Chương 351: Xin Hỏi Thế Gian, Tình Là Gì?

Vô Địch Gian Thương

Chương 351: Xin Hỏi Thế Gian, Tình Là Gì?

Chương 351: Xin Hỏi Thế Gian, Tình Là Gì?

Cường thấy Trần Thiến cùng Đặng Thanh quay người đi, liền hỏi:

"Sao không ăn cơm cùng chúng tôi?"

"Tiểu Thiến cùng tôi còn phải trực, để hôm khác nhé", Đặng Thanh đáp.

"Ồ, vậy là lịch trực ban dán sau quầy phục vụ là của tháng bảy năm trước phải không?"

Cường nhếch môi cười nhạt, chẳng thèm nhìn sắc mặt hai cô gái bị vạch trần lời nói dối có khó coi hay không, cùng Phùng Hải, Đoàn Văn Hậu rời đi, thực lòng chẳng ai thích bị người ta đề phòng một cách vô lý cả.

"Trần Thiến"

Cường đang đi thì trước mặt có một thanh niên đi tới, vẫy tay với Trần Thiến.

Cường quay đầu nhìn lại, Trần Thiến giả vở không nghe thấy, bước chân bước nhanh hơn, thì ra còn có một tên khiến cô ta ghét hơn cả mình đang đợi ở đây.

"Trần Thiến, Trần Thiến... đừng giả vờ không nghe thấy vậy chứ"

Giọng của thanh niên gần như gọi hết cả mọi người trong nhà khách ra.

"Thẩm Dương, anh gọi tôi à?"

Trần Thiến cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu lại, khuôn mặt xám xịt như trời sắp đổ mưa. Đặng Thanh quay đầu đi, có vẻ lúng túng.

Cường cười khẩy, tránh đường sang một bên, không ngờ tên thanh niên kia lúc ngang qua dừng lại, nhìn hắn lạnh giọng:

"Biết điều thì tránh xa Trần Thiến ra một chút"

Cường nheo mắt nhìn đối phương, người này tuổi chừng 25, chắc hắn biết từ chỗ các phục vụ khác mình đưa Trần Thiến đi chơi, trong lòng rõ ràng khó chịu cho nên mới gặp đã tính bài gây sự.

Đợi gã đi qua, Đặng Thanh rảo bước lại gần Cường nhỏ giọng:

"Tên đó là Thẩm Dương, cháu họ Phó Bí thư Thường trực Thẩm Bách Vạn, là quản lý trong công ty Tân Nguyên. Lần trước tới Huệ Châu sửa đê, gặp Trần Thiến xinh đẹp liền bám riết lấy"

Cường hiểu đại khái tình hình, cũng biết vì sao Thẩm Dương thấy Phùng Hải ở đây còn không để vào mắt, trực tiếp uy hiếp mình trước mặt ông ta.

Thấy Thẩm Dương đã tiếp cận Trần Thiến, hắn đưa tay vẫy:

"Trần Thiến, mau đi lấy đồ đi, đừng lề mề nữa, tôi đói meo rồi đây này, mau lên còn cùng ăn cơm"

Tiếp đó mắt lướt qua Thẩm Dương như không khí, tiếp tục đi về phía xe.

Sự kiêu ngạo không để người khác vào mắt của Cường khiến cả Đặng Thanh vốn quen gặp đám hoàn khố cũng phải kinh ngạc.

Con cháu cán bộ cao cấp kiêu ngạo cũng vậy, cuồng vọng cũng vậy, nhưng quá nửa là nhắm quần thể yếu đuối, với người bình thường bọn chúng có ưu thế tâm lý vượt trội, nhưng giữa đám hoàn khố với nhau vẫn khách khí lịch sự, dù không ưa gì nhau cũng không có chuyện vừa gặp mặt là làm bẽ mặt người khác.

Thẩm Dương thấy mình ở Huệ Châu đã ngông lắm rồi, không ngờ còn có kẻ ngông hơn hắn, phản ứng không kịp, đứng đần mặt ra.

So với tên Thẩm Dương suốt ngày dây dưa bức ép mình thì Trần Thiến cảm thấy Cường không đáng ghét lắm, dù cả hai người cô đều không thích, nhưng nếu nhất định phải chọn một, cô sẽ chọn Cường.

Nghe Cường nói thế, Trần Thiến cân nhắc một chút rồi nói:

"Không cần lấy đồ nữa, tôi đi cùng anh"

Nói xong, không dám nhìn Thẩm Dương, chạy đuổi theo Cường.

Khóe môi Cường hơi nhếch lên, đứng lại đợi Trần Thiến, hắn thích các cô gái mặc quần jean, nhất là các cô gái có cặp đùi tròn thon dài như Trần Thiến, quần bó chặt lấy trông đầy sức hút nữ tính, hắn phóng túng ngắm nghía chân cô, lại còn thoải mái nghiêng đầu nhìn cặp mông nẩy nở của Trần Thiến rồi mới hỏi Đặng Thanh:

"Còn Chị Đặng, đi ăn cơm cùng với tôi nhé!"

Đặng Thanh thấy sắc mặt Thẩm Dương cực tệ, sợ hắn nổi khùng ở đây, lòng thầm kêu xúi quẩy, cười gượng:

"Buổi trưa tôi có việc rồi, không đi được"

Cường quay đi, định nắm tay Trần Thiến, bị cô khéo léo tránh đi, đành thôi.

