Chương 352: Tính Toán Mới

Vô Địch Gian Thương

Chương 352: Tính Toán Mới

Chương 352: Tính Toán Mới

"Em về nhà hay về chỗ chị?"

"Em đã bảo với mẹ buổi tối ở nhà chị rồi"

"Được vậy chị tới nhà khách một chút"

Đặng Thanh bẻ tay lái:

"Tới nhà khách em cứ đợi chị trong xe, không cần xuống đâu"

Đặng Thanh còn tưởng đám Cường đã về nhà khách trước rồi, nhưng tới bãi đỗ xe thì lại không thấy xe của hắn, cô ta vào văn phòng lấy cặp hồ sơ, ra ngoài thì gặp phải Lưu Mẫn.

"Chị Đặng, chị có thấy Trần Thiến đâu không? Đỗ thiếu gia mời cô ấy đi chơi"

"Làm tốt việc của cô đi"

Đặng Thanh cắt ngang lời cô ta, rít nhỏ giáo huấn:

"Tùy ý chạy tới lầu chính làm gì?"

Thấy Lưu Mẫn muốn lên tiếng giải thích, đưa tay ra chặn lại, bảo cô ta ngậm miệng:

"Về đúng vị trí của mình!"

Lưu Mẫn rất ủy khuất vâng lời rời đi.

Trời vẫn còn mưa, Đặng Thanh giơ cặp hồ sơ che đầu chạy ra xe, ném vào ghế sau:

"Thằng nhãi còn chưa về nhà khách"

"Nhắc tới cậu ta làm gì, em không muốn nghe nói tới cậu ta", Trần Thiến cong môi nói.

Đặng Thanh thầm nghĩ: "Ừ, mình nhắc tới cậu ta làm gì?"

Rời nhà khách về nhà vốn có hai đường để đi, bất giác cô lái xe lên đường Thanh Hà, nghĩ có khi Cường đang ở trên đê.

Đặng Thanh không biết tại sao mình lại nghĩ như thế, chắc vì Cường vừa tới Huệ Châu đã vội lên đê, quay đầu sang nhìn Trần Thiến, cô bé này khuôn mặt mang nỗi buồn vô cớ đang rầu rĩ nhìn màn mưa ngoài xe.

Xa xa trên bờ đê nhìn thấy ba cỗ xe, Cường đút tay vào túi quần đứng nhìn ra dòng sông, nhìn bóng lưng của hắn, giống như toàn thân được khảm vào một bức tranh yên vũ mông lung.

Thời gian tựa hồ lắng đọng lại, Đặng Thanh giảm bớt tốc độ, từ đường Thanh Hà rẽ vào đường Giang Phong, bờ đê xa dần, nhưng tư thế của Cường không có chút thay đổi nào.

"Chị Đặng, hay là cho em về nhà khách đi, tết nhất nhà khách cũng thiếu người phục vụ"

Trần Thiến đột ngột đề nghị khiến Đặng Thanh kinh ngạc:

"Sao đột nhiên không tránh cậu ta nữa?"

"Chị Đặng, nếu như chị biết rõ một người rất lăng nhăng, nhưng ở trong mưa giống như cậu ấy tới buộc quai dép cho chị, liệu chị có thu chân về không?"

"Haizzz..."

Đặng Thanh ngẩn ra chốc lát, lập tức trêu Trần Thiến:

"Không phải là sa lưới tình rồi chứ?"

"Không đâu"

Trần Thiến lắc đầu:

"Chỉ là đột nhiên em thấy không cần né tránh cậu ta như thế nữa"

Đặng Thanh chỉ cười, quay đầu xe lại theo đường cũ, xa xa thấy Cường vẫn đứng im ở chỗ cũ.

Trần Thiến tới quầy phục vụ, Lưu Mẫn vừa thay xong y phục, gọi:

"Trần Thiến! Trần Thiến! Cả ngày nay cô chạy đi đâu thế, tôi gọi điện thoại cho cô mấy lần mà không được. Vừa rồi gặp giám đốc Đặng, hỏi cô đi đâu, vô duyên vô cớ bị mắng cho một chập"

"Tôi không ở nhà, cô tìm tôi có việc gì?"

