Chương 515: Hồng Gia Hưng Nghiệp - Giai đoạn phát triển thứ hai

Vô Địch Gian Thương

Chương 515: Hồng Gia Hưng Nghiệp - Giai đoạn phát triển thứ hai

Chương 515: Hồng Gia Hưng Nghiệp - Giai đoạn phát triển thứ hai

Máy bay hạ cánh xuống đường băng Tào Gia Bảo đã là hơn 9h sáng.

Lần hành trình này, Cường đi một mình nên hành lý tương đối gọn nhẹ, vỏn vẹn chỉ có một túi xách nhỏ chứa đồ cá nhân.

Tại cửa ra vào, Đường Chấn đích thân tới đón hắn, so với bộ dáng lôi thôi lếch thếch năm nào, khí thế cả người vị quản đốc đều đã hoàn toàn thay đổi.

Con người quả nhiên không phải đã trưởng thành rồi sẽ là bất biến, đi được càng xa, leo được càng cao, mọi thứ đều sẽ khác biệt.

Đường Chấn hiện là Tổng Giám đốc của Hồng Gia Hưng Nghiệp, tại trong giới quy mô kinh doanh không phải rất lớn nhưng lại có tầm ảnh hưởng, ai cũng đều biết quặng mỏ sản xuất ra đều là bị mấy tập đoàn sắt thép lớn tranh giành hơn nữa nghe nói phía sau Hồng Gia Hưng Nghiệp còn có đại nhân vật trong tỉnh chống lưng.

Theo giới tinh hoa tiếp xúc cùng thâm nhập sâu hơn, Đường Chấn có không muốn biến thì cũng bị hoàn cảnh thay đổi, trở nên tự tin hơn rất nhiều.

Bất quá, đó cũng là biểu hiện trước mặt người khác, Đường Chấn vừa thấy Cường, vội vàng bóp tắt điếu thuốc đang hút dở, một mặt niềm nở chạy tới trước mặt hắn, cười nói:

"Ha ha, Tốt rồi! Cuối cùng cũng đợi được chủ tịch quang lâm rồi. Anh em công ty cả năm nay mong đến khổ"

Vừa nói, vừa chủ động đưa tay nhận lấy túi xách từ trong tay Cường đưa cho trợ lý phía sau. Cường quan sát Đường Chấn một chút, sau cùng cười đáp:

"Thật là thân bất do kỷ, bận rộn thành chó, Thanh Hải và phương Nam quá xa xôi, quả thật không bỏ được thời gian, đành phải nhờ cả vào mọi người lèo lái vậy, để các chú vất vả rồi!"

Đường Chấn mấy năm qua tuy đúng là có phần bận rộn nhưng vẫn là trải qua rất tốt, nhân sinh đầy đủ đặc sắc, nào có chút nào cảm thấy buồn phiền cái gì, theo đó vội lắc đầu:

"Nào có, chẳng qua chỗ này miếu nhỏ, không đáng để chủ tịch lưu tâm thôi. Có thể làm việc cho Hồng Gia Hưng Nghiệp, anh em công ty đều cảm thấy may mắn"

Lời này của Đường Chấn cũng không tính là xu nịnh, kỳ thực chế độ đãi ngộ của công ty đúng là dẫn đầu trong tỉnh, ngoài thu nhập đều cao gấp rưỡi các công ty khác, điệu kiện an toàn lao động bảo đảm thì hàng năm công nhân viên đều có thể được mua bảo hiểm cùng thăm khám sức khỏe định kỳ đầy đủ, tại Thanh Hải so với bất cứ công ty khai mỏ nào, Hồng Gia Hưng Nghiệp đều là thực hiện chính sách thuộc nhóm tốt nhất, mỗi năm đều là được nghiệp đoàn khen tặng.

Cùng Đường Chấn chào hỏi một hồi, Cường cũng liền lên xe trực tiếp về khai trường Thạch Hà. Lần tới Thanh Hải này, hắn cũng không có nhiều thời gian nhưng lại tương đối có nhiều việc phải làm.

Trên xe, hắn cũng tranh thủ đem chuyện ra trao đổi với Đường Chấn:

"Chú Đường, trữ lượng của Thạch Hà còn đủ khai thác bao lâu nữa?"

