan chạy vào thông báo, Đan Linh khẽ cười một tiếng.

"Chị thật sự không để ý anh ấy chút nào sao?"

"Ừm!"

"Èo! Đúng là người thừa không lấy, người mong chả được. Anh Bằng rất được nha, nếu là em thì đã gật đầu lâu rồi"

"Ha ha, nếu em thích thì cứ tiếp cận đi, nói với chị thì được cái gì?"

Đan Linh nhìn khuôn mặt mê trai của Mai Lan khẽ bật cười, thực tình cô cũng rất mong có ai đó đến rước anh ta đi, vậy cô cũng khỏi bị quấy rầy thêm nữa.

Mai Lan nghe Đan Linh nói xong, bĩu môi:

"Eo, người ta thấy em còn không thèm liếc mắt ấy! Ai được như Chị đâu chứ! Thôi, em ra ngoài trực đây!"

Mai Lan nói xong, liền xoay người đi ra nhưng vừa ngồi vào vị trí thì bất ngờ lại thấy một anh chàng đẹp trai đeo kính râm bước tới nói:

"Chào cô, tôi muốn gặp cô Đan Linh, trợ lý Giám đốc chi nhánh. Cho hỏi, cô ấy có ở đây chứ?"

"Ôi trời ơi, sao anh đẹp trai nào cũng đòi gặp chị Đan Linh thế này, sao không ai tới tìm mình? Ông trời thật bất công quá mà!"

Mai Lan trong lòng khóc lóc than trách nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười hỏi:

"Dạ! Anh có hẹn trước chị ấy không ạ?"

"Không, bây giờ tôi mới đến", Cường đáp.

"À, vậy anh có thể cho em biết quý danh được chứ?"

"Uhm, tôi tên Cường! Đỗ Bá Cường!"

"Vâng, mời anh ra ghế ngồi đợi một chút, để em vào trong thông báo"

"Cảm ơn cô!"

Nói một tiếng cảm ơn, Cường cũng liền rảo bước tới khu vực ghế salon dành cho khách đến giao dịch kê trong đại sảnh.

Nghĩ lại cũng buồn cười, Trung Nguyên rõ ràng là một sản nghiệp trong tay hắn nhưng nhân viên công ty lại chẳng mấy ai quen mặt Cường, bọn họ có lẽ chỉ biết Đặng Lê Nguyên Vũ là ông chủ của mình, lại không rõ ràng hắn mới là ông chủ lớn thực sự của bọn họ.

Ngắn ngủi mấy phút thời gian, Mai Lan phải mấy lần vào thông báo cho Đan Linh có người tìm gặp, tâm tình có mấy phần phiền muộn.

Mai Lan phán đoán anh chàng kia hẳn cũng là người theo đuổi Đan Linh, dù sao ngoài Đinh Hải Bằng thì những kẻ có mục đích giống như anh ta tìm tới đây cũng chẳng phải ít. Bất quá, kết cục bọn họ trước sau vẫn đều là giống nhau, trực tiếp bị cự tuyệt.

Đẩy ra cửa phòng, Mai Lan trề môi thông báo:

"Linh mỹ nhân à, chị lại có anh chàng nào tìm gặp kìa?"

"Ai thế?"

"Em không biết, anh ta nhìn lạ hoắc, nói mình tên Cường!"

"Uhm, chị biết rồi! Cứ nói chị đang bận, bảo anh ta để lại tin nhắn nhé!"

Đan Linh phất phất tay, đinh tiếp tục sửa tài liệu thì như chợt nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên hỏi:

"Mai Lan, khoan đã! Em nói anh ấy tên gì?"

"Cường! Là Đỗ Bá Cường gì đó!"

Đan Linh nhận được câu trả lời, sững người lại. Mai Lan thấy phản ứng của cô kỳ lạ, lên tiếng hỏi:

"Chị Đan Linh, sao thế? Anh ta là ai?"

Đan Linh bị hỏi, lập tức tỉnh lại, theo phản xạ đứng bật lên vui mừng nói:

"Đi, để chị ra gặp anh ấy!"

Đan Linh vội vàng đi ra cửa nhưng nửa chừng nhớ ra một chuyện liền quay lại lấy gương cùng son môi trong túi xách trang điểm lại một lượt.

Mai Lan lần đầu thấy Đan Linh có phản ứng khác lạ như thế khi gặp gỡ một người khác phái, đứng ngây cả ra.

Anh chàng kia rốt cục là ai? Không lẽ là bạn trai bí ẩn của chị Đan Linh?

Mai Lan hầu như trong lòng lập tức liền nhận định kết quả này.

Đan Linh trang điểm cũng không quá lâu, chỉ mấy phút thời gian nhưng thần thái rực rỡ lên trông thấy, bình thường cô vốn đã rất xinh đẹp, lúc này lại thêm vài phần chau chuốt, nhan sắc lại thêm lên mấy phần.

Bước ra tới sảnh lớn, Đan Linh thấy Cường đang đứng ở trước bức tranh đá quý mô phỏng rừng cà phê, mặc dù hắn xoay lưng lại phía mình nhưng bóng dáng ấy cô đã ghi nhớ bao năm, dễ dàng nhận ra được.

"Xin hỏi, anh tìm tôi sao?"

Đã biết là ai, Đan Linh vẫn cố tình hỏi. Cường quay đầu lại, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như đọng lại, trên môi mỗi người đều thoáng điểm nụ cười.

"Đan Linh, bốn năm không gặp, cậu ngày càng trở nên xinh đẹp rồi, thật khiến người khác không rời mắt ra được"

"Ha ha, bốn năm không gặp, miệng lưỡi cậu vẫn dẻo quẹo như vậy, đừng tưởng ai cũng dễ dàng bị lừa gạt nhé"

Màn đối đáp khiến cả Cường lẫn Đan Linh đều bật cười, Đan Linh cố gắng giữ vẻ tự nhiên đi tới trước mặt Cường nói:

"Làm sao cậu biết mình làm ở đây?"

"Ài, đừng nói cậu không biết Trung Nguyên là một phần của Bạch Hạc đâu đấy nhé!"

"Ừ nhỉ, không nói thì mình quên mất đấy! Vậy giờ mình phải gọi cậu là như thế nào? Là ông chủ tịch nhé?"

"Ha ha, đùa thôi! Trung Nguyên có sự độc lập nhất định, nó là của Đặng Lê Nguyên Vũ không tính là thuộc về Bạch Hạc chi phối. Giữa hai chúng ta, không cần phân biệt cái gì cả"

Nói xong, Cường đảo mắt nhìn xung quanh một chút rồi nháy mắt với Đan Linh:

"Chỗ này đông người quá, ra quán nước ngoài kia nói chuyện được chứ?"

Đan Linh hiển nhiên sẽ không từ chối, gật nhẹ đầu:

"Được!"

Hai người sóng vai nhau rời đi, vừa cười vừa nói, bộ dáng thân mật để rất nhiều người đều nhìn thấy.

"Trời ạ, Đan Linh dĩ nhiên thật sự có bạn trai, lời đồn rõ ràng là đúng!"

"Không thể nào, Đan Linh thật sự có bạn trai à?"

"Giời ạ, Đan Linh bạn trai đến!"

"Chà chà, thật hay giả!"

Tin tức mau chóng lan ra, một đồn mười, mười đồn trăm, trong chốc lát cả văn phòng chi nhánh Trung Nguyên huyên náo hết cả lên như một cái chợ.