Chương 516: Nguồn gốc cảm hứng

Vô Địch Gian Thương

Chương 516: Nguồn gốc cảm hứng

Chương 516: Nguồn gốc cảm hứng


Cường ở Thanh Hải không lâu, sau khi vấn an mấy lão thọ thần Đàm Hữu Chí, Vạn Chí Thọ, tiếp đó gặp gỡ bọn Đinh Phong một hồi thì liền quay trở lại Hồng Kông.

Đinh Phong có ý muốn giữ Cường vài hôm nhưng sự tình cần xử lý chính là quá nhiều, Cường không dứt ra được.

Đối với việc Cường nhờ vả khi trước, Đinh Phong đã thu thập được vài manh mối liên quan tới Vương Thừa Hoan, cũng biết gã có bối cảnh không nhỏ.

Đám công tử hoàn khố này, tự thân có hoàn cảnh ưu việt, cho mình quyền tác oai tác quái. Chỉ là với năng lực hiện tại, Cường vốn cũng không cần quá để bọn chúng vào mắt, nhưng thái độ hôm đó của gã họ Vương khiến Cường vẫn luôn tự hỏi liệu việc Vân Giang mất đi ký ức có hay không liên quan tới kẻ này?

Chuyện này rất có tính hiềm nghi!

**************

Ngày kia, Peter Rimmer, Giám đốc Grand Technology Inc sẽ sang khảo sát cơ hội đầu tư tại Đông Thành.

Việc này khá có tính hình thức nhưng vì tham vọng đặc biệt đối với đặc khu, vở kịch này Cường vẫn cần diễn thật trọn vẹn.

Thanh Hải không có chuyến bay thẳng đến Hà Đô, vẫn cần qua trạm trung chuyển Hồng Kông, Cường xuống sân bay cũng không có nối chuyến, hắn nhận được lời mời của Trương Huy tham quan trung tâm Game Center đầu tiên tại Thâm Quyến.

Công việc của Trương Huy, Cường chỉ là tiện tay giúp đỡ, vốn không mong chờ hồi báo thế nào nhưng Trương Huy xem đó là sự nghiệp, rất nỗ lực, hoạt động kinh doanh bước đầu tiến hành rất khá.

Chuỗi cửa hàng internet lấy tên là BossNet, Trương Huy cũng khá sáng tạo, biết phân loại quy mô cửa hàng theo khu vực, như Game Center mới khai trương nằm ngay cổng trường đại học này được đâu tư khá tốt, máy tính có cấu hình cao, bố trí xa hoa cộng thêm đường dây cáp quang riêng biệt, gần như có thể làm cho các game thủ thoả mãn rồi.

Trương Huy vừa quản lý một lúc nhiều tiệm net vừa tìm địa điểm khai phá mới, thời gian này chính là khá bận. Đến như cùng Cường ăn một bữa cơm cũng chọn quán ngay gần trung tâm game.

Cường cũng không làm mất thời gian của hắn, lấy cớ đuổi Trương Huy đi. Ngoài trời lúc này cũng đã tối, đi trên phố vào đêm đông hơi lạnh, Cường đẩy cửa đi vào tiệm Internet mới cảm thấy ấm người hơn, xoa xoa tay, thấy trong đại sảnh đều ngồi đầy người, còn có người đang ở trong khu nghỉ ngơi chờ máy.

Cô gái sau quầy thu ngân thấy Cường đi vào liền thân thiện lên đón:

"Anh đến tìm anh Trương ạ?"

Cô gái này đã gặp Cường đi cùng Trương Huy lúc chiều, nên quen mặt hắn, Cường khẽ phất tay:

"Không! Tôi qua đây là lên mạng. Ông chủ Trương của các cô có việc bận đã đi rồi. Trên lầu hai còn máy không?"

"Dạ, còn ạ! Mời anh lên lầu, máy số 36 ạ"

Cô nhân viên mau chóng đưa cho Cường một mã thẻ, đây là số định danh để chốt giờ ra, giờ vào quán phục vụ tính tiền phí sử dụng.

Cường lên tầng hai thì thấy có khá đông người chơi, cả phòng rộng hơn 300 m2, gần 50 ghế, mỗi một máy ở khu khách VIP có giá 12 tệ/giờ, mà gần như không có máy để trống.

Như Trương Huy trao đổi thì kể từ lúc khai trương, Game Center hoạt động 24/7, doanh thu rất tốt, chí ít tại khu vực xung quanh vẫn chưa có một tiệm Internet nào có hoàn cảnh, chất lượng máy, phục vụ có thể tốt hơn ở đây.