Đường Chấn không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp:

"Theo thông số kiểm trắc gần nhất, vỉa quặng cao phẩm vị chỉ khoảng chưa tới một năm nữa là cạn kiệt, các vỉa quặng ngoại vi thì có thể tiếp tục khai thác lâu hơn một chút nhưng Hồng Gia Hưng Nghiệp cũng không thể dựa vào từng đó trữ lượng để tồn tại"

Cường nghe xong, gật nhẹ đầu, giả vờ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

"Kỳ thực, trước kia lúc phát hiện ra mỏ Thạch Hà, chếch về phía Tây khoảng 10 dặm, tôi cũng đồng thời cảm nhận được một vỉa quặng khác nhưng từ tia đất đo được chất lượng không cao như Thạch Hà. Nếu khai trường hiện tại đã cạn, vậy tiếp theo có thể xem xét bao thầu vùng mỏ này"

"Không là quặng cao phẩm vị sao?"

Cường quan sát thấy vẻ mặt Đường Chấn có chút sa sút, bật cười:

"Ha ha… chú không hài lòng sao? Cũng đừng như vậy chứ, mỏ cao phẩm vị đâu có dễ tìm tới như vậy?"

Đường Chấn quả thật là không vui lắm, dù sao Hồng Gia Hưng Nghiệp có thể được coi trọng ở Thanh Hải cũng là đều nhờ vào chất lượng quặng không ai có được, lần này Cường vậy mà chỉ kiến nghị ông ta đi khai thác một mỏ quặng phẩm vị bình thường, có cảm giác bỗng như liền bị tụt hậu vậy.

Không có quặng cao phẩm vị, Hồng Gia Hưng Nghiệp cũng liền như các công ty khai mỏ khác, chẳng có ưu thế gì nổi trội, tiếng nói cùng tầm ảnh hưởng vì thế phải chăng sẽ không được như trước.

"Chủ tịch, tôi biết là như vậy nhưng toàn Thanh Hải chẳng lẽ không còn nơi nào còn mỏ cao phẩm vị sao?"

Thanh Hải đương nhiên vẫn còn có vỉa quặng cao phẩm vị phân bố, bất quá phần vì vị trí quá xa xôi điều kiện khó khai thác, phần vì không có tinh lực đi cạnh tranh với đám địa đầu xà ở đó, vậy nên Cường vẫn là chọn địa bàn quen thuộc.

Cường hiểu những suy nghĩ trong lòng Đường Chấn, vỗ bả vai động viên ông ta:

"Chú Đường, mỏ mới tuy chất lượng không cao nhưng cũng là ở mức trung đẳng, hơn nữa trữ lượng có khả năng rất lớn, tôi ước tính bằng vào công suất khai thác của Hồng Gia Hưng Nghiệp hiện tại, cho dù tăng tốc gấp đôi cũng phải mười năm mới có thể khai thác hết"

Nói xong, cảm thấy trữ lượng cũng không đủ khiến tinh thần Đường Chấn hưng khởi trở lại, hắn lại cười:

"Thôi nào, tầm nhìn của chú cũng không nên chỉ bó hẹp ở Thanh Hải chứ? Sao không nghĩ rộng hơn?"

Đường Chấn cảm thấy có gì đó rất không tầm thường, lập tức chăm chú lên:

"Không tại Thanh Hải? Ý chủ tịch là…?"

"Uhm…. là Hồng Gia Hưng Nghiệp chuẩn bị xuất ngoại"

Cường trực tiếp đem kế hoạch của mình ra nói:

"Có điều chúng ta cũng không tiếp tục khai thác quặng mà là một thứ khác"

"Là gì vậy?"

"Đất hiếm"

"…"

Đường Chấn không hiểu về đất hiếm, vì thế có hơi ngẩn người ra. Cường cười nhẹ giải thích:

"Đại loại cũng là một loại khoáng sản, có điều tỷ lệ hơi thấp một chút mà thôi. Đất hiếm rất có giá trị trong ngành công nghiệp điện tử, tương lai nó có thể trở thành mặt hàng chủ lực của Hồng Gia Hưng Nghiệp"

Không nhấc lên vấn đề đất hiếm thì thôi nhưng đã bắt tay vào làm, Cường cũng là quy hoạch lên một lộ trình phát triển lâu dài. Người khác có thể không biết đất hiếm tập trung nhiều ở đâu chứ hắn thì lại rất rõ vị trí phân bổ cùng trữ lượng tương ứng.

"Vậy cái thứ này… chúng ta tới đâu để khai thác"

"Biển Đông!"

