Chương 523: Hành trình
Cường đến sân bay đã là gần năm rưỡi chiều, Nội Bài tuy là sân bay quốc tế nhưng so với các sân bay đồng hạng mà Cường từng đi qua thì lạc hậu khá nhiều, chưa tương xứng với tầm vóc là cảng hàng không số một, số hai cả nước.
Đông Thành muốn lên đặc khu, sân bay chắc chắn là phải xây dựng, Cường thầm nghĩ nhất định phải để miền Bắc có một cảng hàng không đẳng cấp, thể hiện được vị thế quốc gia.
Bãi gửi xe nằm ngay trước lối ra vào sân bay, không có ô che nhưng chủ nhân cũng không có cách nào khác, nếu muốn bảo vệ xe vậy thì đành chịu bất tiện, mang xe vào gửi ở trong nhà dân xung quanh.
Vì không mang theo trợ lý, Cường cùng Đan Linh tự mình làm thủ tục checkin, dù là khu vực VIP nhưng bên trong sân bay vẫn khá đông, thế là hai người phải sếp hàng trước quầy làm thủ tục.
Nơi này, quả là thiên đường mỹ nữ, Cường theo thói quen nhìn ngó xung quanh, cũng không nhận ra rất nhiều ánh mắt của các chàng trai khác cũng đang nhìn ngó cô gái bên cạnh mình.
"Này!"
Nghe tiếng gọi êm ái ngọt lịm, Cường quay đầu lại thấy Đan Linh đã xua xua tay trước mặt mình:
"Có phải hồn phách bị cô gái nóng bỏng nào bắt mất rồi không? Nhắc cậu một tiếng nhé, ở đây nhiều mỹ nữ đó, nhưng an ninh hàng không rât nghiêm ngặt, trêu ghẹo ở chỗ này thì bất kể Đỗ đại thiếu gia ở trong nước có oai phong cỡ nào thì cũng bị ăn đòn thôi"
"Ha ha… có cần phải dằn mặt người ta thế không, mình dù là muốn tán tỉnh các cô gái xinh đẹp, cũng đâu cần phải đi xa kia chứ..."
Cường vẫn nhớ lại lần đầu tới nhà cô, lúc đó Đan Linh mặc áo ngủ, dưới ánh đèn gần như lộ ra trong suốt, khi đó Cường nhìn trộm vài cái thôi mà bị Đan Linh đá cho một cái đau điếng.
Nghĩ tới đó, Cường vô thức liếc nhìn Đan Linh.
Trời nóng bức, mặc dù trong này có điều hòa nhưng do vừa di chuyển từ bãi gửi xe vào, gò má sáng bóng như ngọc của Đan Linh lấm tấm mồ hôi, làn da hồng hồng tươi tắn tràn đầy sức sống thanh xuân, bầu ngực vun đầy, quy mô chắc chắn hơn lúc đó nhiều rồi.
Đan Linh thấy ánh mắt Cường chuyển sang phía mình, còn chăm chú nơi ngực, chớp mắt cũng nhớ lại ngày đó, gò má nóng ran, ánh mắt lúng túng quay đi chỗ khác, miệng thì giận giữ nói:
"Nhìn lung tung đâu đó?"
Cường cười khan:
"Cậu không để mình ngắm cô gái khác, lại cũng không cho mình nhìn cậu, có phải là ức hiếp người quá đáng rồi hay không?"
"Hứ… ai ức hiếp cậu kia chứ! Mình chẳng phải chỉ muốn cảnh cáo cậu thôi à?"
Thái độ hờn giận của Đan Linh lại giống như vẻ nũng nịu của cô bạn gái nhỏ, để rất nhiều chàng trai xung quanh đố kỵ mà nhìn Cường.
Cường không chịu nổi ánh mắt thù địch của bọn họ, thế là vội vàng nghiêm túc xếp hàng, nhanh chóng đi hoàn thành thủ tục checkin.
Qua khâu kiểm tra an ninh xong, hai người vào khu vực phòng chờ ra cầu cảng.
Trên hành trình dài như Hà Đô – Ban Mê Thuột, phi hành đoàn có phục vụ bữa tối, nhưng đồ ăn giai đoạn này của hãng hàng không thật chẳng ngon đi đâu được.
