Chương 521: Đối phó
Đặng Ngọc Lan không có lòng dạ như của Cường, doanh số di động chiếm một tỷ lệ quan trọng trong hệ thống Bạch Hạc, lần này Liên Tín ra sản phẩm mới, chắc chắn sẽ khiến một bộ phận doanh số mất đi.
Cứ nghĩ đến chuyện đó, mặc dù vừa được Cường trấn an, lại nhịn không được nói:
"Hừm… nhưng vẫn phải nói rằng Liên Tín khí độ hơi kém! E rằng sẽ có nhiều doanh nghiệp điện tử trong nước bắt chước bọn họ, sao chép mẫu mã của chúng ta"
Cường cười nhạt:
"Bọn họ cùng lắm chỉ là kẻ đầu cơ kiếm lời mà thôi, không phải là doanh nghiệp chân chính"
Phương tây bảo hộ bản quyền trí tuệ công nghiệp rất nghiêm, nhưng ở đại lục việc đạo nhái hoành hành, chính phủ không đi quản nên tình hình thị trường khá phức tạp.
Mục tiêu của Cường là biến Sphone thành thương hiệu di động tầm trung dẫn đầu thị trường nội địa. Tạo nên thương hiệu không phải đơn giản là vấn đề bỏ bao nhiêu tiền quảng cáo, mà là tạo dựng hình tượng sản phẩm có hàm lượng kỹ thuật và chất lượng mang bản sắc riêng.
Liên Tín cùng nhiều hãng khác đánh trống khua chiêng như thế, nói rõ bọn họ chỉ định tận dụng sơ hở trong thị trường kiếm lợi thật nhanh, không hề có suy tính kiến thiết thương hiệu.
Nghĩ đến đây Cường cười nói:
"Liên Tín chiếm được Tiêu Vương, mỗi năm phải trả cho Đài Truyền hình Trung ương mấy trăm triệu tiền quảng cáo, vùng vẫy sinh tồn khó khăn, làm sao suy tính nhiều được? Chúng ta phải thông cảm hoàn cảnh của họ"
Chẳng phải hắn nói móc máy gì, mà vì Điện tử Đông Thành tả xung hữu đột, làm loạn bước tiến của Liên Tín, nên Cương Nghị, Vương Tư Thông có tầm nhìn tới đâu cũng đành lo cho nguy cơ sinh tồn trước mắt.
Mà mặc kệ bọn họ, chính hắn cũng có vấn đề đau đầu của mình cần xử lý.
Hôm trước, Cường vừa liên hệ với Tống Gia Thụ, thông báo muốn đem cổ phần Điện tử Đông Thành chuyển nhượng một phần, tỷ lệ dự kiến là 20%.
Tống Gia Thụ mặc dù được Tống Gia coi trọng nhưng muốn giành được sự ủng hộ hoàn toàn của gia tộc thì vẫn còn thiếu một chút.
Trong thế hệ thứ ba của Tống Gia, tồn tại sự cạnh tranh giữa những người thừa kế. Kẻ xuất sắc nhất sẽ được lựa chọn bồi dưỡng làm gia chủ cho đời tiếp theo.
Năng lực được xét trên nhiều khía cạnh mà một trong những yếu đó là khả năng lôi kéo sự ủng hộ từ tài phiệt bên ngoài.
Tống Gia Thụ năng lực rất mạnh nhưng vì không phải dòng chính, nhân mạch vẫn tương đối cạn.
Cường chính là nhắm tới điểm này, liền đưa ra cành ô liu.
20% cổ phần Điện tử Đông Thành là món quà mà Cường gửi đến Tống Gia Thụ.
Tất nhiên, lượng cổ phần đó không phải sẽ trực tiếp sang tên họ Tống, mà cần thông qua con đường nào đó để Tống Gia được sở hữu với giá ưu đãi.
