Chương 524: Tản mạn
Khách sạn Cường ở có tên Bạch Mã, đây là nhà khách có tiêu chuẩn cao nhất ở Ban Mê, nghe nói là do một Việt kiều đầu tư xây dựng.
Buổi sớm, vừa tỉnh dậy, hắn đã nhận được điện thoại của Đặng Lê Nguyên Vũ, nói đã chờ dưới sảnh đón Cường tới "Làng cà phê Trung Nguyên" ăn sáng.
Cường đã nghe Đặng Lê Nguyên Vũ nói về "Làng cà phê Trung Nguyên" tối qua, cảm thấy ý tưởng khá là thú vị. Thế là bỏ qua bữa sáng phong phú ở khách sạn, hắn liền gọi Đan Linh đi cùng mình.
Cường cảm thấy Đặng Lê Nguyên Vũ quả thật rất rảnh, nhưng cũng rất nhiệt huyết. Nguyên cả buổi, anh ta tháp tùng Cường thăm thú làng cà phê, giới thiệu về ý nghĩa của nó.
Làng cà phê Trung Nguyên thực tế là một trong những số những quán cafe lớn ở "thủ phủ của cà phê Tây Nguyên".
Tọa lạc ngay trung tâm thành phố, Làng cà phê sở hữu không gian rộng rãi, thoáng mát cùng với các kiến trúc độc đáo mang bản sắc núi rừng.Đặng Lê Nguyên Vũ muốn kết hợp sở thích uống cà phê với sở thích khám phá của người dân và du khách.
Tới đây, khách hàng không chỉ được uống một ly cafe nguyên chất thơm ngon mà còn là nơi khơi nguồn sáng tạo, tìm ra những hiểu biết mới về cà phê, tưởng tượng về một hành trình trồng trọt và chế biến cafe từ xưa cho tới nay. Song song với đó là tận hưởng những phút giây thư giãn bên người thân và bạn bè.
Không riêng giới thiệu về coffee, nơi đây còn trưng bày hàng trăm hiện vật mang tính lịch sử của các dân tộc Tây Nguyên như công cụ sản xuất, nhạc cụ, nhà chòi… của người bản địa. Làng cà phê vừa là nơi vừa thưởng thức cafe, vừa tìm về nơi ẩn chứa sự hoài cổ, bình yên trên dải đất Tây Nguyên.
Nhưng tham vọng của Đặng Lê Nguyên Vũ không chỉ dừng ở những thứ đó, Cường tìm thấy ở người thanh niên này sức mạnh nội tâm, trí tuệ và tình yêu lớn ghê gớm dành cho cà phê, rất hiếm ai đối với cà phê lại suy nghĩ nhiều như thế.
Làng cà phê trong mắt anh ta, tương lai sẽ không chỉ là một hội quán như hiện tại, Đặng Lê Nguyên Vũ thậm chí còn muốn biến Trung Nguyên thành thủ phủ toàn cầu của cà phê, để người yêu thích thứ đồ uống này trên toàn thế giới có thể tới thưởng thức và tìm hiểu về lịch sử và văn hóa cà phê.
Cà phê trong mắt Đặng Lê Nguyên Vũ dường như đã không đơn giản chỉ là một loại đồ uống, nó có chút hơi hướng giống như là tín ngưỡng, là đạo.
"Trà có trà đạo, vậy cớ gì cà phê không thể?", đó chính là lời Cường ấn tượng nhất từ Đặng Lê Nguyên Vũ trong buổi sáng hôm nay.
Một người có đam mê như thế, không trách có thể ngắn ngủi mấy năm đem Trung Nguyên phủ khắp cả nước, hơn nữa còn xuất khẩu ra gần hai mươi nước bên ngoài.
Cường tin tưởng, lại cho người này mấy năm, Trung Nguyên hoàn toàn có thể trở thành một đế chế và giấc mộng có phần hoang đường kia biết đâu lại có thể trở thành sự thật.
Thiên tài thường là yêu mến thiên tài, Cường chợt nhớ trước kia từng có ý muốn tác hợp cô chị họ Đỗ Thu Phương cho Đặng Lê Nguyên Vũ, nhưng nhiều năm trôi qua như thế vẫn không có tiến triển gì, thế là hắn lại nghĩ đến cô em gái như hoa như ngọc còn đang học ở Hà Đô, thầm nghĩ phải chăng có thể xúc tiến hai người một chút.
Dù sao, phù sa không để chảy ruộng ngoài, bỏ qua một đối tượng tốt như thế này, họ Đỗ chính là sẽ thua thiệt.
Đêm Gala có tên "Ly cà phê Ban Mê" diễn ra vào buổi tối, vì thế ban chiều Cường chính là rảnh.
Đinh Khắc Cường gọi cho hắn hỏi lịch trình, phát hiện chủ tịch thời gian trống không, thế là liền đề nghị làm tài xế tháp tùng hắn cùng Đan Linh đi tắm thác.