Thời gian còn lại vẫn đủ, thế là Cường dẫn theo Đan Linh tìm một nhà hàng trong khu mậu dịch dùng tạm bữa tối.
Ăn xong, vẫn chưa thấy nhân viên báo tới giờ lên máy bay, Cường thầm đoán có khi máy bay khởi hành muộn.
Trong lúc chờ Đan Linh đi vệ sinh, hắn đi ra khu vực hút thuốc, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, móc thuốc ra, châm một điếu thong thả hút, ánh mắt xuyên qua cửa kính chăm chú nhìn mặt trời chiều tĩnh lặng mà đơn độc trên nóc nhà xa xa, trong lòng bất giác cảm thấy một tia cô tịch.
Đanh Linh từ WC đi ra, thấy được khuôn mặt anh tuấn mà kiên nghị của Cường rực rỡ dưới ánh mặt trời chiều, thoáng chút cảm nhận được tâm tình của hắn.
Cường tại Bạch Hạc, bị hào quang thần bí mà chói mắt vây quanh, trà trộn trong thế giới của tầng lớp giàu có tinh hoa, hắn tạo cho người khác cảm giác xa lạ.
Đan Linh mấy năm qua đều đã ra ngoài công tác, không thể không hiểu địa vị xã hội ghê gớm của Cường, song nhìn ra thì chỉ thế mà thôi, cô càng nhìn thấy nhiều cái vô lại của hắn hơn.
Người ngoài đều luôn mang cảm giác thần bí sùng bái với người ra ngoài một bước đều có người đưa kẻ đón, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác đó. Đối với Đan Linh, khi rời khỏi chiếc xe sang trọng, đại khái sẽ chẳng chẳng ai nhận ra khác biệt giữa hắn và thanh niên bình thường, trừ đẹp trai một chút, mồm miệng hơi dẻo một chút..
"Ding! Hãng hàng không quốc gia Việt Nam trân trọng thông báo! Xin mời hành khách trên chuyến bay VN757 xuất phát từ Hà Đô đi Buôn Ma Thuột ra cửa số 6 chuẩn bị lên máy bay…"
Đang trầm mặc trong không gian cô tịch của trời chiều, Cường bị âm thanh thông báo khởi hành đánh động, hắn dụi tắt tàn thuốc, quay đầu lại thì thấy Đan Linh đang đứng ở phía sau nhìn trộm mình, bộ dáng cô lúc này có vẻ lúng túng.
"Sao vậy? Có phải thấy mình rất đẹp trai hay không?"
Đan Linh đã quen vẻ vô lại của Cường, cũng không để hắn trêu chọc mình, nguýt hắn:
"Mình đang tự hỏi, sự tự tin của cậu là đến từ đâu? Nhan sắc nào có thể bằng mưu kế kinh doanh mà có được?"
Cường cười ha hả, cũng không tiếp lời Đan Linh, chỉ lên tiếng thúc giục:
"Được rồi, có thể cậu chưa đủ trải nghiệm để cảm nhận được hết vẻ đẹp của mình. Bây giờ phải vào cầu cảng, đợi lên máy bay, mình sẽ phụ đạo thêm cho cậu"
Đan Linh bật cười, cô thích nhìn thấy một tên thanh niên vui vẻ cợt nhả mà không phải là một Đỗ Bá Cường cả ngày trà trộn trong thế giới của thương nhân, bị cái hào quang thần bí kia vây quanh.
Chừng thêm hai mươi phút, máy bay bắt đâu cất cánh, nhanh chóng đạt được độ cao.
Từ cửa kính nhìn ra ngoài, thành phố dưới ánh đèn đêm có vẻ đẹp không nói lên lời.
Cường xếp tờ chuyên trang giới thiệu của VN Airline sang một bên, Đan Linh nhìn qua, đôi mắt mỹ lệ chứa vẻ đẹp trong sáng thánh khiết, tiếc là Cường lại đang chăm chú nhìn bên ngoài.
Đan Linh thấy hắn tập trung, chẳng biết có gì hay mà xem, nhoài người tới, mặt gần như áp sát vào kính cửa sổ:
"Nhìn gì vậy?"
Đan Linh người gần như nằm phục giữa hai chân Cường, tóc vắt sang một bên lộ ra cái cổ trắng muôt và bờ vai mềm mại, mũi Cường truyền tới hương thơm như hoa Bách Hợp.