"Đỗ Thiếu gia hẹn chúng ta đi chơi tối, tôi đồng ý thay cô rồi. Tìm cô nửa ngày trời, có điều cả chiều cũng không biết Đỗ Thiếu gia đi đâu, tới giờ vẫn chưa về, không phải chỉ là trêu đùa những cô gái nghèo như chúng ta đấy chứ?"

Thấy Lưu Mẫn cắn môi lo lắng hỏi, Trần Thiến cười đáp:

"Cô nói thử xem?"

Lưu Mẫn đợi tới tận 10 giờ tối vẫn không thấy Cường về mới thất vọng rời đi, lúc đi còn oán trách:

"Thật là, tự nói ra rồi tùy tiện bỏ quên người ta. Đúng là chẳng coi đám con gái nghèo chúng ta vào đâu, gọi một cú điện thoại cũng tốt mà, đâu phải không biết điện thoại nhà khách"

Trần Thiến chỉ cười không nói, cô nghiêm túc đứng trực ở quầy phục vụ cả đêm, ngoài kia vẫn cứ mưa suốt, nước mưa tí tách không ngừng, cho tới tận 6 giờ sáng, mưa tạm lắng mới thấy Cường trở về, toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng, tim Trần Thiến nhói một cái: "Chẳng lẽ cậu ấy đứng trên đê suốt cả đêm sao?"

Cường nhìn cô một cái rồi lặng lẽ đi lên lầu.

Trần Thiến do dự không biết có nên hỏi thăm một chút không thì Đoàn Văn Hậu đi tới nói với cô:

"Pha hộ chúng tôi một ấm trà gừng mang lên được không?"

Trần Thiến mau mắn gật đầu:

"Vâng, tôi mang lên ngay"

Người Đoàn Văn Hậu cũng đã ướt hết, đứng trong mưa gió cuồng loạn trên đê như thế, ô che thế nào cũng vô dụng.

Trần Thiến vội vàng chạy tới nhà bếp thái gừng, pha nước mang lên, nhưng không thấy Cường, Đoàn Văn Hậu nhận lấy trà gừng nói một tiếng "cám ơn" rồi để cô xuống lầu.

Sáng sớm giao ca, Đặng Thanh đi vào quan sát Trần Thiến rồi hỏi:

"Sao trông em tiều tụy thế, em đứng đây cả đêm đấy à?"

"Vâng"

Trần Thiến gật đầu, mỏi mệt chẳng muốn nói nhiều.

"Cậu ta mấy giờ về?", Đặng Thanh đoán ngay ra.

"Sáu giờ sáng, toàn thân ướt hết, chắc đứng trên đê cả đêm, hiện đang ngủ trong phòng"

"Vì sao?"

Câu này từ hôm qua cho tới giờ vang lên trong đầu Đặng Thanh không biết bao lần, lấy một chiếc chìa khóa đưa cho Trần Thiến:

"Em tới phòng chị tắm rửa rồi ngủ đi, thiếu ngủ là kẻ thù của phụ nữ đấy"

"Vâng"

Trần Thiến cầm lấy chìa khóa của Đặng Thanh về phòng tắm nước nóng, chui vào chăn ngủ say sưa.

Tới tận trưa, Đặng Thanh bước vào trong, nhìn Trần Thiến quấn chăn bọc lấy người, da thịt lộ ra ngoài làm sương ghen tuyết thẹn, dưới mái tóc rối xõa tung là hàng lông mi cong vuốt, môi hồng hơi trề ra, thần thái uể oải đó không ai có thể kháng cự nồi. Đặng Thanh đưa tay vào trong chăn, vuốt ve da thịt non mềm bóng láng của Trần Thiến, sờ từ lưng cho tới mông.

"Chị Đặng"

Trần Thiến bị Đặng Thanh sờ tới ngứa ngáy, mới chập chờn tỉnh giấc, lăn người né tránh.

Đặng Thanh cười ngồi xuống giường, chống cằm nói:

"Có muốn biết anh chàng em nhung nhớ hôm qua oai phong thế nào không?"

