Chương 514: Hiến Đề án
Tống Gia Thụ từ giữa tháng 9 đã được điều về Trung ương đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách Phát triển nhà nước trực thuộc Quốc Vụ Viện.
Ở độ tuổi chưa tới bốn mươi, hắn có thể leo lên chức vụ này cũng là một kỳ tích, mặc dù chính tích của hắn rất không tệ nhưng để Tống Gia Thụ có thể đi được một bước dài như thế cũng phải có sự ủng hộ rất lớn của gia tộc.
Tống Gia Thụ trước kia vốn không được người nhà coi trọng nhưng bằng việc ngắn ngủi mấy năm thời gian, hắn có thể đưa Tùng Giang từ một thành phố kém phát triển trở thành thủ phủ công thương nghiệp cả nước phải chú mục, đủ để chứng minh năng lực cùng nhãn quang sắc bén của mình.
Tống lão gia tử Tống Hoa tất nhiên sẽ không bỏ qua một mầm mống tốt như Tống Gia Thụ, các đại gia tộc chính trị bề ngoài thì luôn tỏ ra hòa hợp nhưng bên trong vẫn luôn cạnh tranh không ngừng, cây đại thụ Tống Gia muốn tại mảnh đất đại lục này cắm rễ lâu dài trăm năm không ngã, vậy phải liên tục xuất hiện nhân tài chống đỡ. Tống Gia Thụ thể hiện hắn xứng đáng tài bồi vì thế Tống Hoa cũng là vì hắn ra mặt.
Người có bối cảnh chính là không cần nhìn rất nhiều quy tắc, Tống Gia Thụ chẳng cần kinh qua công tác tại Tỉnh ủy, trực tiếp được đưa về Trung ương, thâm nhập vào thẳng bộ máy điều hành cao nhất.
Phó Chủ nhiệm một Ủy ban tuy chưa thể nói là cao quan nhưng đây chính là Trung ương, quỳ dưới chân thiên tử, mỗi ngày đều có thể tiếp cận với những nhân vật có quyền lực to lớn nhất, chỉ cần mỗi bước đều có thể đi thật vững vàng, Tống Gia Thụ hoàn toàn có thể lại hướng càng cao hơn mà leo.
Cường một lần nữa liên hệ Tống Gia Thụ, đối phương đã là ở Bắc Kinh, theo đó hắn đành phải lên máy bay bắc tiến một chuyến.
Tống Gia Thụ mới nhận công tác, có rất nhiều thứ cần quen thuộc, cũng không phải giống như trước kia Cường muốn gặp là gặp được.
Chờ đợi ở khách sạn nửa ngày trời, mãi đến chập tối, Tống Gia Thụ mới tìm tới hắn.
Điểm hẹn là ngay ở nhà hàng trên tầng thượng, Cường vừa thấy Tống Gia Thụ xuất hiện liền đứng lên niềm nở:
"Chào Tống Chủ nhiệm, được tin anh một bước phong vân, tôi cảm thấy rất vui mừng. Cống hiến của anh với Tùng Giang đã được trên ghi nhận vô cùng xứng đáng, thay mặt các xí nghiệp trong thành phố, xin cảm ơn và chúc mừng anh!"
Nghe Cường một đống lời khách sáo, Tống Gia Thụ phất phất tay:
"Tôi có ngày hôm nay còn chẳng phải là nhờ phúc Đỗ Chủ tịch à? Thế nào, anh bỗng nhiên bỏ công chạy lên tận Bắc Kinh tìm tôi, cũng không phải chỉ là nói mấy lời này chứ hả?"
Cường cười ha hả, mời Tống Gia Thụ ngồi xuống ghế, lại vẫy bồi bàn ra chọn món xong, mới hướng vị Phó Chủ nhiệm nói:
"Nay xin gặp anh, trước vẫn là muốn chúc mừng, sau thì thật là có chuyện muốn cùng anh trao đổi"
Tống Gia Thụ nâng lên ly rượu chạm cùng Cường xong, mỉm cười nói:
"Tôi mới nhận công tác, còn đang quen thuộc nhiệm vụ. Nếu là có liên quan tới chính sách cho doanh nghiệp, anh có thể tìm tới Lưu bí thư, trước khi về trung ương, tôi cũng đã đề nghị chú ấy hết sức hỗ trợ các anh"
Tùng Giang là căn cơ của Tống Gia Thụ mà các sản nghiệp như Điện tử Đông Thành, Siêu thị Bạch Hạc, Đồ uống Phúc Hỉ đều là xương sống của kinh tế địa phương, vì thế cho dù hắn có rời đi thành phố này thì vẫn rất lưu tâm đến.