Cường vì tránh không chạm vào người cô, giơ cả hai tay lên kháng nghị:
"Cậu làm thế này tôi ngồi kiểu gì?"
"Ơ!"
Đan Linh quay đầu nhìn Cường mới nhận ra cơ thể hai người áp sát nhau quá mức, mặt ửng đỏ.
Cô không nhận ra gần đây mình hay đỏ mặt hơn trước nhiều, vội thu người về, vừa ngồi ngay ngắn là cái miệng cũng trở nên đanh đá:
"Cho tên dê xồm như cậu cơ hội đụng chạm còn lảm nhảm"
"Được được, coi như mình nói sai rồi, giờ bạn có nằm cả người lên thì minh cũng không ý kiến gì nữa"
Đan Linh khẽ hừ một tiếng, kéo chiếc áo khoác đen lên, cảm thấy có chút buồn ngủ, thế là nghiêng đầu dựa nhẹ vào vai Cường dễ dàng thiếp đi.
Cường ngửi làn hương trên mái tóc cô, phát hiện có mùi thơm đặc biệt dễ chịu!
May bay hạ xuống sân bay Ban Mê Thuột thì đã là hơn 9 giờ. Buổi đêm, khí hậu Tây Nguyên mát mẻ hơn Hà Đô rất nhiều, xuống máy bay Đan Linh mặc thêm một chiếc áo khoác, tóc xõa ngang vai, toát ra vẻ đẹp đoan trang điển nhã.
Hai người ra khu vực nhận hành lý, bước ra ngoài đại sảnh thì phát hiện người của cả Trung Nguyên và Siêu Thị Bạch Hạc chi nhánh Ban Mê đều đem xe tới đón.
Đích thân Đặng Lê Nguyên Vũ cùng Giám đốc siêu thị Đinh Khắc Đoàn đứng ở cửa chờ Cường, nhìn thái độ vô cùng nồng nhiệt của họ, Cường cười:
"Đã muộn thế này, hai người không ở nhà với vợ con, còn tới đây làm gì. Phái một lái xe đến là được rồi!"
"Ha ha… Mấy khi được chủ tịch tới thăm, cũng phải để chúng tôi đón tiếp cho phải đạo chứ"
Đặng Lê Nguyên Vũ cười đáp đồng thời chủ động xách hành lý của Cường giao cho trợ lý phía sau.
Đinh Khắc Đoàn thì lại hướng Cường nói:
"Di chuyển chắc sẽ hơi mệt, chủ tịch giờ về khách sạn nghỉ ngơi một chút, khoảng một tiếng nữa mọi người cùng dùng bữa đêm ạ!"
Ở sân bay, Cường cũng là mới ăn nhẹ, bây giờ cũng cảm thấy đói. Quay sang Đan Linh, hắn nói:
"Đồ ăn Ban Mê có rất nhiều món ngon, hôm nay để cậu thưởng thức"
Đặng Lê Nguyên Vũ đương nhiên là nhận biết Đan Linh, hai người cũng từng gặp nhau nhiều lần, dù sao Đan Linh cũng là trợ lý Giám đốc Chi nhánh Trung Nguyên Hà Đô, họp hành nhiều sao có thể không quen thuộc được.
Đinh Khắc Đoàn thì không nhận thức, nhưng là có thể cùng chủ tịch xong hành chẳng phải tình nhân thì cũng là nhân vật quan trọng, thế là thái độ đối với Đan Linh cũng rất niềm nở.
Đinh Khắc Đoàn bảo hai viên trợ lý mang hành lý lên một xe, phần mình tự tay cầm lái, Đặng Lê Nguyen Vũ ngồi ghế phụ, để Cường cùng Đan Linh ngồi ghế sau, lái về trung tâm thành phố.
Hai chiếc xe đi song song với nhau, đèn đường vùn vụt trôi về phía sau để lại một vệt sáng dài, thi thoảng mới có xe chạy, đêm ở Ban Mê khá tĩnh mịch, Cường mở một khe hở, để hương thơm cao nguyên theo gió lùa vào, một mặt trò chuyện với Đặng Lê Nguyên Vũ.
Đan Linh không xen vào cuộc nói chuyện giữa Cường và bọn họ, ngồi chìm trong thế giới riêng, chuyến đi Ban Mê này với cô hứa hẹn nhiều trải nghiệm đáng nhớ.