Quay sang Thẩm Dương, thấy hắn dùng ánh mắt oán độc mà nhìn mình, Cường tính toán một chút sau đó ra vẻ giống như một "hoàn khố" nói với Đoàn Văn Hậu:

"Anh gọi thêm người đến đây, các thái tử gia sắp sống mái, không thể thua thanh thế được"

Đoàn Văn Hậu gật đầu, Cường không nói rõ hắn cũng hiểu, có chuẩn bị trước vẫn hơn.

Đặng Thanh nói có việc, nhưng tới lúc ăn cơm lại xuất hiện, Thẩm Dương mang đầy một bụng oán hận bỏ đi, làm cô không sao yên tâm về Trần Thiến được.

Đặng Thanh lo lắng Thẩm Dương sẽ có phản ứng, lúc ăn cơm vô tình hơi nhoài người lên bàn, với phụ nữ có ngực lớn như cô ta, tư thế này chắc khác gì gác ngực đặt lên bàn.

Cường ân cần hỏi:

"Chị Đặng, buổi sáng đi lên đê với tôi có phải là mệt lắm không?"

"Hả?"

Đặng Thanh bất ngờ vì Cường đột nhiên hỏi thế, theo phản xạ đáp:

"Không mệt, không mệt, đi dạo cùng Đỗ thiếu gia sao mệt được"

"Chị Đặng toàn chọn nói những lời người ta thích nghe"

Cường mỉm cười, ánh mắt nhìn qua khe hở trước giữa hai hàng cúc, thấy áo lót ren bằng tơ mềm, bầu ngực no tròn, trắng bóc, Cường rất muốn đưa tay bóp thử xem bên trong có độn thêm không:

"Tôi thấy chị Đặng tì cả người lên bàn, còn tưởng buổi sáng đi chơi làm chị mệt"

"Á!"

Mặc cho Đặng Thanh khéo léo ứng xử, bị Cường nói thế, mặt không kìm được đỏ như gấc chín, vội vàng dựa người vào lưng ghế, bộ ngực thường ngày cô luôn lấy làm tự hào, lúc này chỉ muốn giấu nó cho thật kín, nghe tiếng cười của mấy nam nhân phía đối diện, vừa thẹn vừa giận.

Mà Cường lại cứ trắng trợn nhìn chòng nhọc vào cổ áo mình, Đặng Thanh đưa tay ra che cổ áo, nghĩ mình luồn lách giữa đám quan lại bao nhiêu năm, chưa bao giờ xấu hổ thế này.

Đã thế Trần Thiến nghe Cường nói còn phì cười ra tiếng, làm cô không biết giấu mặt vào đâu, trừng mắt lên nhìn Trần Thiến. Trần Thiến chắp tay cầu xin, mắt đầy vẻ vô tội nhưng không giấu được nụ cười.

Cả bữa cơm Đặng Thanh khom lưng cúi đầu ăn, trừ thời sơ trung bị bạn học trêu vì ngực lớn, tới giờ Đặng Thanh chưa bao giờ phải tự ti về nó, không ngờ Cường mồm mép như vậy, đúng là một tên hỗn thế ma vương.

Trở về văn phòng, Trần Thiến không nhịn được cười nữa, Đặng Thanh làm động tác xé miệng cô:

"Tức chết đi được, sống tới bây giờ lại bị thằng ranh trêu ghẹo, con bé lẳng lơ này, còn mặt mũi mà cười, nếu chẳng phải vì em, chị có bị tức thế này không?"

"Em xin lỗi, em xin lỗi"

Trần Thiến nghiêm mặt lại, nhưng chị được năm giây lại phì cười, cười ra cả nước mắt:

"Ai bảo ngực chị bắt mắt như thế, em mà là nam nhân cũng nhìn suốt"

"Con bé này, dám trêu chị à?"

Đặng Thanh vươn tay muốn tóm lấy Trần Thiến nhưng cô nhanh chóng trốn thoát.

Vận động mạnh để bầu ngực Đặng Thanh rung rinh, tới ngay cả Trần Thiến cũng cảm thấy bị thu hút, vậy mà tên kia còn có tâm tư lấy ra làm trò cười.

********************************

Lôi Chấn là đội trưởng lực lượng bảo an tại Bạch Hạc, nhận lệnh của Đoàn Văn Hậu hắn dẫn theo mười người chia làm hai xe từ Tùng Giang cấp tốc chạy đến Huệ Châu. Bọn họ ăn mặc theo tiêu chuẩn vệ sĩ, quần đen áo đen, đều là quân nhân xuất ngũ, toàn thân toát ra vẻ hung mãnh, trong mắt người khác chẳng khác gì dân xã hội đen.

Cường huy động nhân lực bề ngoài giống như là để ứng phó với Thẩm Dương phòng khi đối phương manh động nhưng chỉ có hắn mới biết nguyên nhân phía sau.

Lần này hắn tới đây ngoài việc đi theo Vân Giang thì chuyện quan trọng khác chính là điều tra tình hình đê điều. Một khi kích nổ cái kíp mìn này, sợ rằng bản thân cũng sẽ bị liên lụy, quan trường hiểm ác, phòng bị một chút thủ đoạn ngầm cũng là nên.