Nội tình của Tống Gia có lẽ không hẳn thiếu lượng tư bản này nhưng sẽ chẳng có một cánh rừng nào chặt mãi không hết, luôn cần các thế hệ sau bồi dưỡng vun trồng.
Tống Gia không chỉ là cạnh tranh trong nội bộ, còn là cạnh tranh bên ngoài, trong tứ đại danh gia kinh thành, cuộc chiến gần như chưa bao giờ dừng nhịp.
Tống Gia luôn cần bổ sung nguồn lực, từ con người, nhân mạch cho tới tài chính ủng hộ.
20% cổ phần không quá nhiều nhưng là đủ để thể hiện cam kết mạnh mẽ đối với Tống Gia, là bất cứ gia tộc nào cũng không thể xem thường sự ủng hộ của một tài phiệt như Cường.
Nên nhớ, phía sau hắn còn là Đỗ Thị Holding, Tiki Holding, Bạch Hạc Holding, đặc biệt là Đỗ Thị Holding còn đang nắm giữ kênh truyền thông chủ lưu vô cùng mạnh mẽ trong nước.
Có sự ủng hộ của hắn, Tống Gia có thể xem là gia tăng không ít năng lực, gián tiếp tiếng nói cùng tầm ảnh hưởng của Tống Gia Thụ tại trong Tống Gia sẽ nâng cao.
Ở mặt ngược lại, Tống Gia Thụ đi được bao xa, Cường càng có điểm tựa mạnh mẽ hơn, giống như trước mắt, nếu Tống Gia bước lên cái thuyền của hắn, vậy chính là cũng phải ra sức che chắn cho con thuyền của hắn trước giông bão.
Tống Gia Thụ làm quan chính trực nhưng cũng là kẻ biết linh hoạt, tay nắm quyền cao càng hiểu được sự hài hòa lợi ích các bên. Hắn tất nhiên là không từ chối đề nghị của Cường, còn chủ động liên hệ Tống Gia báo cáo tình huống.
Những sự vụ nhạy cảm như thế này, thống nhất xong, cả Cường lẫn Tống Gia Thụ đều không tiếp tục can dự vào, âm thầm để cơ cấu phía sau thao tác.
Hồng Kông Venture trên danh nghĩa là chủ sở hữu của Điện tử Đông Thành, Giám đốc điều hành Tạ Thành sẽ thay Cường giao tiếp với người họ Tống, với năng lực của người này Cường hoàn toàn có thể yên tâm.
Vấn đề rắc rối của Điện tử Đông Thành tới đây tạm là có phương hướng giải quyết, thế nhưng vẫn có chuyện để hắn lưu ý đi làm.
Trần Bá Dương mới đây thông báo đã hoàn thành xong thủ tục thành lập doanh nghiệp, tên gọi là Công ty TNHH Sản xuất và kinh doanh Ô tô Bạch Hạc.
Nhưng Công ty hiện tại chỉ có cái vỏ, Trần Bá Dương hỏi Cường bao giờ có thể chuyển tiền tới tài khoản công ty, Ô tô Bạch Hạc không thể hoạt động được gì nếu chỉ có cái xác được.
Cường nghe xong, chính là vỗ đầu, hắn chính là quên đi mất. Hứa hẹn một đống sau cùng lại để người ta phải chờ.
Cường có lúc nghĩ, bản thân phải chăng rất nghèo, theo hắn thấy cứ lúc nào cần dùng đến tiền là lại thấy thiếu.
Tiền kỳ thực giờ hắn không ít, như Grand Technology Inc cũng vừa chào bán thành công 30 tỷ USD cổ phần cho đối tác, đáng tiếc tiền còn phải chờ đối tác thu xếp, hơn nữa việc dịch chuyển tài chính ra bên ngoài cũng không hề đơn giản, Cường cũng có chút bó chân bó tay.