Vào hè. thời tiết ban ngày chính là nóng, cho dù Ban Mê có khí hậu dễ chịu hơn đồng bằng nhiều thì nền nhiệt cũng không dễ chịu đi nơi nào được, tắm thác quả là một lựa chọn không tồi.
Địa điểm là một con thác tự nhiên trong khu nghỉ dưỡng cách thành phố khoảng bốn mươi ki lô mét. Cường cùng Đan Linh đều không mang theo đồ bơi, thế là vào cửa hàng quần áo mua đồ.
Khu nghỉ dưỡng được đâu tư khá đồng bộ, có quán cà phê, nhà ăn, cửa hàng bán đồ lưu niệm… khá nhiều kiến trúc mang phong cách cổ nối tiếp nhau hình thành một con phố thương nghiệp quy mô nhỏ.
Du khách rất nhiều, có đoàn du khách đội mũ che nắng thống nhất của công ty du lịch, có cả khách ba lô, có cả dân thành phố lên núi chơi, chỗ này là thắng cảnh nghỉ hè xa gần rồi, đây là mùa du lịch thịnh vượng.
Thay xong đồ bơi, Cường chờ mãi mới thấy Đan Linh đi ra, vừa nhìn cô, hắn liền có chút thất vọng.
Đan Linh lựa chọn đồ bơi quá mức bảo thủ, cô mặc áo liền mảnh đã thế phía dưới còn bị một chiếc khăn voan che khuất, tấm vải mỏng đó đúng là rất ngứa mắt.
Đan Linh thì ngược lại, vừa liếc nhìn hắn một cái lập tức da mặt đỏ bừng.
Cơ thể Cường mặc dù không so được với người mẫu nhưng cũng rất tiêu chuẩn, từng múi cơ nổi lên vừa phải kết hợp với dáng người cao ráo, nét mặt phong trần, công bằng mà nói hắn thực sự rất có sức hút.
Trên bờ đá có rất nhiều người đang đứng, cũng rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía hai người. Đinh Khắc Cường cũng là một trong số đó, ông ta đang khởi động chuẩn bị xuống nước.
Cường đi ra chỗ Đinh Khắc Cường, vừa rơi xuống nước thì có giọng nói êm ái vang tới:
"Anh trai, cùng bơi chứ?"
Cường quay sang, là một cô gái lạ mặt nhưng hắn chưa từng ngại cùng cô gái xinh đẹp tiếp xúc, thế là liền đáp:
"Được thôi!"
Còn tưởng chỉ là bơi chung, chơi trò uyên ương dỡn nước, thật chẳng ngờ cô gái chỉ một điểm mốc xa xa nói:
"Bơi thi không?"
Cường kỳ thực cũng chỉ là biết bơi, nếu là bơi thi hắn còn không tự tin lắm, lỡ như thua cô gái này thì thật quá mất mặt rồi.
Đan Linh lúc này cũng đã xuống nước, vừa rồi thấy Cường dễ dàng bị mỹ nữ cuốn đi, giờ lại tỏ ra lưỡng lự, đoán chừng hắn không nắm chắc, thế là xích lại gần cười nói:
"Bơi cùng mỹ nữ chẳng phải là diễm phúc cậu mong muốn à? Thi đi chứ?"
Cường nhìn ánh mắt hấp háy của Đan Linh, biết cô có ý khiêu khích mình, liền hỏi:
"Nếu mình thắng có thưởng gì không?"
Đan Linh muốn trừng trị Cường một chút, thế mà gan bỗng nhiên lớn lên, ghé miệng gần tai hắn thổi khẽ một hơi:
"Nếu cậu thắng, khi về mình sẽ tháo khăn voan ra…"
Đan Linh ý thức được sức hút cơ thể mình, cũng tinh tế nhận ra vẻ thất vọng của Cường khi trước. Đem ra cái giá lớn như thế, không ngại Cường không cắn câu!
Quả nhiên, Đỗ Lão Trư cắn câu:
"Có được làm thêm chút chuyện khác nữa không?"
Đan Linh ưỡn bộ ngực căng tròn lên, đôi mắt dài quyến rũ ném cho y một cái nhìn đầy ẩn ý, Cường cảm thấy máu trong người sôi sùng sục không còn thấy sợ chút nào nữa.
"Được, thi thì thì"
Cường bị gái đẹp làm cho mờ mắt, hùng hồn tuyên bố nhưng rất nhanh hắn liền hối hận rồi.
Mỹ nữ kia chẳng biết vì muốn trêu chọc Cường hay giận dỗi hắn ưỡm ờ cùng cô gái khác, thế là vừa bắt đầu liên rất ra sức.
Không may là trình độ của cô ấy còn không tệ, Cường ra sức thế nào cũng không đuổi kịp, còn bị bỏ lại một quãng xa.