Lúc này đã 11 giờ khuya rồi, đi xuống lầu không thấy quầy phục vụ có người, Cường gõ cửa phòng ở của phục vụ viên, Trần Thiến từ trong thò đầu ra, tay còn đang giữ cổ áo, nhìn thấy người gõ cửa là Cường, tự nhiên hoảng lên, lỏng tay nửa bên cổ áo tuột xuống, thoáng lộ da bầu ngực trắng bên trong, một ánh hồng lướt qua trước mắt, cực kỳ mê người.

Trần Thiến vội vàng xoay người lại nhưng cái tên vô liêm sỉ kia còn thò đầu vào nhìn, cuống cả lên mới cài được lại cúc cổ áo, đỏ mặt quay lại hỏi Cường có việc gì.

"Lịch trực ban đêm nay không phải chị được nghỉ sao?", Cường thắc mắc.

"Buổi sáng chẳng phải theo cậu đi ngắm sông ngắm đê gì đó à, buổi tối phải làm trả lại cho người ta"

"Uhm, ra thế! Vậy sao cả tối tôi không thấy chị, nếu biết chị ở đây tôi đã mời chị ăn tối rồi. À phải, Huệ Châu còn chỗ nào hay không? Mai chị đi với tôi!"

Nghe giọng điệu mệnh lệnh của Cường, Trần Thiến có phần khó chịu, thầm tính có nên xin nghỉ phép vài ngày hay không, chỉ là nhìn thấy đám Lôi Chấn đăng sau lưng, cứ như đám xã hội đen, lại run sợ: "Đám người này sao kẻ nào cũng y như kẻ nào, cứ như sợ người khác biết trong nhà chúng không có quyền thế vậy. Cái tên âm hồn bất tán này thật làm người ta mệt mỏi"

Thấy Trần Thiến cứ đơ ra mà nhìn mình, Cường lắc đầu:

"Thôi, việc này nói sau. Tôi có mấy người bạn vừa tới, muốn tá túc ở đây ít hôm. Chuyện này tôi đã nói với chị Đặng rồi"

Trần Thiến biết Cường không nói dối, nơm nớp lo sợ đi chuẩn bị phòng cho đám Lôi Chấn. Lôi Chấn lần này mang theo lực lượng hùng hậu mà tới để cô và hai nữ phục vụ khác phải một phen bận rộn, còn may tết nhất nhà khách cũng không đông, vẫn còn phòng trống có thể thu xếp được.

Sáng sớm hôm sau, Cường dậy sớm tới tìm Trần Thiến, nhưng được biết cô đã nghỉ lễ, trách nhiệm trực tết luân phiên năm nay là thuộc về một người khác.

Cường chỉ còn biết cười, mặc dù Trần Thiến sợ hắn như cọp, nhưng không phải cô gái nào cũng tránh hắn, Lưu Mẫn cô gái xinh đẹp làm cùng với Trần Thiến thậm chí ám thị có thể thay Trần Thiến đi với Cường.

Cường trêu đùa Lưu Mẫn một hồi, còn hẹn có dịp sẽ mời cô và Trần Thiến đi chơi, nhưng trước tiên Trần Thiến phải đồng ý mới được.

Không có Trần Thiến để trêu chọc nhưng mấy ngày sau đó cuộc sống của Cường cũng không hề tẻ nhạt. Hắn mỗi ngày mang theo mấy người vệ sĩ đóng giả khách du lịch tới các đoạn đê khác nhau âm thầm điều tra tìm hiểu về chất lượng công trình.

Mải mê với công việc, hắn cũng không quá lưu ý đến việc năm mới đã đến. Bất tri bất giác, Cường đã tới Huệ Châu được năm ngày, hôm nay đã là mùng ba tết, sau khi khảo sát khúc đê bao cuối cùng thuộc địa phận Huệ Châu, hắn mới nghĩ đến việc tới nhìn Vân Giang một chút.

Vân Giang tỏ thái độ xa lánh quyết liệt, để Cường có vài phần nhụt chí, bất quá hắn không thể can tâm, vì vậy mới không ngại bỏ thời gian mà chạy tới Huệ Châu. Hắn thực sự chỉ muốn nhìn cô một cái rồi đi... Không hơn!

*************

Tiểu khu Huệ Phong

"Chị Đặng..."

Trần Thiến bịt ống nói điện thoại, chỉ sợ giọng hơi to một chút là làm người ta phát hiện, đầu thò ra ngoài trạm điện thoại nhìn chiếc Mercedes màu đen đang đậu không xa:

"Chị.. Làm sao bây giờ, tên khốn đó chặn trước cổng tiểu khu rồi, ai nói cho hắn biết địa chỉ nhà em thế?"

Nghe Trần Thiến giọng lo lắng như sắp khóc, Đặng Thanh cũng rất ngạc nhiên, nghĩ lại buổi sáng Lưu Mẫn tươi cười nói chuyện với Cường, chắc cô ta nói cho hắn địa chỉ của Trần Thiến rồi, thầm hận Lưu Mẫn phá hoại quy củ.

"Hay em qua nhà chị trước?"

"Em sợ đi ra khỏi trạm điện thoại bị hắn nhìn thấy", Trần Thiến lo lắng nói.

"Vậy ở đó đợi chị, chị tới ngay, đừng để cậu ta nhìn thấy, ngàn vạn lần không được đi riêng với cậu ta"

Đặng Thanh dặn đi dặn lại, thầm nghĩ đám hoàn khố ỷ vào quyền thế trong nhà, làm việc không biết kiêng nể gì, quan viên đối phó còn dễ, con cái họ mới khó nhằn, cô cũng hơi sợ hãi.