Về phần IPO Faebook Inc cũng hứa hẹn mang tới lượng tài chính kếch xù, Tạ Thành cùng Tổng Giám vận doanh Lý Hoàng Dung đã giúp hắn lo liệu các thủ tục nhưng cơ quan chứng khoán Mỹ nói cần xem xét, trước mắt vẫn phải đợi một đoạn thời gian.
Thế là, không có cách nào, hắn đành kiếm cớ trì hoãn nói dự án ô tô là kế hoạch lớn, Trần Bá Dương tiếp tục kiên nhẫn, nghiên cứu phương án thật cẩn thận, xem nên chọn lựa công nghệ nào và hướng đi tiếp theo hoàn chỉnh, đảm bảo một tiếng gáy kinh người.
Vì để Trần Bá Dương không có cảm giác hắn là thùng rỗng kêu to, nói Cường bánh vẽ hứa hão, Cường còn đề nghị Trần Bá Dương lập đoàn công tác, cho sang Đức khảo sát tiếp xúc với các doanh nghiệp bên đó mấy tháng để có cái nhìn chính xác hơn.
Độ trễ thời gian đó, đủ để Cường thao tác, trù bị nguồn tài chính kịp thời.
Cường dự định ngồi ở Tòa nhà Tổng bộ Bạch Hạc Holding đợi Vân Giang, Triệu Lệ Nhã mặc dù rất muốn ở lại lâu hơn nhưng không tìm được lý do, thế là đành xin phép cáo từ.
Đặng Ngọc Lan nhìn ánh mắt có chút thất hồn lạc phách của cô khi đó, quay sang bắt gặp vẻ mặt hờ hững của Cường, thâm mắng đúng là thứ nam nhân vô tình, gieo tình khắp nơi lại không chút trách nhiệm, lại chẳng biết trong đầu hắn lúc này đang có vô vàn thứ khác cần suy nghĩ, làm một ông chủ lớn như Cường cũng nào có dễ dàng gì.
Buổi trưa, Vân Giang trở lại, vứt lại mọi thứ sau đầu, Cường cùng cô hai người buổi chiều chính là trốn việc, địa điểm là căn hộ của Vân Giang.
Cửa vừa mới đóng lại, nỗi nhớ nhung liền bốc cháy dữ dội, Cường đẩy Vân Giang dựa vào cửa, chống hai tay lên cửa nhìn cô ánh mắt trở nên nóng bóng đầy tính xâm lược.
Vân Giang đỏ mặt, từ từ nhắm mắt lại:
"Đồ trẻ con hư hỏng!"
Nói xong bật cười khúc khích.
"Chị nhớ lại rồi sao?"
Ngày trước, Vân Giang vẫn luôn mắng Cường như thế, lại nghe được những lời âu yếm đó, hắn có chút giật mình.
Vân Giang không đáp, Cường liền cuồng nhiệt hôn lên cánh môi cô, tay vuốt ve dọc cơ thể mỹ miều.
Vân Giang mê đi trong cơn say nhưng vừa cảm thấy cơ thể mình bị đặt xuống giường, lúc này lấy lại chút ý thức, ngăn Cường lại, bảo phải đi tắm trước đã.
Qua cửa kính pha lê, nhìn thấy cặp chân thon dài tròn trịa, cùng cơ thể man diệu mập mờ hiện ra trong hơi nước nóng, Cường nào kiềm chế được, muốn đẩy cửa vào.
Vân Giang hoảng hốt giữ cửa lại, nhưng Cường làm sao đợi được, tay lách vào khe cửa, không cho cô đóng lại.
"Hứ… Cậu thật là đồ vô lại!"
Vài cuộc triền miên, chiến trường thay đổi mấy lần, hai người kết thúc đã là gần chập tối, đôi tình nhân nằm dựa sát vào vào trên giường, cửa sổ mở rộng, không khí tươi mát, gió mang theo mùi mặn mòi của biển lùa vào khắp phòng.