Cường trả lời nhanh gọn, thấy Đường Chấn tỏ ra nghi hoặc, nhớ ra người Trung Quốc dùng danh tự khác, lại nói rõ một chút:

"Là vùng biển phía Nam Trung Quốc, tiếp nối với Đông Nam Á. Tôi đã từng lên tàu khảo cứu qua, phát hiện một số mỏ đất hiếm ở độ sâu 3.500 m đến 6000 thuộc thềm lục địa của Việt Nam có mật độ tập trung rất cao trong bùn biển. Chỉ cần 1/4 km2 diện tích mỏ là có thể cung cấp cho 1/5 nhu cầu tiêu thụ đất hiếm toàn cầu mỗi năm. Bùn biển có thể được hút lên tàu, sau đó chúng ta có thể đưa về đất liền chiết xuất lấy đất hiếm"

Cường sơ bộ trình bày về kế hoạch của mình. Kỳ thực, nếu có thể hắn chính là kéo tàu ra ngoài Thái Bình Dương, nơi đó mới chân chính là vựa đất hiếm khổng lồ của nhân loại với trữ lượng lên hàng chục nghìn tỷ tấn, đáng tiếc việc khai thác loại khoáng sản này ở vùng biển quốc tế lại cần được các quốc gia khác chấp thuận, vì vậy Cường vẫn tạm thời bỏ qua.

Bỏ khó, chọn dễ, Việt Nam là địa điểm thích hợp nhất cho Cường hiện tại, ngoài việc bản thân có thể can thiệp chính sách, kỳ thực Việt Nam đúng là có trữ lượng đất hiếm phong phú, phân bổ rải rác từ trên đất liền kéo ra ngoài thềm lục địa.

Đường Chấn cẩn thận lắng nghe, cũng cẩn thận suy nghĩ, sau cùng nhìn Cường hỏi:

"Đất hiếm cũng là một dạng tài nguyên, chính phủ Việt Nam họ sẽ đồng ý cho một công ty nước ngoài khai thác sao?"

"Uhm… cái này chú không cần lo, tôi đã đưa ra phương án thì tự có biện pháp. Trước mắt, chú giúp tôi lo lắng vấn đề con người, nếu có thể đào đến người của mấy công ty quốc doanh đang hoạt động ở mỏ Bayan Obo là tốt nhất"

Cường trực tiếp giao nhiệm vụ cho Đường Chấn. Kỳ thực đối với đất hiếm, hắn cũng chỉ là kẻ ngoại đạo, công đoạn khai thác thì không phức tạp nhưng quy trình xử lý tiếp theo để làm giàu quặng thì chính là tay mơ, vẫn cần có người chuyên nghiệp tới giúp bản thân phụ trách.

Đường Chấn thấy Cường tự tin như vậy, biết rằng mình lo lắng hão, thế là cũng liền đối với bước phát triển tiếp theo của Hồng Gia Hưng Nghiệp mà hưng phấn lên:

"Tốt! Chuyện này anh cứ giao cho tôi!"

Cường hài lòng, gật đầu với Đường Chấn:

"Nếu là nhân tài, cũng không cần tiếc đưa ra chế độ đãi ngộ hậu hĩnh, bao quát cả tiền bạc và chức vụ. Nếu bọn họ có yêu cầu đặc thù nào khác chú không thể quyết, cứ báo lên tôi!"

Đường Chấn có chút kinh ngạc mà nhìn Cường bất quá từ lời vị chủ tịch trẻ tuổi, ông ta cũng thấy được sản nghiệp đất hiếm này quả thực rất không đơn giản, trong lòng bắt đầu ẩn ẩn cảm nhận được, có lẽ so với quặng sắt, thứ này mới chân chính nâng tầm địa vị của Hồng Gia Hưng Nghiệp, để ông ta có được vị thế càng cao hơn trong xã hội.

"Được! Tôi sẽ không để chủ tịch thất vọng!"

Lần này Đường Chấn nói được thêm càng quả quyết, Cường mỉm cười, cũng không tiếp tục trao đổi thêm. Đường về đến mỏ quặng còn xa, lại vừa trải qua một hành trình tương đối dài, bản thân cũng có chút mệt mỏi, Cường sau đó nhắm mắt dưỡng thần, muốn nghỉ ngơi một chút.

Đường Chấn yên lặng ngồi bên, cũng không làm ra hành động nào, trong đầu lại là không ngừng nghĩ về kế hoạch mới.