Trần Thiến ngồi im trong trạm điện thoại không dám nhúc nhích, chỉ lo Cường phát hiện, bất ngờ thấy mẹ xách giỏ khập khiễng từ cửa tiểu khu đi ra, bà bẩm sinh một chân ngắn hơn chân kia một đoạn, cho nên đi lại rất vất vả.

Mẹ Trần Thiến đang định đi sang đường đối diện, đằng xa có một chiếc Santafe bấm còi inh ỏi, mẹ Trần Thiến muốn lùi lại nhường đường, nhưng mà chân không được nhanh nhẹn, lại bị tiếng còi xe vừa gấp và lớn dọa làm sợ, chiếc xe Santafe mỗi lúc một gần không hề giảm tốc, bà càng luống cuống, tích tắc chiếc Santafe phóng vọt qua, mẹ Trần Thiến hoảng loạn trượt chân, ngã lăn ra đất.

"Mẹ!"

Mặc dù thấy mẹ không bị xe đụng vào, Trần Thiến vẫn hoảng hồn la lên thất thanh chạy tới.

Nhưng ở gần đó, Cường đã đạp cửa xe chạy ra trước một bước, vừa đỡ bà lên vừa hỏi bà có bị làm sao không, mắt thì nhìn chằm chằm chiếc Santafe vừa dừng lại.

Từ trên xe, một tên thanh niên cao gầy bước ra, tóc nhuộm vàng thời thượng, đi tới mặt dửng dưng nhìn người bị ngã.

Nhìn thấy Cường xông ra, Trần Thiến vô thức dừng bước, do dự không biết nên đi tới hay là quay lại trốn vào trạm điện thoại, thấy mẹ cô chống tay đứng dậy, duỗi chân tỏ vẻ bình thường, lúc này mới tạm yên tâm.

Tên thanh niên thấy không đâm phải người, lại sấn sổ xông tới chỉ mặt mẹ Trần Thiến chửi bới:

"Con mụ kia, chân què thì đừng có mò ra đường bán mạng, đường không phải để đám tàn phế đi lại"

Trần Thiến nghe thấy tức giận, muốn chạy ra lý luận hộ mẹ, rõ ràng là hắn lái xe chạy ẩu, lại đem hết lỗi lầm đẩy lên người khác, còn dùng lời độc ác như vậy xỉ nhục mẹ cô, Trần Thiến vừa đi tới hai bước thấy Cường đứng dậy chắn trước người tên thanh niên tóc vàng, lạnh giọng:

" Này, mày thiếu chút nữa đâm vào người ta, sao còn chửi người ta?"

"Con mẹ nó, mày là ai? Cái mắt nào của mày nhìn thấy tao suýt đâm phải mụ ta, mày có biết tao là ai không, biết tao là ai không?"

Tóc Vàng chỉ mặt Cường chửi xơi xơi, cứ như là hắn mới là người bị hại, Cường trố mắt ra mất một lúc, vừa tỉnh lại liền tóm lấy cổ tên Tóc Vàng gằn lên:

"Tao biết mẹ mày là ai đấy!"

Nói xong, thấy tên Tóc Vàng còn vùng vẫy, Cường tóm lấy tóc hắn, tay chống lên lưng, đá một phát vào bắp chân khiến Tóc Vàng rú lên như heo bị chọc tiết.

"Đi chiếc Santafe rách nát thì đừng có ra đường hung hăng. Người khác không được đi chẳng lẽ đường cho thứ rác rưởi như mày đi?"

"Bốp! Bốp"

Lại tát cho Tóc Vàng hai cái đanh gọn, thấy khóe miệng hắn rỉ máu mới dừng tay. Tóc Vàng thấy xung quanh có rất nhiều người chỉ chực xông vào đánh mình một trận nên không dám kháng cự, nhưng vẫn mạnh miệng:

"Đồ chó hoang, mày biết tao là ai không? Có gan thì đừng bỏ đi"

"Mẹ mày chứ!"

Cường dù sao cũng là thanh niên, thầm nghĩ một tên cắc ké cũng dám sỉ nhục mình, trong phút chốc huyết tính nổi lên, hắn tóm cổ áo Tóc Vàng ấn đầu hắn vào trước mặt biển số xe mình nhàn nhạt nói::

"Tao đúng là không biết mày là ai, mày nhìn cho kỹ cái biển số này đi, tao ở đây đợi mày một tiếng, mày có gan thì cứ tới"

Rồi đẩy hắn đi, còn bồi thêm hai đá vào đít:

"Mày đừng có chùi mông, lát nữa tao còn đá thêm đấy"

Tóc Vàng hằn học chạy về, chui vào xe phóng vút đi.

Cường tới đây chỉ mang theo Đoàn Văn Hậu, thấy tình hình bất ổn, liền bảo hắn gọi thêm đám người Lôi Hạo tới.

Ra lệnh xong, thấy người phụ nữ chân khập khiễng được người mọi người xung quanh giúp nhặt đồ vật cho vào giỏ, liền hỏi:

"Bác gái, bác không sao chứ?"

"Cám ơn cậu! Uhm… chàng trai, cái thằng đó là lưu manh trên phố, cậu là người ngoài đến đừng ở lại đây mà khổ với chúng"

Mẹ Trần Thiến vất vả xách giỏ lên, lo lắng dặn Cường một câu, cám ơn người xung quanh rồi lại tập tễnh bước đi.