Đến bây giờ còn chưa có ai đầu tư quy mô lớn vào cửa hàng nét, Trương Huy đã giành tiên cơ đi trước một bước khiến chính Cường cũng cảm thấy khá bất ngờ.

Khu vực tầng 2, mỗi máy ở đây được ngăn cách bằng một tấm ngăn cao đến ngực cộng thêm miếng thủy tinh cao 30 cm, bên cạnh là chuyên khu nữ sinh, nhiều nữ sinh viên đều thích đến tiệm lên mạng ở chuyên khu nữ sinh. Cường nhìn mấy cô gái tướng mạo thanh tú vài lần, mới tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ đèn đường hơi tối, có cảm giác mê ly của đèn dầu, phát hiện từ nơi này có thể nhìn thấy tòa nhà của tập đoàn Liên Tín, bên đó đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng bóng người nhấp nhô.

Máy tính khởi động hoàn tất, Cường nhìn thời gian ở góc dưới bên trái màn hình, đã sắp 9 giờ rồi. Quan sát đối thủ còn có nhiều người đang tăng ca, trong lòng nghĩ: có phải Liên Tín có sản phẩm quan trọng gì sắp ra mắt hay không, ở đây mới có thể bận rộn như thế?

Cường nghĩ trước đây khi Điện tử Đông Thành còn trong giai đoạn nghiên cứu chế tạo ra chiếc di động đầu tiên, Virkram Rangnerkar lẫn Reates Curryđều hầu như chưa từng rời khỏi phòng thí nghiệm. Nói thật chứ, Cường vẫn rất chờ mong đối với biểu hiện của Vương Tư Thông.

Đăng nhập vao trang web quen thuộc, Cường lặng yên nhìn tin tức trên màn hình.

Thời gian chậm rãi trôi đi, cảm giác trống vắng một thứ gì đó, Cường sờ sờ trong túi, không có thuốc, hắn đứng lên, muốn tìm phục vụ.

Đúng lúc nay, cô gái sau quầy thu ngân bưng cafe đi lên, thấy Cường thò đầu ra từ tấm ngăn, cô còn tưởng rằng là đợi cafe mình đưa tới, liền cười ngọt ngào khẽ giơ cao ly cafe trong tay, ra hiệu đây là cafe bưng tới cho hắn.

"Có thuốc không?"

Cường hỏi giọng hơi lớn, chính hắn cũng không cảm giác được.

Mấy nữ sinh lên mạng ở chuyên khu nữ sinh đều quay đầu lại kinh ngạc nhìn Cường, có một cô gái mặt mũi sáng sủa còn chủ động chỉ tay lên chữ "No Smoking" ở trên vách tường, ra hiệu ở đây cấm hút thuốc.

Cường khắc chế không nhìn màn hình máy vi tính, đi ra bảo cô gái đặt cafe lên bàn, rồi hắn xuống dưới lầu tìm tiệm tạp hóa mua một bao thuốc, lựa một góc an tỉnh sau ngõ, ngồi xổm xuống đưa lưng hứng gió, bắt đầu châm một điếu thuốc hút!!!

*************

"Lẽ nào những sách lược kinh doanh kinh diễm hãi thế của Điện tử Đông Thành là nghĩ ra như thế sao? Quả thật khiến người bất ngờ đấy!"

"Hả?"

Tại một ô cửa sổ của quán cơm, Trần Ái Liên tay chống cằm đột nhiên nói ra một câu như thế.

Mặc dù đã rời khỏi Liên Tín nhưng vì có những sự vụ liên quan, Trần Tĩnh vẫn có lúc phải ghé qua giải quyết. Buổi tối, công việc xong xuôi mới cùng Trần Ái Liên đi ăn, lúc này nghe xong có vẻ kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Trần Ái Liên:

"Cô đang nói cái gì?"

"Cô nhìn thì sẽ biết"

Trần Ái Liên hất cằm ra ngoài cửa sổ.

Trần Tĩnh không rõ nguyên do đi tới, nhìn theo tầm mắt của Trần Ái Liên, thấy Cường đang ngồi một mình trong xó bên tường hút thuốc.

Dáng dấp hắn lúc này không được mỹ cảm cho lắm, là ngồi xổm giữa trụ đèn đường cùng thùng rác, nếu không phải quần áo trên người hắn hàng hiệu, cùng dung mạo sáng sủa, bộ dạng thật chẳng khác gì mấy thanh niên đầu đường xó chợ. Chỉ là, nhìn vẻ mặt ngưng trọng mà chăm chú của hắn, có vẻ thực sự là đang suy nghĩ sách lược phát triển mớ sản nghiệp rối tinh rối mù gì đó.

