Chương 481: Tranh cãi
Cường xuất hiện một cách hoàn toàn bất ngờ, triệt để gợi lên tâm lý bát quái nơi đám đồng nghiệp của Đan Linh, hầu hết đều đang tự hỏi rốt cục anh chàng này có thứ gì đặc biệt khiến cô hoa khôi để ý tới.
Trong quán nước, Đan Linh nhìn Cường hỏi:
"Cậu làm sao đến đây rồi, Bạch Hạc bao nhiêu sự vụ, còn có thời gian rảnh rỗi sao?"
Đan Linh nhưng là hiểu rất rõ quy mô cùng mức độ nghiệp vụ phức tạp trong tập đoàn, Cường rời đi bao năm, mới trở về được vài hôm, đáng lẽ phải rất bận rộn tiếp thu công việc mới đúng.
"Có một số việc muốn tới xử lý đã xử lý tốt, nay có việc phải lên Hà Đô, tiện đường tới thăm cậu một chút, này trời thật là nóng!"
Đan Linh nhìn Cường trên mặt lấm tấm mồ hôi, áo sơmi đã ướt một mảng lớn, thấy cốc nước lọc trước mặt hắn đã cạn mà bồi bàn còn chưa mang đồ uống chính ra, cô đẩy ly nước của mình về phía Cường rồi nói:
"Uống nước đi!"
Cường xác thực rất khát, cũng chẳng nề hà tiếp lấy ly nước liền trực tiếp hướng về trong miệng uống, cái cốc này vốn là Đan Linh đã uống rồi, giống như lưu lại hương vị đặc hữu trên người cô.
Đan Linh nhìn thấy Cường không biết vô tình hay cố ý liền chọn ngay nơi còn lưu vệt son của mình mà uống, trên mặt cũng có chút nóng lên, cái này thật gợi ra chút ít liên tưởng rất xấu hổ.
Cường thoáng thấy vẻ thẹn thùng của cô, hơi có chút ngơ ngẩn, so với mấy năm trước kia, Đan Linh hiện tại đã giống như đóa hoa hải đường đương độ nở rộ, rực rỡ vô cùng.
Đan Linh xác thực rất đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi.
Từ tiểu học đến cấp ba, vẻ ngoài của cô liền không có chút nào khó coi, chỉ là khi đó thân thể còn không nẩy nở, có vẻ rất gầy yếu, mãi cho đến bậc trung học phổ thông, mới dần dần biến hóa đến làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Mà hiện tại, Đan Linh đã hoàn toàn trưởng thành đến tự nhiên hào phóng, mỹ nhân có thừa.
Đan Linh bắt gặp ánh mắt của Cường, xấu hổ quay mặt đi, trong lòng lại ẩn ẩn có chút vui vẻ cùng kiêu ngạo.
Đều đã lăn lộn xã hội bao năm, Đan Linh bây giờ không phải cô bé ngây thơ khi trước.
Cô đã hiểu rất sâu sắc ý nghĩa của tiền bạc cùng quyền lực trong xã hội.
Cường hiện tại là ai?
Tài phiệt trẻ nhất nước?
Chủ tịch tập đoàn tư nhân số một Việt Nam?
Nhân vật có tầm ảnh hưởng chính trị vô cùng lớn?
Bất kể một cái nào Cường đều có, sự ưu tú của hắn để tất cả thanh niên tài tuấn đều phải hạ mình cúi đầu, ấy thế mà sau bao năm hắn vẫn dùng ánh mắt đó để nhìn cô.
Đan Linh cũng chỉ là một cô gái, cũng có lòng ham hư vinh, chẳng qua hoàn cảnh sinh trưởng để cô biết giấu diếm nó ở nơi rất sâu, khiến người ta chỉ thấy được vẻ ngoài quật cường kiêu ngạo.
Đan Linh từng nghe được ai đó nói "Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông", cô hiểu nếu ai có thể giữ lấy chàng trai trước mặt mình, vậy thì sẽ giành được thế giới.
Tất nhiên, Đan Linh không phải kiểu người đánh đổi tình cảm của mình lấy bất kỳ thứ gì, đối với Cường, cô là có hảo cảm nhưng sẽ không chủ động đi đấu tranh giành lấy.