Cường cũng không kiên trì đưa bà ta đi nữa, xoay người bình thản chui vào xe đợi mấy người Lôi Chấn tới tụ hợp.

"Mẹ!"

Trần Thiến đợi mẹ đi tới gần trạm điện thoại mới đi ra gọi:

"Hả? Sao con lại ở đây? Con có nhìn thấy mẹ thiếu chút nữa bị người ta xô chết không?"

Trần Thiến mặt đầy hổ thẹn, không dám đáp lời, đón lấy cái giỏ, quay đầu nhìn lại, vẫn sợ Cường nhìn thấy, tuy hơi chút là ra tay đánh người chính là tính khí thô bạo nóng nảy của đám hoàn khố, nhưng trong lòng cô không ghét Cường như mới đầu nữa, dù sao Cường vì mẹ cô mà tranh chấp với người ta.

Đặng Thanh dùng một chiếc Toyota Crown chạy tới, không thấy tràng cảnh hỗn loạn vừa rồi, thấy Trần Thiến dìu mẹ đi vào con ngõ nhỏ nhà mình, thò đầu ra khỏi cửa gọi:

"Tiểu Thiến"

Mẹ con Trần Thiến quay đầu lại, nhận ra là ai, mẹ cô nói:

"Tiểu Thanh tìm con có việc, con cứ đi làm đi, mẹ tự đi được rồi"

Trần Thiến đưa giỏi cho mẹ, chui vào xe Đặng Thanh.

"Tên đó có còn ở đây không?" Đặng Thanh hỏi vội.

"Kia kìa!"

Trần Thiến chỉ chiếc xe Mercedes đằng xa:

"Cậu ta vừa đánh nhau với người ta đằng kia, còn đứng đợi người bị cậu ta đánh gọi người tới đánh nhau tiếp"

Đặng Thanh chưa nghe hết đã khinh bỉ nói:

"Loại người đó đi đến đâu cũng sinh sự, cho hắn bị ăn đòn cũng tốt, chó cắn chó mà thôi, chúng ta ở đây đợi xem kịch vui đi"

Trần Thiến đem chuyện mẹ mình thiếu chút nữa bị xô xe kể ra, Đặng Thanh cười lạnh:

"Em chắc là tên đó không quen mẹ em chứ? Em nghĩ Lưu Mẫn không đem chuyện mẹ em có tật ở chân ra nói với hắn?

"Lưu Mẫn? Cái này liên quan gì tới Lưu Mẫn?"

Trần Thiến còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao:

"Con điếm non đó vừa sáng ra đã ở cùng với tên kia, chỗ em ở chỉ có nó nói ra thôi"

Nghe xong lời này, chút xíu thiện cảm của Trần Thiến với Cường bắt đầu dao động rồi.

Đặng Thanh lái xe vào một con ngõ, chỉ lộ ra mũi trước xe, có thể nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen ở cổng tiểu khu.

Đột nhiên gió nổi lên, trời âm u, Trần Thiến thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn bầu trời bên ngoài, có vẻ như sắp mưa tới nơi rồi, kỳ quái nghĩ sao đầu xuân lại đột nhiên có mưa giông được.

"Cậu ta đợi thật sao?"

Trần Thiến ít nhiều có chút nóng ruột bất an, cô rất sợ cảnh đánh nhau:

"Hay là bảo cậu ấy đừng đợi nữa"

"Em đi đi, em tới một cái là hắn sẽ không đợi nữa đâu"

Nghe Đặng Thanh nói thế, Trần Thiến không nói gì nữa chỉ là đúng lúc này thì nột chiếc Ford Ranger, một chiếc Passat từ đầu phố rẽ vào, một trước một sau đi ra đỗ thẳng hàng với chiếc Mercedes, Lôi Chấn cùng với mấy người vệ sĩ đi ra, chia nhau đứng canh bốn cánh cửa chiếc Mercedes.

Đặng Thanh bĩu môi:

"Đấy, người ta chẳng cần em lo hộ đâu, em tưởng đám lưu manh đấu lại nổi những vệ sĩ chuyên nghiệp này à? Cho dù có cả trăm tên lưu manh thì sao, người ta nhấc điện thoại một cái là điều ngay được cảnh sát vũ trang tới"

Miệng nói thế nhưng lòng cảm thấy không chắc lắm, rốt cục thân phận của Cường là thế nào, hiện tại cô cũng không nắm chắc, phô trương thế này là quá mức rồi.

Đặng Thanh đang sát sao nhìn về phía trước thì bất ngờ bên cạnh có một đám du côn hùng hổ kéo tới, từ bên trong xe vẫn loáng thoáng nghe được lời bọn họ nói chuyện:

"Mã ca, ở Huệ Châu thật có kẻ dám đánh con trai của Hùng lão đại sao?"

"Hừ, tao cũng vừa nhận được điện, liền kéo bọn mày tới đây, thật giả tới là biết"

"Mẹ nó, đúng là ăn gan hùng mật báo, đại ca có nghe được là kẻ nào không?"

Tên xăm trổ dẫn đầu nhìn một chút chiếc Mercedes phía trước, hơi khựng người lại một chút rồi nhổ một bãi đờm:

"Mẹ kiếp, hàng này không dễ chơi đâu tụi mày"

"Sao vậy?"