"Lần này thật đúng là mất mặt! Mỹ nữ không phải là tai họa mà là mẹ của tai họa mà!"
Thua thì thua, cũng chẳng thể giữa đường bỏ cuộc, mặc dù kỹ thuật chẳng ra sao nhưng thể lực hắn xem như còn tốt.
Trên đường bơi về, người trên bờ thế mà còn hưng phấn reo hò, nhưng Cường biết họ cổ vũ là cho cô gái kia rồi.
Trở lại vạch xuất phát, Cường thấy cô gái kia đã ngồi chờ sẵn, chân đu đưa trong làn nước.
Nam nhân có thể thua thành tích, nhưng tuyệt đối không thể thua về khí độ được, thế là hắn không thèm chào cô gái một câu liền lủi về chỗ Đan Linh.
"Cậu thật là nhỏ nhen đấy!"
Đan Linh không biết từ đâu tìm được khăn bông, lại gần lau khô tóc cho Cường, còn được cô khoác áo choàng lên, Cường chợt nghĩ nếu chẳng phải lần này xuống nước, không biết đến bao giờ mới có được đãi ngộ này.
"Hừ! Hôm nay là mình hơi mệt thôi! Chờ lần sau còn gặp lại, mình sẽ để cô ta biết được lợi hại!"
Đan Linh cười khúc khích, mắng hắn một câu "già mồm" rồi đứng lên.
Nhưng phía dưới không may trượt chân, thế là hoảng hốt ngã nhào vào lòng Cường, da thịt chạm vào nhau.
Đan Linh mặc một bộ áo bơi liền thân màu phấn hồng, kín đáo bảo thủ nhưng rất dễ thương, dưới ánh nắng làn da trong trắng mềm vô tận, vải thấm nước dán sát lên cơ thể, làm đường cong lung linh thể hiện tròn vẹn, lúc ngã xuống áo bơi ôm chặt lấy thân, tròn trịa cong mẩy, một bức tượng Venus sống động đang tái hiện trước mắt Cường, cực kỳ có vị nữ nhân, không còn là thiếu nữ non nớt năm xưa nữa rồi.
Cường còn muốn nhìn nhiều nhưng Đan Linh đã như nai con hoảng sợ vội vàng ngồi dậy nhưng không ngờ động tác hơi gấp, mất trọng tâm ngã vào hồ nước.
Cường vội vàng đỡ lấy Đan Linh, cảm giác cơ thể đầy đặn ấm áp của cô dán sát vào lòng, êm ái hết sức, trong lúc luống cuống tay còn ôm lấy cặp mông tròn trịa của cô, cảm giác đàn hồi chết người ở đó tức thì đó khiến người không kìm được muốn siết chặt ngọc thể ấy trong lòng.
Chỉ là Đan Linh rơi xuống nước có hơi hoảng hốt, chân tây quẫy đạp lung tung, đôi chân nhỏ vậy mà đạp trúng hạ bộ Cường, hắn có sướng tới đâu cũng chịu không nổi.
"Á!"
Thấy Đan Linh sặc nước, Cường nhịn đau nâng đủi và mông cô lên, rồi vội vàng bò lên bờ chạy vội vào phòng thay đồ, hắn không thể bẽ mặt ngồi đây ôm chỗ hiểm trước mặt bao người được.
Đợi hồi phục lại, Cường mới đi ra thấy Đan Linh đang ngôi xoa kem chống nắng, phía dưới vẫn là chiếc khăn voan bọc lấy cặp đùi mỹ miều.
Đan Linh thẹn thùng né tránh ánh mắt của Cường, nhưng vẫn lén lút liếc nhìn đũng quần hắn, hiển nhiên vừa rồi cô biết mình đạp vào đâu.
Cường ngồi xuống bên Đan Linh, thấy chiếc khăn voan vô tình lộ ra, phơi bày một góc đôi chân dài đẹp đẽ của cô.
"Á… Sao cậu vẫn y như ba năm trước, đôi mắt chỉ biết nhìn vào váy con gái thế? Cái đạp đó tư vị thế nào, có muốn mình cho thêm một cái không?"
Đan Linh phát hiện vẻ mặt gian giảo của Cường, chút áy náy trước đó liền tan biến, ra vẻ tức giận nói.
"Cậu thật là đồ vô lương tâm. Không sợ đạp một cái hủy luôn nửa đời sau của mình à?"
"Càng tốt, bớt cho cậu đi hại cô gái khác"
Đan Linh hung dữ nói, nhưng hung dữ chưa đủ, nghe cứ như dụ dỗ Cường đi hại cô lúc này vậy.
Cường nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời trong xanh như viên lam bảo thạch, ánh nắng chiếu lên người, gió hiu hiu thổi qua mang theo hương hoa rừng ngào ngạt, cảm giác thật thư thái dễ chịu.