Tính cách của cô chính là như thế, trừ phi đối phương cũng có ý truy cầu mình, nếu không Đan Linh tuyệt sẽ không đi phí tâm lưu luyến, đó là lý do ngày Cường trở về, hắn không nhận ra cô nhưng Đan Linh cũng chẳng đi tìm hắn.
Cũng giống như Ánh Dương, Đan Linh cũng hỏi về chuyện của Cường ở hải ngoại, Cường một lần nữa lại nói về sự tích của hắn ở đại lục, đáng tiếc câu chuyện mới diễn ra được không bao lâu thì Đan Linh nhận được điện thoại của lãnh đạo, hỏi về tài liệu để tiến hành cuộc họp.
Đan Linh không thể tiếp chuyện Cường, áy náy xin lỗi. Cường biết mình tới đường đột, chẳng thể trách đối phương, hắn hỏi Đan Linh đặt một cuộc hẹn rồi để cô rời đi.
Cường tính buổi chiều quay về Đông Thành nhưng một cuộc gọi của Bí thư Hoàng Trung Khang để hắn nán lại.
Quốc hội chuẩn bị họp bàn về việc giao dự án cao tốc Bắc Nam cho tư nhân thực hiện, trước khi thông qua, người của liên bộ Tài chính cùng Giao thông vận tải muốn tiếp xúc trực tiếp với ông chủ của Bạch Hạc một lần.
Cường dĩ nhiên không từ chối, hắn gọi Đỗ Bá Lâm mang theo lãnh đạo Ban quản lý dự án cùng Vân Giang từ tỉnh thành lên Hà Đô cùng mình.
Vân Giang không nhớ gì chuyện trước kia nên gặp Đỗ Bá Lâm chẳng có gì khó xử bất quá Đỗ Bá Lâm lại có mấy phần lúng túng.
Tại thời gian trước, chính hắn đã gặp qua Vân Giang, cũng khuyên cô rời bỏ đi Cường thế nhưng hiện thực lại diễn ra không như ý, Cường cuối cùng vẫn không từ bỏ đi cô gái này.
Cường nếu vẫn là Cường của trước kia, có lẽ Đỗ Bá Lâm sẽ còn ôm quyết tâm ly gián nhưng hắn đã trải qua chuyện như thế, còn sợ gì làm phật lòng một vị bí thư thành ủy? Hiện tại ngay cả đến tứ trụ cũng còn phải nhắm mắt làm ngơ, xem như vụ án khi xưa là chuyện của dĩ vãng, chuyện Cường mang theo một cô gái có vết tích bên mình cũng không phải là thứ gì trọng đại.
Cường thật đúng là không sợ, hắn cảm thấy che dấu Vân Giang là một việc không công bằng đối với cô, vì thế hắn sẽ dùng mọi cơ hội để nâng cao thân phận của cô, khiến mọi người chấp nhận giá trị hiện tại của cô.
Cuộc gặp diễn ra vào buổi chiều, phái đoàn Bạch Hạc đến địa điểm sớm, được nhân viên tiếp đón dẫn vào phòng họp chờ đợi.
Mất khoảng năm phút thời gian thì người của bên chính phủ cũng đi vào.
Ngạc nhiên là Cường nhận ra vị Phó Bộ trưởng Bộ Tài chính lại là người từng đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch tỉnh ủy Đông Thành dưới trướng Hoàng Trung Khang, không hiểu thông qua con đường nào bây giờ đã ra được Trung ương, đảm nhiệm chức Phó Bộ trưởng.
Trần Phương Hoa từ lúc bước vào trong, mắt lướt qua một lượt rồi dừng trên mặt Vân Giang, mày hơi nhướng lên, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy dung nhan diễm lệ của Vân Giang đều cảm thấy như gai đâm một cái, khác biệt chỉ ở chỗ, người cảm thấy gai đâm vào mắt, có người cảm thấy gai đâm vào tim.