"Còn sao nữa, mày nhìn biển xe kia đi, chẳng phải cái xe mấy hôm nay thường ra vào nhà khách trấn ủy sao? Có vẻ Hùng Phi hôm nay đá phải cục sắt rồi"

"Đệt, nếu thế sao Hùng lão đại không ngăn cản việc này?"

"Hùng lão đại hôm nay lên Đàm Hương Sơn thắp hương cầu may, di động không liên lạc được, việc này là do Hùng Phi tự tác"

"Chết, vậy phải làm sao đại ca?"

"Hừ, bên nào cũng không chọc được, cứ đứng cách xa một chút, không được manh động, nhìn tình huống mà ứng phó"

Đợi đám côn đồ vượt qua, Đặng Thanh chép miệng rõ to, quay lại nói với Trần Thiến:

"Nhìn thấy chưa em gái, đó là chó cắn chó có trình độ đấy, chẳng qua họ Đỗ là con chó điên hung ác mà thôi, các con chó khác không dám nhào vào cắn hắn"

Trời bắt đầu đổ mưa tí tách, đám lưu manh từ khắp nơi kéo tới mỗi lúc một nhiều, không chỉ trong ngõ mà ngoài đường cũng có, cũng học người ta mặt y phục đen từ đầu tới chân, nhưng lão đại của bọn chúng có vẻ cũng có chút đầu óc, không kẻ nào thực sự dám tới gây sự.

Đặng Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, càng làm thế này càng làm Cường thêm vênh váo mà thôi, ít nhất ở Huệ Châu không ai dám động vào một cọng lông chân của hắn sau này nữa.

Ghét nấp cùng một ngõ với đám người này, Đặng Thanh lái xe đi, đỗ dưới một cây dương gần chiếc Mercedes, có mấy mấy tên lưu manh đứng dưới cây tránh mưa.

Đặng Thanh lúc ra ngoài còn đặc biệt đổi chiếc xe khác, không lái chiếc Santafe thường dùng cho nên không sợ Cường nhận ra.

Đợi một hồi lâu, đám lưu manh đã vây kín phố rồi, nhưng không có động tĩnh gì, Đặng Thanh ngáp dài:

"Chán chưa hả? Huệ Châu chưa khi nào có cảnh đặc sắc thế này, xung quanh đây cũng phải tới hơn trăm tên lưu manh rồi ấy chứ?"

Mưa rơi lộp bộp trên cửa kính, bắn tung lên những bông hoa nước, lúc này đám cận vệ theo lời Cường đều đã chui vào xe tránh mưa.

Mưa mỗi lúc một lớn, những đám lưu lanh lại không dám tự ý rời đi, kẻ có chỗ tránh mưa tử tế còn đỡ, những tên nấp dưới tán cây, mặc dù có cành lá dầy, nhưng mưa lớn vẫn có hạt mưa liên tục rơi xuống người, thi thoảng trên trời lại "đùng" một cái, tia chớp như muốn xé toạc bầu trời, không ít tên đứng dưới mưa run run ngẩng đầu lên, chắc sợ bị sét đánh.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, Cường ngồi trên chiếc Mercedes chẳng có chút động tĩnh gì, Đặng Thanh cảm thấy rất lạ, chẳng lẽ hắn không biết đám lưu manh ở đây không ai dám động vào hắn? Cô ta quay sang Trần Thiến, cười tít mắt:

"Cường biết rõ ràng đám lưu manh ở đây biết thân phận của hắn nên chẳng dám làm gì, vậy mà hắn vẫn ở đây đốt thời gian, vì một cô gái mà gây ra động tĩnh lớn thế này, sức quyến rũ của em không tầm thường đâu nhé... Nếu là chị đã chơi với hắn một chút.

"Ừ đúng mà, hôm qua người ta khen chị ngực lớn trước mặt mọi người mà"

Trần Thiến mỉa mai lại, thần thái có chút lả lơi.

Đặng Thanh mắt rất tinh:

"Không phải là em động lòng rồi chứ, ôi con bé lẳng lơ động xuân tình rồi"

"Chị mới động xuân tình ấy"

Trần Thiến cười khanh khách. Cô thực lòng cũng khó tránh khỏi lòng hư vinh mà các cô gái bình thường đều có, ban đầu đúng là cô ghét Cường, nhưng nhìn thấy hắn vì mẹ mình mà ra tay đánh lưu manh, căm ghét cũng bắt đầu có chiều hướng biến vị.

Nhìn thấy Cường vì đợi mình, mà đợi trước tiểu khu tới gần ba tiếng, ít nhiều có chút cảm động, dù biết đám hoàn khố như Cường có thói quen chơi bời với các cô gái, không khỏi nghĩ có khi hắn thực lòng với mình.

Trần Thiến nghĩ miên man, không để ý từ góc rẽ đầu đường có một đôi nam nữ cầm ô đi qua, tới chỗ Đặng Thanh đỗ xe, người con trai thấy vô số côn đồ bỗng nhiên từ đâu tập hợp lại, có chút lo lắng nói với cô gái:

"Quái, có việc gì thế nhỉ?"

Cô gái nhìn một chút, mặt cũng hơi bất an:

"Đầu năm, không lẽ xã hội đen lại xung đột?".

