Chương 519: Giải pháp tạm thời
Thống nhất được với Tinh Hà, Cường yêu cầu Peter Rimmer lấy danh nghĩa Grand Technology Inc đệ trình phương án thăm dò, sản xuất và tinh chế đất hiếm lên Tỉnh ủy.
Mặc dù vấn đề tài nguyên không phải chuyện dễ dàng thông qua nhưng xét về nguyên lý, vi chip và đất hiếm rõ ràng là hai thứ gắn liền với nhau, chính phủ buộc phải đồng thời xem xét song song.
Cường tin con số 10 tỷ USD đầu tư cùng ý nghĩa chiến lược trên nhiều mặt, cho dù là tồn tại yếu tố nhạy cảm đi chăng nữa, thì khả năng được thông qua vẫn là rất lớn.
Ở một mặt khác, sự thiếu ổn định nguồn cung đất hiếm đã để Cường tỉnh mộng, nhận thức được Điện tử Đông Thành căn cơ quá mong manh.
Danh tiếng giành được không đủ giúp doanh nghiệp đứng vững trên thị trường, ngược lại nó chính là tác nhân xô đổ doanh nghiệp nhanh nhất một khi điểm tựa không vững chắc.
Còn may, đổi thủ sớm đánh động để Cường có đủ thời gian xoay sở.
Hồ Gia Tín cũng chẳng phải kẻ ngồi chơi hưởng lương, giữa tháng 3, thông qua các mối quan hệ, hắn nắm được một ít tin tức, liền vội vàng hẹn gặp Cường.
Vừa nhìn thấy ông chủ, Hồ Gia Tín đã không nhịn được thông báo:
"Kẻ đứng phía sau tác động là tư bản hải ngoại, do Nosy và Sam Sam liên hợp bắt tay nhau, Liên Tín chỉ là chân chạy, bọn họ được hứa hẹn cung cấp kỹ thuật hạng hai gì đó liền biến thành con chó để người ta sai khiến"
Cường nghe xong, trong lòng thầm khinh bỉ, vốn hắn còn kỳ vọng họ Vương giữ được chút cốt khí, hóa ra cũng chỉ là đến vậy. Gia tộc đó thành đạt trên thương trường, xem chừng đa phần nhờ vào trò bẩn thỉu, không phải là thương nhân chân chính.
Hồ Gia Tín thấy Cường im lặng, lên tiếng hỏi:
"Chúng ta cần nhiều thời gian hơn cho dự án đất hiếm nhưng trước mắt phải làm sao? Nguyên liệu nhập từ hải ngoại khiến giá thành tăng lên hơn 20%, lợi thế so sánh về giá trước kia sợ là không giữ được"
Cường nhếch miệng phất tay:
"Nguồn cung đất hiếm nội địa kỳ thật không thiếu, bọn họ chỉ là không muốn bán cho chúng ta. Nhưng họ cũng không thể mãi ép sản lượng, cần thiết phải tìm đầu ra thay thế. Cái chúng ta cần chính là một trung gian có thể qua mặt được bọn họ"
Hồ Gia Tín ngẫm nghĩ, sau một hồi liền nhìn Cường nói:
"Ý anh là có thể thông qua Grand Technology Inc sao?"
Cường hài lòng cười đáp:
"Anh nói đúng rồi! Có đến trong mơ, bọn họ cũng không nghĩ Grand Technology Inc lại là sân sau của chúng ta đâu. Tuy rằng việc này sẽ không giấu được lâu nhưng nó cho chúng ta độ trễ để giải quyết vấn đề thiếu hụt trước mắt"
Hồ Gia Tín càng nghĩ càng cho rằng lời Cường là có thể, Grand Technology Inc là đơn vị đang nắm giữ công nghệ vi chip mới, có nhu cầu đầu tư nhà máy, mua sắm đất hiếm là chuyện đương nhiên.
Đất hiếm là sản phẩm đặc thù, cần người mua đặc thù, nếu chỉ là một vỏ bọc khác, chưa từng có hoạt động kinh doanh liên quan, e rằng sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.
"Việc cứ quyết như vậy, anh tính toán số lượng cần thiết, ít nhất đủ 70% yêu cầu trong một năm, lượng thiếu hụt có thể nhập khẩu, tránh đối phương phát hiện ra điểm bất thường. Anh tìm một vài nhà cung ứng hải ngoại tin cậy, cố gắng tranh thủ lấy giá tốt nhất, một khách hàng tiềm năng như Điện tử Đông Thành, hẳn sẽ có người tinh mắt nhận ra"
Thiếu đất hiếm sẽ không thể sản xuất vi chip và một số bộ phận thiết yếu nhưng tỷ trọng những vi chất này trong Sphone kỳ thực lại vô cùng nhỏ.