"Chị toàn nói lung tung, ai nhung nhớ cậu ta?"

Trần Thiến xấu hổ, tiếp tục phủ nhận:

"Có gì mà oai phong chứ? Em không muốn nghe"

"Không muốn nghe, vậy thì chị không nói nữa"

"Không nói thì thôi, chị ra ngoài đi, đừng phá quấy giấc ngủ của em"

Trần Thiến hờn dỗi quay người đi.

Đặng Thanh nhìn thấy Trần Thiến như thế thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:

"Đừng ngốc nghếch như thế cô gái, ở trong mắt nam nhân như thế, chúng ta nhiều lắm chỉ là món đồ chơi xinh đẹp mà thôi, đừng để bản thân lún vào. Em cần biết các cô gái xinh đẹp vây quanh cậu ta chẳng phải chỉ có một hai người đâu"

"Thế thì sao ạ?"

Trần Thiến quay người lại, chăn tuộc xuống đệ lộ bờ vai thon nhỏ, ánh mắt linh động nhìn Đặng Thanh:

"Em chỉ biết cậu ta là khách của nhà khách, còn em là phục vụ viên ở nơi này, lún vào hay không lún vào gì chứ? Chị Đặng, chị thật nhàm chán"

Trần Thiến ngồi bật dậy:

"Á, có khi cậu ta sắp tỉnh rồi, nói không chừng bụng đói meo mà không tìm được ai..."

Nói xong, cô lập tức lật chăn chạy vội vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thấy Đặng Thanh vẫn ngồi ở phòng, cô quay người nhỏ giọng:

"Chị Đặng..."

"Ừ?"

"Chị có tin Đỗ Thiếu gia là loại người như vậy không?"

********************************

Cứ như từ cõi chết trở về, Cường từ trong bồn nước ấm thò đầu ra, há miệng thở hồng hộc, mặc dù toàn thân có cảm giác sức cùng lực kiệt, chỉ muốn nằm mãi, nhưng phải phấn chấn trở lại, còn quá nhiều việc phải làm, hắn dùng cách này kích thích tinh thần của bản thân.

Từ bồn tắm đứng dậy, đi ra roi gương, thấy mình chỉ trong một đêm không ngờ lại gầy đi, Cường lắc mạnh đầu, lau khô tóc, mặc y phục, hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân: "Ít nhất là bây giờ mình vẫn còn được gặp chị ấy, phải trở về cuộc sống của mình thôi"

Đẩy cửa ra, đám Đoàn Văn Hậu, Lôi Chấn vẫn cẩn thận gác bên ngoài, Cường cười khổ, một số chuyện vĩnh viễn không giải thích được, bình thản nói:

"Thi thoảng có chút cảm xúc thôi, mọi người không ngạc nhiên chứ?"

"Không đâu"

Đoàn Văn Hậu biết chuyện không nói gì, chỉ có Lôi Chấn cười thật thà:

"Tôi còn thấy thường ngày chủ tịch hơi thiếu cảm xúc ấy chứ"

Cường miệng nhếch, nhưng không cười nổi:

"Tôi đói rồi, xem xem nhà khách lúc này có làm được món gì ăn không?"

Thấy Cường khôi phục lại vẻ bình thường, đám Đoàn Văn Hậu rút lui khỏi phòng, xuống tìm phục vụ viên chuẩn bị thức ăn.

Cường ngồi trong phòng khách nhỏ xem tin tức, đợi một hồi, cửa phòng mở ra, Cường quay đầu lại, thấy Đặng Thanh và Trần Thiến cầm những hộp nhựa đựng thức ăn vào.

Cường ngạc nhiên:

"Còn tưởng ở đây không gặp được hai chị nữa chứ?"

"Bí thư Phùng đích thân dặn chúng tôi phải chiếu cố thật tốt cho cuộc sống của cậu, chúng tôi làm sao dám sơ xuất?"