Đặng Thanh ngồi trong xe, đang buồn bực vì nhìn mãi cảnh nhàm chán trước mắt, thấy một cô gái xinh đẹp, mặc váy xanh liền thân, thanh lệ thoát tục, đứng cầm ô đi trong làn mưa xuất hiện thì chép miệng:

"Sao tiểu khu nhà em toàn sinh ra loại tai họa giống em thế này?"

"Chị Đặng mới là tai họa ấy, câu này em không phải chỉ nghe một người nói đâu"

Nói xong, lại nhiền theo ánh mắt của Trần Thiến rồi nói:

"Chị nói cô gái kia à? Chị ta cũng không phải người ở đây, là con nuôi một bác trong khu phố em mới nhận thôi"

Đôi nam nữ chẳng phải ai khác chính là Trần Đan cùng Đoàn Khánh.

Trì hoãn mấy hôm, Trần Đan cuối cùng vẫn sang nhà Đoàn Khánh chúc tết, chẳng ngờ lúc về trời lại đổ mưa lớn theo đó Đoàn Khánh mới đưa cô về, đi đến đây thì gặp tình cảnh như hiện tại.

Nhan sắc mĩ lệ của Trần Đan không thoát khỏi ánh mắt của đám du côn, mặc dù bọn chúng tới đây là để trợ uy cho con trai lão đại nhưng cũng không cản trở việc ngắm nhìn mỹ nữ.

Đoàn Khánh thường tỏ ra hung hăng với Cường vậy thôi nhưng thực ra hắn cũng chỉ là một thanh niên xưa nay ít va chạm mặt trái xã hội, nhìn thấy một màn giang hồ tay cầm gậy gộc chuẩn bị giao chiến, mặt cũng trắng bệch ra, tim đập lên thình thịch.

Trần Đan thì cũng không hơn Đoàn Khánh là bao, bàn tay có chút run run, trong vô thức bám lấy một bên cánh tay Đoàn Khánh, cúi đầu bước vội về ngõ nhà mình bất quá chính vì như thế, đi được vài mét, quai chiếc giầy cao gót bên chân trái tụt ra khiến nó rơi lại phía sau.

Trần Đan theo phản xạ quay sang nhìn Đoàn Khánh, Đoàn Khánh cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng chỗ này toàn cô hồn các đảng đang nhìn chằm chằm vào hai người mình như vậy, hắn nửa muốn quay trở lại lấy guốc, nửa lại muốn nhanh chóng rời đi.

Đặng Thanh hứng thú quan sát một màn diễn ra phía trước nói:

"Nếu chị là anh chàng kia, chị sẽ quay lại nhặt guốc cho bạn gái"

Mọi việc không giống như kỳ vọng của Đặng Thanh, đợi một hồi, chàng trai kia rốt cục cũng không có dũng khí quay lại, quay sang kéo cô gái muốn rời đi, nhìn một chút vẻ mặt, Đặng Thanh thấy cô gái dường như có một chút thất vọng.

Chỉ là, mọi việc vừa diễn ra tới đây thì cánh cửa chiếc xe Mercedes màu đen đột nhiên bật mở, Cường rời xe đi về phía này, Trần Thiến giật nảy mình:

"Không phải cậu ta nhìn thấy chúng ta rồi chứ?"

Đặng Thanh trong lòng cũng hơi hồi hộp, mắt nhìn về phía trước.

Cường đi dưới mưa không có gì che chắn, chăm chú nhìn sang bên này, biểu cảm trên mặt hơi cứng, nhưng ánh mắt có gì đó làm người ta xót xa, đám vệ sĩ của hắn đều xuống xe, vội vàng cầm theo ô muốn che mưa cho hắn.

Trần Đan không nhìn thấy cảnh bên này, Cường không đợi đám Đoàn Văn Hậu che ô cho, càng bước càng nhanh tới, mắt nhìn không chớp, Trần Thiến hốt hoảng, cho rằng Cường đang tới tìm mình, tim đập loạn hết cả lên, không biết nếu Cường mở cửa xe, mình có nhẫn tâm cự tuyệt ánh mắt kia không?

Cường đi rất vội, đám Đoàn Văn Hậu không theo kịp, Trần Đan lúc này đã phát hiện ra, nhưng vì tâm lý đang rất bất an, lại có mưa che mắt, cô cũng không phát hiện là Cường.

Thấy Cường đi với một vẻ quyết tâm không gì ngăn cản được, Đặng Thanh cũng có chút khẩn trương.

Đám lưu manh tránh mưa dưới mái hiên, tàng cây bị hành động bất ngờ của Cường làm sợ điếng người, phản ứng đầu tiên là lùi lại, người ta là thành phần quan lại, xã hội đen có mấy cái gan dám đối kháng với chính phủ? Bị người ta đánh cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu, ngay phí thuốc men cũng chẳng có, lui lại chứ chả lẽ xông lên đánh à?

Trần Thiến mở đôi mắt trong sáng nhìn cả đám lưu manh lùi từng bước một, lúc này có cả một đống người đứng dưới mưa rồi, không nhịn được cười:

"Bọn họ lạ thật đấy, cứ như gặp phải hỗn thế ma vương"

Cường càng tới gần, tim Trần Thiến càng đập dữ, nhưng không phải do lo sợ hay cẳng thẳng, đó là tiếng đập thổn thức, Trần Thiến nói nhẹ như hơi thở:

"Chị... Ánh mắt cậu ấy sao mà buồn như thế?"