Đôi bên ngồi vào bàn làm việc, vị thư ký cuộc họp chủ động giới thiệu thành phần hai bên, tới lượt đoàn đội của Bạch Hạc, anh ta đưa tay hướng từng người nói:
"Giới thiệu với Anh Chị, đây là anh Đỗ Bá Cường, chủ tịch của tập đoàn Bạch Hạc, đây là anh Đỗ Bá Lâm, tổng giám đốc tập đoàn, ngồi kế bên là chị Dương Vân Giang, là đại diện của Quỹ đầu tư HKVCA – Hồng Kông, đơn vị hợp tác với Bạch Hạc triển khai dự án cao tốc"
Thông tin cùng hình ảnh của Cường, mấy vị bên chính phủ ngồi đây đều đã xem qua, cũng không quá bất ngờ vì hắn trẻ tuổi, duy có Trần Phương Hoa là nói bóng nói gió:
"Ồ? Cô Vân Giang trở thành người Hong Kong từ khi nào thế?"
Cường nghe xong khẽ nhíu mày, hắn chưa từng thấy người phụ nào mạnh mẽ như thế, tới mức sỗ sàng, mất lịch sự, nhưng ánh mắt cực kỳ lợi hại, ngay câu đầu tiên đã ngọt nhạt làm hắn không xuống nước được, trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn sợ nhất là người ta nhắc tới chuyện cũ của Vân Giang, cho dù bà ta có biết về quá khứ của Vân Giang, là một chính khách đáng lẽ không nên cư xử như thế trong hoàn cảnh này, chợt nghĩ phải chăng người này lên cao như thế là có ô dù cỡ bự chống đỡ, vì thế mới không trở ngại phát ngôn?
"Thì ra Công ty hải ngoại vào trong nước đầu tư đều phải qua thẩm tra chính trị?"
Thư ký giới thiệu, Cường vốn chuẩn bị đứng dậy, nghe Trần Phương Hoa đụng chạm tới Vân Giang, biết bà ta không có ý tốt, bất chấp gây thêm căng thẳng, hắn không thèm đứng dậy nữa, đá lại một câu:
"Dự án cao tốc Bắc Nam có ý nghĩa to lớn đối với sự phát triển quốc gia thế nào, chính phủ hẳn đều đánh giá được, đáng tiếc vì trở ngại vấn đề vốn nên mãi cho tới nay dự án đều chưa từng được đem ra bàn bạc một cách chính thức.
Bạch Hạc là một tập đoàn tư nhân, lấy lợi ích làm chủ nhưng cũng ý thức được trách nhiệm xã hội của mình đối với quốc gia, chúng tôi thông qua nhiều kênh, huy động được đối tác đầu tư bỏ vốn, thay mặt cho tư bản hải ngoại là quỹ HKVCA do cô Vân Giang đây làm đại diện.
Chính phủ cũng đã thẩm duyệt dự án, chờ quốc hội thông qua, Không hiểu, phía Bộ Tài chính còn có vấn đề gì lưu tâm? Nếu có, phiền thông báo sớm để chúng tôi xem xét lại"
Vị thư ký công tác trong chính phủ nhiều năm, biết Trần Phương Hoa có chỗ dựa nên thường tỏ ra quan cách hách dịch, chưa bao giờ thấy bà ta bị người dùng lời đáp trả ngay tại chỗ, trong lòng khoái lắm, cũng chẳng giải vây, bình tĩnh nhìn khuôn mặt vị Phó Bộ trưởng hơi đỏ lên, chắc là trong lòng đang cực kỳ khó chịu.
Cường nhìn chằm chằm Trần Phương Hoa, một vị Phó Bộ trưởng mà thôi, dự án giờ cũng đã được đẩy lên tới quốc hội rồi, rút lại chẳng được nữa, hơn nữa bên trên vẫn có người nghiêm minh, chỉ cần minh bạch luồng tài chính tồn lưu ở ngân hàng hải ngoại làm bảo đảm, chẳng phải ngại người này có thể gây ra khó dễ gì.