Đặng Thanh nhoẻn miệng cười duyên, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cường, mở từng chiếc hộp ra đặt trên bàn:

"Đỗ thiếu gia ăn tạm chút này đã, tôi bảo nhà bếp chuẩn bị vài món nóng hổi rồi, sẽ mang lên ngay"

"Nào nào, tự kiếm ghế mà ngồi đi"

Cường gọi đám Đoàn Văn Hậu, mấy người bọn họ đói tới hoa cả mắt rồi, ăn như sói tạp hổ vồ, chớp mắt một cái mấy hộp cơm đã chui hết vào bụng mà mới chỉ lưng lửng. Đặng Thanh định gọi điện phía dưới chuẩn bị thêm thức ăn, Cường ngăn lại:

"Đủ rồi, thêm nữa nó nứt bụng đấy. Các anh ai chưa đủ no thị uống thêm chút nước lót dạ, bụng để tối ăn nhà hàng"

Cường xoa bụng, thấy thái độ của Đặng Thanh hơi khác hôm qua, hỏi:

"Chị Đặng biết hôm qua xảy ra chuyện gì rồi à?"

Đặng Thanh tất nhiên không thừa nhận mình và Trần Thiến có mặt ở hiện trường, cười duyên nói:

"Đỗ thiếu gia danh chấn Huệ Châu, tin tức lan đi từ tối qua rồi, chỗ tôi không phải là mức lạc hậu chậm chạp, sao mà không nghe thấy chứ?"

"Vậy chị Đặng có biết đối phương là ai không? Gây ra động tĩnh lớn như thế tôi thật không ngờ"

Cường nhìn chăm chú vào mắt Đặng Thanh, cô gái này đuôi mắt mang theo vài phần lả lơi, lúc nào cũng sóng sánh nước, một đôi mắt đẹp và cám dỗ quá mức.

Thấy Cường nhìn mình, Đặng Thanh càng tỏ ra phóng túng:

"Đúng là lớn thật, kinh động tới nửa số lưu manh ở Huệ Châu cơ mà. Ấy thế mà chẳng một ai dám động tới một sợi tóc của Đỗ thiếu gia, Đỗ thiếu gia thật oai phong"

Cường hơi cau mày, giọng điệu giang hồ của Đặng Thanh quá nồng, làm lời của cô ta nghe chẳng dễ chịu chút nào, nhưng cô ta trẻ như vậy đã leo lên được vị trí này, thế nào cũng phải có thủ đoạn hơn người, tin tức cũng linh thông, nếu cô ta tiết lộ một chút thì quá tốt, nên bình tĩnh ra hiệu cho cô ta nói tiếp.

Đặng Thanh thu ánh mắt biểu lộ hơi thái quá lại, chuyện hôm qua mặc dù không rùm beng lên, nhưng hơn trăm tên lưu manh tập trung lại uy hiếp con trai nhà quan lớn, đây là sự kiện cực đoan vô cùng ác liệt.

Như những gì Đặng Thanh nghe được, lão đại Huệ Châu Hùng Đạt hôm qua biết được tin tức, như gặp đại họa, cuống cuồng từ Đàm Hương Sơn chạy về, tới tiểu khu Huệ Phong thì kịch hay đã tàn, cả người và xe không biết đã đi đâu, ông ta biết quan viên chính phủ mà nổi điên lên, là lấy thủ đoạn chuyên chính nhân dân ra cho người khốn đốn.

Xã hội đen à, có cả trăm tên cũng chỉ là tờ giấy lộn, trừ khi có quan hệ mạnh với chính quyền, không may nghe nói vị công tử mới tới lai lịch bất phàm, lại nghe người dưới kể lại biểu hiện của Cường hôm qua, đó tuyệt đối là người từng trải rồi, ông ta sao chẳng sợ hết hồn.

Hùng Đạt chỉ sợ đột nhiên từ ngoài thành phố có mấy trăm cảnh sát vũ trang tiến vào, tiến hành đả kích xã hội đen lập lại trật tự, ông ta ngay trước mặt đám đông tát cho thằng con tóc vàng rơi cả răng. Theo người chứng kiến kể lại, tuyệt đối ra tay còn tàn nhẫn hơn Cường chiều hôm qua.