Đừng nhìn công tác của hắn đã có rất nhiều thay đổi tích cực, tiếp đến còn có tiến lên được một bước nữa hay không, rất nhiều việc sẽ phải nhờ đến lực lượng phía sau trợ lực, Tống Gia Thụ vì thế tất nhiên không đi làm chuyện qua cầu rút ván, đôi bên vẫn là cần giữ mối liên kết tương hỗ lẫn nhau.
Cường thấy Tống Gia Thụ nhiệt tâm với mình không giảm, liền đáp:
"Cũng không phải là vấn đề kinh tế. Kỳ thực tôi mang tới cho anh hôm nay là một bản kiến nghị!"
Nói xong, Cường từ trong cặp lấy ra một tập văn kiện đưa tới trước mặt Tống Gia Thụ.
Tài liệu không dày, chỉ có mấy trang tóm tắt khái quát về Kế hoạch phát triển Hệ thống Giám sát công dân đại lục.
Tống Gia Thụ thấy Cường tỏ ra nghiêm túc, cũng liền cẩn thận lật mở hồ sơ ra đọc.
Ban đầu, hắn chỉ là cảm thấy có chút tò mò bất quá càng đọc, hiểu được nội dung hắn càng là bị giật mình bởi những ý tưởng vô cùng mới lạ trong đó.
Tống Gia Thụ đọc rất chậm như cố để nắm bắt lấy tinh tuý bên trong, chỉ ba trang giấy thế nhưng hắn mất gần mười lăm phút để xem, đến thức ăn mang ra cũng không để ý tới.
Cường kiên nhẫn chờ đợi, mãi cho tới khi thấy Tống Gia Thụ ngẩng đầu lên mới cười hỏi:
"Thế nào? Anh cảm thấy kế hoạch này có thể triển khai không?"
Tống Gia Thụ nhìn chằm chằm vào Cường, mất một lúc mới nói:
"Anh là một thương nhân, bỗng nhiên phí tâm đi chú ý vấn đề quản lý trật tự xã hội này làm cái gì?"
Cường cười nhẹ, chủ động cầm chai rượu lại rót cho Tống Gia Thụ một ly rồi đáp:
"Tất nhiên là tôi sẽ có lợi ích liên quan, bất quá Tống Chủ nhiệm cứ nói là kế hoạch có khả thi hay không cái đã"
Tống Gia Thụ nhíu mày thật lâu, cuối cùng đáp:
"Xây dựng một xã hội trật tự có tính kiểm soát cao là mục tiêu mang tính thiết yếu và chiến lược của Chính phủ. Những ý tưởng của anh trong bản kế hoạch này rất độc đáo, có tính ứng dụng cao, tin tưởng sẽ có đại nhân vật trong Bộ Chính trị ủng hộ"
Cường nhận được câu trả lời, rất hài lòng nói:
"Tốt, có người ủng hộ là tốt rồi. Biết đâu phương án này của Tống Chủ nhiệm sẽ tạo nên một cuộc cách mạng trong cải cách xã hội cũng nên"
Tống Gia Thụ nghe Cường nói phương án do đối phương viết vậy mà liền đã thành của mình, ngầm hiểu Cường đây là đang muốn cho hắn có cơ hội ghi công.
Dù sao Tống Gia Thụ tuổi trẻ đã ở chức vụ cao, liền để cho rất nhiều kẻ ghen ghét cùng không phục. Hắn cần phải sớm nhất làm ra được chính tích đủ lớn để bịt miệng bọn họ, khiến bọn họ không thể nói ra nói vào.
Tống Gia Thụ là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách phát triển nhà nước, vừa hay rất phù hợp để phụ trách đề xuất phương án này. Bản kiến nghị của Cường quả thật không khác gì một món quà vô cùng có ý nghĩa với hắn.