Bị Cường đá lại một câu, Trần Phương Hoa tức tới tí nữa ngạt thở, một lúc sau mới khôi phục lại vẻ trấn định, nói:
"Tôi đại diện cho Bộ Tài chính, muốn làm rõ năng lực tài chính của bên liên danh tới đâu! Hạng mục cao tốc Bắc Nam cần lượng vốn đầu tư vô cùng lớn, nếu các anh không chứng minh đầy đủ năng lực, chúng tôi sẽ không thể trả lời khi Quốc hội chất vấn"
Cường thấy giọng điệu vị Phó Bộ trưởng này còn chưa hạ xuống, cười nói:
"Với bất kỳ nhà đầu tư nước ngoài nào phía Bộ cũng yêu cầu phải thẩm tra khắt khé như thế hay chỉ là với Bạch Hạc là như vậy? Đầu tư cao tốc Bắc Nam, số tiền bỏ ra ban đầu là rất lớn, Bạch Hạc bỏ tâm sức đi làm chủ yếu là nghĩ tới lợi ích lâu dài của đất nước, chẳng lẽ không đáng để chính phủ ủng hộ?"
Cường biết rõ, các tập đoàn nước ngoài bỏ vốn vào Việt Nam sẽ chỉ phải chứng minh một phần thực lực thậm chí chỉ cần dựa vào danh tiếng của mình liền được cấp phép đầu tư. Nếu là trong hoàn cảnh trao đổi bình thường, hắn sẽ phối hợp một chút nhưng thái độ bề trên của Trần Phương Hoa làm hắn rất khó chịu, cũng nói ngược lại.
Trần Phương Hoa thấy phản ứng cứng rắn của Cường, định phát tác nhưng bị vị Bộ trưởng Giao thông Vận tải Hoàng Kiên ngăn lại đồng thời lên tiếng điều đình:
"Anh Cường, tôi đại biểu cho chính phủ hoan nghênh Bạch Hạc kêu gọi được nguồn vốn nước ngoài đầu tư vào trong nước. Hôm nay gặp anh, trước chỉ là muốn xác định lại quyết tâm của Bạch Hạc, hai là để xác minh một chút lại tính sẵn sàng của phía tập đoàn, anh cũng biết đây là dự án quốc gia quan trọng, Quốc hội thông qua rồi lại trì hoãn chậm trễ không triển khai sẽ rất không hay"
Thái độ của Hoàng Kiên ôn hòa, Cường còn dễ chấp nhận, hắn gật đầu nói:
"Về chuyện này chính phủ có thể yên tâm, chúng tôi sẽ gửi xác nhận về số dư cũng như khoản bảo lãnh của phía ngân hàng Hồng Kông làm bằng chứng. Tạm thời quy mô khoảng 2 tỷ USD, trong quá trình triển khai trường hợp phát sinh chi phí bổ sung, chúng tôi sẽ tiếp tục lo nguồn thứ phát"
Trần Phương Hoa vừa nghe tới đây, liền tóm lấy ngay nhược điểm nói:
"Dự án có tính chiến lược, cần nguồn vốn đảm bảo tuyệt đối. Nếu như phát sinh phụ trội, các anh không lo được thì thế nào, chẳng lẽ là bỏ dở giữa chừng?"
Hoàng Kiên thấy không khí trở nên căng thẳng, cười xòa:
"Phó Bộ trưởng Hoa cân nhắc toàn diện như vậy là tốt rồi nhưng tôi thấy hai tỷ đô là tương đối ổn rồi, bên phía chủ đầu tư đã bỏ ra chừng đó vào dự án, cũng không có lý sẽ bỏ dở giữa chừng gây thiệt hại cho cả đôi bên. Hơn nữa, cao tốc mở ra tới đâu là lợi ích tới đó, có thể khai thác ngay được, cũng không vì gián đoạn mà cả dự án bỏ không gây lãng phí"
Đối với Trần Phương Hoa, Cường chẳng muốn nói thêm, người đàn bà này thật đúng là quá ngu ngốc, không hiểu sao có thể để leo đến vị trí Phó Bộ trưởng, Cường nghĩ đến vị Bộ trưởng đang ngồi ở văn phòng có một cấp dưới sốc nổi coi trời bằng vung như thế này mà cảm thấy bi ai thay.
Không khí chẳng mấy hòa thuận, đôi bên trao đổi thêm một hồi, chủ yếu vẫn là Cường cùng Hoàng Kiên nói.
Cuộc họp cũng không kéo dài, chỉ khoảng một tiếng thời gian, sau khi thống nhất phối hợp một số công việc, Cường cũng liền đứng lên rời đi.