"Ừ"

Trần Thiến cảm nhận tâm tình của Cường qua trái tim mẫn cảm của thiếu nữ, còn Đặng Thanh nhận ra qua kinh nghiệm của cô ta về nam nhân, nên có cảm thụ khác hẳn:

"Chỉ nam nhân trưởng thành mới có ánh mắt đó... Xem ra trước kia chị đánh giá cậu ấy hơi phiến diện rồi"

Thoáng một cái đám người xung quanh Trần Đan cứ như nước trên hè chảy xuống cống, từ từ thoái lui ra xa, Cường vẫn đi thẳng tới chẳng hề có ý đổi hướng, chuyện xảy ra tiếp đó làm tất cả sững sờ, chỉ thấy hắn cúi người xuống nhặt lên chiếc guốc, đi tới trước mặt Trần Đan nhìn thẳng vào mắt cô trầm giọng:

"Để tôi giúp chị mang lại!"

Nói xong, hắn liền cúi người, một chân quỳ xuống, tay nâng chân của Trần Đan lên.

Diễn biến quá bất ngờ khiến cả Đoàn Khánh lẫn Trần Đan đứng ngây ra. Trần Đan vì đã nhận ra Cường, cả người như bị trúng điểm huyệt, vô thức để hắn đeo guốc cho mình.

Tay cầm ô của Đoàn Khánh lúc này cũng đã ngả sang một bên. Đoàn Văn Hậu, Lôi Chấn vội đi nhanh tới, giơ ô che cho cả Trần Đan và Cường.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Cường cẩn thận buộc guốc cho Trần Đan, rồi kiểm tra chiếc guốc còn lại, hết sức chăm chú như muốn đảm bảo chắc chắn nó không bị rơi ra nữa.

Đoàn Khánh sau giây phút kinh ngạc, rốt cục cũng biết người thanh niên trước mặt là ai và đang làm cái gì. Một cơn ghen tuông trong phút chốc bùng lên trong người hắn, khiến Đoàn Khánh quên đi sự sợ hãi đối vơi hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy hắn vòng tay qua eo Trần Đan, gằn giọng nói "Chúng ta đi" rồi mạnh mẽ kéo cô rời khỏi.

Trần Đan não bộ lúc này cũng vừa hồi tỉnh, nhưng cô chẳng biết nên xử lý tình huống trước mắt thế nào, cứ mơ mơ hồ hồ bị Đoàn Khánh mang đi.

Cường thấy Trần Đan không làm ra phản ứng nào, có chút xót xa, hắn đứng dậy, nhìn theo bóng lưng cô, sau cùng tự mỉm cười chua chát, trong ánh mắt đầy đau thương, quay đi mà không hề có dấu hiệu gì báo trước.

Đám vệ sĩ không cần biết chuyện gì xảy ra, lập tức đi theo cẩn thận che ô cho Cường, hết sức tận tụy.

Đặng Thanh nhìn theo bóng lưng cô độc của Cường lầm lũi tiến về xe, không ngoái đầu lại nhìn một lần nào, chiếc Mercedes chậm rãi khởi động, cùng chiếc Ford, Passat phóng thẳng đi, chớp mắt đã mất hút trong cơn mưa tầm tã, cứ như hắn chờ suốt cả buổi chiều chỉ là để buộc guốc cho cô gái bất ngờ xuất hiện kia vậy.

Nhớ lại vẻ mặt chăm chú của Cường khi đó, giống như nâng niu níu giữ cái gì đó rất quý trọng, đột nhiên trong lòng Đặng Thanh bị nỗi buồn vô cớ lấp kín, cô giống như cảm thụ được được sự mất mát đó, một cảm giác bi thương chảy nhè nhẹ trong lòng.

Trần Thiến vẫn cứ lặng người ra, nhìn theo phương hướng ba chiếc xe biến mất, không biết nghĩ gì.

Chủ sự đi rồi, đám lưu manh cũng tản đi hết.

Mãi một lúc sau Đặng Thanh mới hồi thần lại, bỗng dưng bực bội vì cảm xúc vừa rồi của mình, khẽ mắng:

"Thần kinh"

Chẳng biết là mắng Cường hay là mắng bản thân.

"Đúng là phong lưu ngấm vào máu rồi, rảnh rỗi đi buộc guốc cho người không quen biết, hừ"

Đặng Thanh nói xong thì phì cười, cảm xúc vừa rồi mình thực không nên có, thấy Trần Thiến vẫn thất hồn lạc phách ngồi thẫn thờ ở đó:

"Em không phải động lòng thật rồi đấy chứ. Hừ, loại người này... Rõ ràng là đợi em, nhưng khi thấy cô gái xinh đẹp khác là lại... hừ"

"Á"

Trần Thiến giật mình ngồi thẳng dậy, tựa hồ thấy Đặng Thanh nói thế mới là hợp lý, cố cãi:

"Chị Đặng, chị chỉ nói lung tung thôi"

Trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Đặng Thanh chẳng có tâm trạng nào trêu ghẹo Trần Thiến lúc này, nhìn làn mưa mù mịt bên ngoài, cô biết ít nhất có tích tắc mình mơ ước thành cô gái bị tuột quai guốc trong mưa kia. Nghĩ thế cười tự trào: "Mình có còn là cô bé nữa đâu, rõ ràng chỉ là tên nhãi đó phong lưu mà thôi"

Nghĩ xong, cô thở dài cho xe khởi động.