Trần Ái Liên hấp háy đôi mi, còn nói đùa:

"Có phải mùi thùng rác có thể kích thích linh cảm đặc biệt hay không?"

"Ha ha…"

Vị nữ trợ lý đi cùng cũng bị Trần Ái Liên chọc cười, hai cô gái cười đến run rẩy cả người, tình cảnh này nhìn thế nào cũng có vẻ rất hài hước, khóe miệng Trần Tĩnh hơi nhếch lên, cất giấu nụ cười nhẹ, họ Đỗ mà cô quen hinh như chẳng phải kẻ thích câu nệ tiểu tiết.

"Thời gian này, Vương tổng hay đi Bắc Kinh gặp gỡ mấy vị lãnh đạo của Sam Sam, ngay cả người của Nosy nghe đâu cũng tới hội họp, Trần Tĩnh, cô nói họ đang kế hoạch làm cái gì?"

Trần Tĩnh cũng chả quản Trân Ái Liên đầy bụng nghi vấn thứ gì, chỉ nhìn Cường đang hút thuốc cạnh thùng rác, lắc đầu cười nói:

"Điều này sao có thể đoán được?"

"Tôi cho là bọn họ đang bàn kế hoạch gì đó nhăm đối phó lại Sphone".

Trần Ái Liên đưa ra phán đoán:

"Đều là các lãnh đạo cao tầng của các doanh nghiệp điện tử, là thứ gì mới khiến họ tập hợp lại với nhau ngoài sức ép đến từ Sphone? Không thể tượng tượng được, bằng cách nào anh ta làm được như thế"

Trần Tĩnh không đáp lại lời Trần Ái Liên, lại kìm lòng không đậu nhìn xuống dưới lầu một cái, nhưng không phòng một cơn gió lạnh thổi qua khiến cửa sổ dao động.

Lúc này Cường ở dưới nghe được trên lầu trên có động tĩnh cùng ánh đén lấp lóe, hắn ngẩng đầu lên.

Trần Tĩnh bị phát hiện đang nhìn trộm, có chút xấu hổ miễn cưỡng vẫy tay chào, Cường lại tưởng rằng Trần Tĩnh vẫy tay hy vọng hắn đi tới, măc dù lúc này hắn có phần không muốn gặp người khác.

Cường vẫn dụi tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, đứng lên bước tới cầu thang.

"Thật là có duyên, mới mấy hôm lại gặp được anh! Không ngờ anh lại có nhã hứng ngồi xổm ở đầu ngõ hút thuốc như thế..."

Trần Tĩnh ăn mặc đoan trangmặt mày tươi đẹp mà thanh tú, phá lệ chói mắt dưới ánh đèn.

"À, đúng thật là có duyên"

Cường nhếch môi cười miễn cưỡng, có một số việc không thể kể ra với ai được. Cường lại gật đầu với Trần Ái Liên. Cô gái này Cường vẫn nhớ, lần trước có đi cùng Vương Tư Thông trong đợt đấu giá Tiêu Vương, cũng là một nữ nhân lợi hại.

"Vất vả quá nhỉ! Mọi người giờ này mới ăn tối sao?"

Trần Tĩnh lắc đầu:

"Có chút nghiệp vụ cần giải quyết nốt với Liên Tín, kết thúc hơi muộn"

Nói xong, hơi dừng lại một chút, mới tiếp lời:

"Đề nghị hôm đó của anh, tôi đã nói qua với cha tôi. Ông ấy muốn gặp anh một hôm để trao đổi kỹ hơn"

Cường liếc mắt nhìn Trần Ái Liên, cảm thấy Trần Tĩnh đề cập chuyện này trước mắt người của Liên Tín có chút không thích hợp, có điều nếu cô ấy đã không cố kỵ, hẳn vấn đề không lớn.

"Được! Nếu Tinh Hà có ý hợp tác, bất kỳ lúc nào cũng có thể liên hệ với chúng tôi"

Trần Tĩnh hài lòng mỉm cười, nhưng lại không tiếp tục nói sâu hơn. Cô mời Cường vào ngồi cùng dùng cơm, nhưng Cường lấy cớ từ chối. Sau khi trao đổi thêm một vài câu, liền cáo từ ra về, không cần họ đưa tiễn, trực tiếp đi xuống lầu.