Đương nhiên thôi, làm cho người ngoài xem mà, ông ta hi vọng nó truyền tới tai Cường, Hùng Đạt còn ngay trong đêm đưa con trai rời khỏi Huệ Châu, dù sao ông ta vẫn thương con.

Đặng Thanh nghĩ chắc giờ này Hùng Phi đã lên máy bay chạy tới xứ nào rồi. Ngoài ra Hùng Đạt còn liên hệ với cô hi vọng Đặng Thanh giúp một phen ra tay hòa giải.

Đặng Thanh thấy buồn cười, Hùng Đạt sai người đi tìm Cường cả đêm, lại không biết hắn đứng trên đê cả đêm.

Nhìn Cường ăn ngấu nghiến, Đặng Thanh thực sự hoài nghi hắn có độc ác như vậy không? Liệu Hùng Đạt có quá mẫn cảm không? Nhưng bất kể thế nào Cường nổi danh ở Huệ Châu chỉ trong một đêm, chưa nói bạch đạo, hắc đạo thì không còn ai là không biết nữa.

Sự khác thường của Cường hôm qua, bất kỳ cô gái có trái tim mẫn cảm nào cũng xúc động, cho dù không biết nguyên nhân, Đặng Thanh nghĩ mình sẽ mãi mai không quên được cảnh Cường mím môi đứng trong mưa.

"Bọn chúng là ai?", Cường thấy Đặng Thanh hơi mất tập trung, lên tiếng hỏi lại.

Đặng Thanh bừng tỉnh, sau đó cố nói thật hời hợt:

"Là Hùng Phi, con trai Hùng Đạt, ông chủ của Công ty xây dựng Đại Hưng, Đại Hưng có chút ảnh hưởng ở Huệ Châu, hôm qua Hùng Đạt lên núi thắp hương không quản được việc này… Ài lão đó người thối hoắc mùi tiền, không sợ làm hòa thượng trong chùa thối theo sao hi hi... Hùng Phi cũng bị cậu trị cho thảm, cho nên mới mượn danh nghĩa cha anh ta gọi vài người tới, đa phần chỉ là xem náo nhiệt thôi mà"

"Nghe qua có vẻ giống doanh nghiệp chân chính quá nhỉ?"

Cường nhếch mép cười:

"Tôi rất muốn gặp những nhà doanh nghiệp đương địa của Huệ Châu"

Mặc dù Cường cười, Đặng Thanh không cảm nhận được chút ý cười nào của hắn, khác hẳn với vẻ dửng dưng hời hợt mấy hôm trước, lúc này hắn như thanh kiếm sắc đã rời vỏ, làm người ta nhìn mà sợ, đành cười gượng nói:

"Cậu có ý này thì hay quá, giám đốc Hùngcũng muốn mời cậu một bữa"

"Hùng Đạt thông qua cô mời tôi à?"

Cường nhàn nhạt hỏi, hắn đương nhiên không tin Hùng Đạt là doanh nhân đàng hoàng, mà không ngờ Đặng Thanh là nhân vật qua lại với cả hắc bạch đạo:

"Ông ta biết tôi ở đây nhanh đấy nhỉ, không gặp"

Đặng Thanh không nghĩ Cường trở mặt nhanh như thế, lúng túng ngồi đó thấy Cường mặt nghiêm lại, có một số câu không thoát ra khỏi miệng được, thấy Trần Thiến dọn dẹp hộp thức ăn xong, không còn lý do ở lại nữa, hỏi Cường trưa muốn ăn gì, cô bảo nhà khách chuẩn bị.

Cường lắc đầu:

"Chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn"

Đợi hai cô gái đi rồi, Cường quay sang Đoàn Văn Hậu nói:

"Anh giúp tôi nghe ngóng qua về nhân vật Hùng Đạt này một chút, người này ở Huệ Châu hẳn không phải kẻ đơn giản, biết đâu có thể giúp ích được cho kế hoạch của tôi"

"Vâng, chủ tịch"

Đoàn Văn Hậu gật đầu rồi lập tức đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.