Sphone mặc dù đã bắt đầu tiến ra hải ngoại nhưng thị trường đại lục còn chiếm hơn 95% doanh số, trên cơ bản nó vẫn là một sản phẩm tiêu dùng quốc nội, chưa có tính quốc tế hóa. Với quy mô như thế, yêu cầu tiêu dùng đất hiếm sẽ không quá lớn, Cường tin tưởng Grand Technology Inc có thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình.
Hồ Gia Tín nghe Cường nói, nhanh chóng gật đầu, biện pháp tốt nhất hiện tại chắc cũng chỉ có thể như vậy
"Anh cứ tập trung ổn định sản xuất như bình thường, tôi và giám đốc Tạ sẽ có giải pháp tùy cơ ứng biến. Liên minh ô hợp kia tính cũng hay lắm, định đạp lên cơ thể đẫm máu của Điện tử Đông Thành leo tới thang thành công đây"
Giám đốc Tạ chính là Tạ Thành, chủ quản Hồng Kông Venture, Cường hiểu đã đến lúc Điện tử Đông Thành không nên thuộc về một mình hắn, lợi ích cần chia sẻ mới có người chịu đứng ra vì mình ngăn cản bớt những cơn sóng dữ.
*******************
Ở nhà khách Đình Hồ sớm đã bày hai bàn tiệc, có một nơi ban công và phòng nối liền nhau, từ ban công nhìn ra là Hồ Thiên Nguyệt, Kim Chính Nhật lúc này đang nói với Vương Nghị:
"Bộ phận thị trường báo lên Sphone gần đây đã điều chỉnh giá bán, chúc mừng cho sự hợp tác của chúng ta"
Nói đoạn, liền nâng ly rượu lên cụng nhẹ với chủ tịch của Liên Tín.
Vương Nghị nhấp một ngụm rượu, cười đáp:
"Tên đó rất đáng ghét, nhưng phải thừa nhận ở mặt kinh doanh rất có thiên phú. Đáng tiếc, ở đại lục này, muốn làm ăn không chỉ cần thiên phú là đủ"
Đặt ly rượu xuống bàn, Vương Nghị tiếp lời:
"Mấy doanh nghiệp quốc doanh kia nhờ tôi hỏi ngài Kim lúc nào Sam Sam có thể ký hợp đồng mới với bọn họ? Dù sao, sản xuất lại không thể gián đoạn, chỉ tinh chế lại chẳng bán, hàng tồn nhiều sẽ ảnh hưởng tới dòng vốn lưu động"
Mấy công ty tinh chế đất hiếm chịu sức ép chính trị của nhà họ Vương, buộc phải cắt giảm nguồn cung cho Điện tử Đông Thành, hứa hẹn liên minh Sam Sam cùng Nosy sẽ nhập bù số lượng cắt giảm đó nhưng vẫn luôn trì hoãn.
Kỳ thực, Sam Sam cũng có chỗ khó, với các doanh nghiệp lớn như bọn họ, việc nhập nguyên liệu là có định mức với kế hoạch nhà cung cấp rõ ràng từ đầu năm, nhất là với dạng nguyên liệu quan trọng và giá trị cao như đất hiếm.
Tập đoàn không thể nhập dư thừa quá nhiều cho nên muốn gia tăng sản lượng từ một đối tác nào đó, vậy thì cần tính toán xem sẽ cắt bỏ ai, cái này cần phải cân nhắc cẩn trọng.
Sam Sam dùng thứ kỹ thuật hạng hai làm miếng mồi nhử Liên Tín nhưng sẽ không cam kết chịu trách nhiệm giải quyết những rắc rối phát sinh, dù sao Liên Tín cũng đã được lợi, Sam Sam sẽ không ôm đồm nhiều thứ như vậy.
"Ngài Vương, trong phạm vi có thể, Sam Sam sẽ cố gắng hỗ trợ, nhưng các doanh nghiệp đó cũng cần tự mình tìm hướng giải quyết, đừng trông chờ cả vào chúng tôi mới phải"
Nghe Kim Chính Nhật đáp, Vương Nghị cau mày:
"Ngài Kim, nếu Sam Sam không hỗ trợ, e rằng sẽ phải nối lại việc cung ứng cho Điện tử Đông Thành, đây không phải là điều ngài muốn chứ?"