Đôi bên đã là quan hệ cá nước, Tống Gia Thụ cũng không làm trò, gấp lại tập tài liệu, đặt ở trên đùi, một tay vỗ vỗ nhẹ lên trang bìa, hướng Cường cười nói:
"Một đề án lớn, như thế này phải chăng viết hơi quá ngắn gọn. Có lẽ, tôi cần phải nghiên cứu cẩn thận hơn, vạch ra các bước triển khai một cách rõ ràng hơn mới có thể trình lên lãnh đạo"
Cường hiểu ý Tống Gia Thụ, lập tức phụ họa:
"À vâng! Tất nhiên! Đối với kiến nghị này, tôi còn có một số ý nghĩ, chi bằng để tôi viết ra, lại để Tống Chủ nhiệm xem được kỹ càng hơn"
"Ha ha, tốt! Vậy vẫn là nhờ anh bận rộn một phen!"
Tống Gia Thụ cười lên vui vẻ, sau khi cẩn thận cất hồ sơ vào chiếc cặp mang theo, mới cùng Cường bắt đầu bữa tối.
Hai người ăn được một lúc, Tống Gia Thụ vẫn là không nhịn được, hướng Cường truy vấn:
"Anh vẫn chưa nói cho tôi, rốt cục các anh có thể đạt được lợi ích gì từ đề án này?"
Biết không làm rõ vấn đề sẽ để Tống Gia Thụ ăn không ngon bữa cơm, Cường liền buông xuống dao nĩa, cười đáp:
"Ha ha… chẳng phải vì một xã hội tốt đẹp hơn à?"
"Dừng! Tôi không tin đám thương nhân các anh thật tâm có bao nhiêu trách nhiệm đối với xã hội đâu"
"Chậc! Tống chủ nhiệm sao có thể thẳng thắn như vậy được chứ!"
Cường bị lời nhận xét trực tiếp của Tống Gia Thụ làm cho có chút ngượng ngùng, cuối cùng đành nói ra mục đích của hắn:
"Uhm… kỳ thực, nếu dự án có thể triển khai, tôi rất muốn trở thành đối tác của phía chính phủ"
"Đối tác? Cụ thể các anh có đề nghị gì?"
Cường cầm khăn tay lau qua miệng rồi nói:
"Chính là để chúng tôi tham gia vào một số khâu liên quan, ví dụ như phát triển hệ thống AI, xây dựng phần mềm đánh giá chấm điểm công dân chẳng hạn"
"Ồ… chỉ đơn giản như vậy thôi à?"
Tống Gia Thụ rất nghi hoặc, theo hắn thấy gói thầu kia cho dù giá trị có cao thì cũng không có ý nghĩa chiến lược gì đối với Cường mới đúng.
Cường tất nhiên sẽ không vội để lộ ra kế hoạch xây dựng công ty cho vay tài chính của mình, theo đó liền đáp:
"Tống chủ nhiệm đừng xem mấy công ty công nghệ trong tay tôi phát triển rất lợi hại, cũng đang sắp tới điểm bão hòa rồi, nếu không phát triển nghiệp vụ mới thì tốc độ tăng trưởng sẽ bị chậm lại. Mà gói thầu kia sẽ mang lại nguồn doanh thu bổ sung cho chúng tôi"
Tống Gia Thụ lòng còn đầy nghi ngờ với lời giải thích của Cường bất quá lại không tìm ra bất kỳ sơ hở nào, thế là vẫn đành tạm thời buông tha chất vấn.
Kỳ thực, theo hắn thấy Cường có muốn lợi dụng bản đề án thế nào cũng chẳng sao, miễn không vi phạm đến một số quy tắc là được. Hắn cũng không muốn vì làm rõ chuyện này lại để tên này thiếu nhiệt tình, sau đó không có ai thay hắn mưu đường hoạn lộ.
Hai người tiếp theo chính là ăn cơm được rất vui vẻ, cũng không nói gì thêm về công việc, đề tài chủ yếu liên quan đến những thay đổi trong sinh hoạt và văn hóa địa phương khi Tống Gia Thụ chuyển đến Bắc Kinh.
Bữa ăn kết thúc lúc gần 9h tối, Tống Gia Thụ lên xe trở về nhà, về phần Cường cũng là ngựa không dừng vó, chạy đến phi trường, chuẩn bị bay đến Thanh Hải.