"Ngài Vương là đang đe dọa chúng tôi sao?"
Kim Chính Nhật khẽ nhướng mày, Vương Nghị biết đối phương có ý muốn thoái thác, trong lòng chửi ầm lên, nhưng đối phương là ở thế chủ động, Liên Tín rất cần đến những kỹ thuật kia để nâng cấp năng lực công nghệ của mình, đành nhịn xuống:
"Tôi vẫn hi vọng Sam Sam có thể giành hạn mức ưu tiên nhất định cho bọn họ, phần còn lại tôi sẽ thông báo bên đó chủ động phát triển thị trường mới"
Kim Chính Nhật nâng ly rượu, dùng ngón tay miết nhẹ miệng ly, sau cùng nói:
"Thôi được, tôi sẽ tăng 15% số lượng định mức của bọn họ, đó là con số tối đa, phân phối thế nào là do các ngài"
15% là quá ít nhưng có vẫn còn hơn không, Vương Nghị cũng đành chấp nhận.
****************
Bóng đêm Hồng Kông phủ xuống tựa hồ muộn hơn hẳn những nơi khác, Trần Tĩnh chẳng biết giờ về khách sạn làm gì đốt thời gian, cô một mình đi về, không để lái xe công ty đưa đi.
Nhớ đến bóng dáng ai đó, Trần Tĩnh mỉm cười dịu ngọt, rồi đuổi những suy tưởng lung tung trong đầu, bước chân bất giác đưa cô lại tới quán bar trong ngõ nhỏ, cô vẫn nhớ cảm giác ngồi đó uống rượu vang, ngắm hoàng hôn, đúng là cách đốt thời gian không tệ, nói không chừng còn được gặp Cường.
Quán bar đã lâu không mở cửa, thế mà nay lại sáng đèn. Trần Tĩnh nhìn thấy trên chiếc ghế cao có một phụ nữ trung niên duyên dáng đang nói chuyện với chủ quán, chủ quán đương nhiên còn nhớ Trần Tĩnh, cô gái xinh đẹp có khuôn mặt tinh tế mà cô đơn.
Trần Tĩnh ngồi xuống, không hỏi lý do vì sao ông chủ đóng quán, đơn giản gọi một ly cà phê, mặc ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ của mình.
"Anh chàng của cô không tới sao?"
Chủ quán vừa pha cà phê, vừa cười ôn hòa hỏi.
"Dạ, bọn cháu không hẹn nhau"
Trần Tĩnh cũng cười:
"Lần trước gặp chỉ là trùng hợp thôi"
"Cứ đợi trùng hợp là không được đâu"
Chủ quán đùa:
"Còn nhớ lần trước rời đi cậu ấy có nói muốn mời cô tới đây uống rượu mà"
"Hi hi, một mình ngồi đây uống cà phê cảm giác cũng không tệ ạ"
Trần Tĩnh nghĩ một lúc rồi nói:
"Cháu kỳ thực muốn mời cũng chẳng được, chỉ đành ngồi đây đợi cuộc gặp gỡ tình cờ"
"Chờ đợi sao? Chờ đợi vốn dĩ đau khổ. Cố quên cũng đau khổ. Nhưng nỗi đau tệ nhất chính là không biết lựa chọn nên chờ đợi hay nên quên…"
Chủ quán ánh mắt xa xăm, Trần Tĩnh vẫn luôn cảm thấy cuộc đời ông ấy hẳn là có rất nhiều cố sự.
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí bấm số điện thoại của Cường, bên kia nhanh chóng bắt máy:
"Ồ, cô Trần, tầm này gọi là muốn mời tôi ăn tối sao?"
Trần Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, mỉm cười nói:
"Quán bar nhỏ mở lại rồi, nghe nói anh đang ở Hồng Kông, có thể cùng uống một ly sao?"
"Tiếc quá, tôi đang ở sân bay, hơn mười phút nữa là lên máy bay mất rồi, lần sau tới Hong Kong cùng đi uống rượu nhé"
Trần Tĩnh tự nhiên thấy buồn vô cớ, cô không muốn quên nên đã thử theo đuổi, nhưng cảm giác xa xôi quá, đành cố lấy giọng tự nhiên nói:
"À vậy sao, tiếc quá! Ông chủ lớn luôn bận rộn cũng phải, vậy hẹn anh dịp khác nhé! Thượng lộ bình an!"
"Cảm ơn cô!"
Trần Tĩnh cúp máy, khẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn về phía chân trời, cảm giác hoàng hôn càng thêm đỏ thẫm.