Chương 43: Hắt nước bẩn

Việt Chúa Tể

Chương 43: Hắt nước bẩn

Địa Linh Nhũ, đúng như tên gọi, được hình thành từ một loại đất đặc biệt có khả năng ngưng tụ linh khí, chỉ có điều là không biết sau bao nhiêu năm tháng mới có thể hình thành.

Tác dụng của Địa Linh Nhũ một kẻ thiếu kiến thức như Việt có thể không hiểu, thế nhưng đám người trẻ tuổi này thì đương nhiên biết rất rõ. Điều quan trọng, vì thời gian ngưng tụ quá lâu dài, vì thế độ hiếm gặp khỏi phải bàn, cho dù là cấp bậc như Loạn viện cũng không tồn tại loại vật chất này, càng không nói đến các vực chủ.

Vì thế mà Liêu vực thiếu chủ mới bất chấp tất cả, bất chấp danh tiếng để lật lọng cướp đoạt. Đó không hề là một quyết định vội vàng., vì lợi ích mà mờ mắt.

Danh tiếng xấu? Không có vấn đề gì!

Tầm mắt của hắn không đặt ở Loạn Viện, ở đại lục này, mục tiêu của hắn chính là Thần Viện, là thế giới vô tận ngoài kia. Hắn vô cùng tự tin trong nửa tháng này có thể đột phá vượt qua tấm chắn Linh Động cảnh, tiến vào bí cảnh thứ hai, sau đó tiến vào Con đường đẫm máu. Thế nhưng dù tự tin đến mấy hắn cũng không dám khẳng định mình có thể đại triển thần uy của mình ở trên con đường huyền thoại đó.

Đơn giản, đó là nơi tập trung những thiên tài từ khắp các đại lục, tập trung những kẻ biến thái nhất, hơn nữa còn tràn ngập các loại nguy hiểm, chỉ sơ sảy thôi cũng phải ôm hận. Hắn ở đại lục này có thể làm vương làm tướng trong thế hệ trẻ, nhưng chưa hẳn có thể sống sót trong đo. Thế nhưng với Địa Linh Nhũ, tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.

Chỉ cần hắn có thể sống sót, đi đến chung cực của "Con đường đẫm máu thiên tài", được Thần viện trọng điểm bồi dưỡng, trên đại lục này còn ai dám nói xấu về hắn? Dù là mấy lão già ở Loạn viện thấy hắn còn dám không cung cung kính kính?

Danh tiếng, phải đi kèm với thực lực!

Liêu vực thiếu chủ càng nghĩ càng thấy phấn chấn, mặc dù khóe miệng không ngừng có dòng máu chảy ra, sau một kích đầy phẫn nộ của thụ yêu, hiển nhiên hắn đã trọng thương.

Rất nhanh hắn đã chạy đến biên giới khu đất, vườn thuốc bạt ngàn linh dược tràn ngập linh khí đã ở trước mặt.

- Các vị, hậu hội hữu kỳ! Đa tạ!

Liêu vực thiếu chủ quay đầu lại chắp tay nói vọng một câu về nơi trung tâm khu đất, miệng nói tạm biệt nhưng hai chân không vì thế mà giảm tốc độ chạy.

Cảnh tượng giao chiến dữ dội đập vào mắt, không ngừng có tiếng rít gào của thụ yêu và tiếng chửi mắng của sáu người trẻ tuổi truyền đến tai, Liêu vực thiếu chủ khóe miệng nhếch lên, mặc kệ dòng máu đang chảy nơi khóe miệng, ngay khi quay đầu trở lại lập tức gia tăng tốc độ muốn nhanh chóng rời khỏi thảo viên.

Thế nhưng ngay khi xoay đầu, dị biến đã xảy ra!

Cảnh tượng xuất hiện trong mắt không còn là vườn thuốc với linh khí bạt ngàn hương thơm vô tận, trước mặt vị thiếu chủ lừng danh của Liêu vực là một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện, một đôi mắt vô cảm nhìn hắn. Đồng thời, một quyền vô cùng trực diện, vô cùng trần trụi mang theo mãnh liệt sát cơ đánh thẳng về thiếu chủ Liêu vực.

Vị thiếu chủ lừng danh của Liêu vực thật sự muốn ngửa mặt lên trời chửi to một tiếng!

Bị tập kích bất ngờ, cơ thể vốn đang chịu tổn thương nghiêm trọng, hiển nhiên một kích này hắn không thể tiếp được. Thế nhưng vấn đề là, muốn tránh cũng không được nữa rồi! Đối phương chọn thời điểm khiến hắn cực kỳ ức chế, đúng vào lúc bước chạy kết thúc, chân hắn sắp sửa chạm đất. Tập kích như vậy căn bản là không thể tránh né, cũng không thể kịp vận linh thuật để tránh!

Một tay đang nắm Địa Linh Nhũ, còn chưa kịp cất đi, lúc này muốn cất thì đã muộn, Liêu vực thiếu chủ chỉ đành một tay ngưng thành quyền đấm ra, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy một kích này hoàn toàn thua kém thế công của đối phương.

Uỳnh!

Thanh âm linh lực va chạm chát chúa vang lên lập tức gây nên sự chú ý của đám người trẻ tuổi.

Khi sáu người vốn đang kịch liệt chống lại thụ yêu tranh thủ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị thiếu chủ của Bắc Hoang Liêu vực vốn trước đó còn đầy đắc ý, lúc này đã như một con diều đứt dây bay ngược ra sau, miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu.

Mặc dù sáu người đều bất ngờ nhưng không mấy ai quan tâm đến họ Liêu, tất cả dùng ánh mắt tập trung vào nơi tay trái của y.

Va chạm mạnh mẽ tạo ra quá khủng khiếp, nắm tay hoàn toàn không thể nắm chặt lại, một mẩu vật chất trong suốt mang theo linh khí nồng nặc từ tay của Liêu vực thiếu chủ rơi ra. Gần như ngay lập tức được một bàn tay khác vô thanh vô tức bắt lấy.

Liêu vực thiếu chủ bất chấp danh tiếng lật lọng để đoạt được bảo nhũ, thế nhưng cuối cùng hoàn toàn là may áo cho người!

Sáu người căng mắt ra nhìn, nhưng không thể biết được cuối cùng Địa Linh Nhũ rơi vào tay ai, bởi người mới xuất hiện dùng một miếng vải bịt kín mặt mũi, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực đầy sự từng trải.

- Kẻ nào chán sống?!

Thiếu chủ Liêu vực chỉ kịp gào lên một tiếng rồi chạm đất, lại tiếp tục phum ra một ngụm máu, cả thân hình như bị kéo lê tạo thành một rãnh sâu dài mấy mét trên mặt đất.

- Ngươi nên lo đối phó cơn thịnh nộ của đồng bạn đi!

Việt buông ra một câu, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy. Đám người kia có lẽ sẽ lao vào đánh giết tên họ Liêu này, nhưng nếu hắn vẫn còn ở lại, đảm bảo tất cả sẽ bỏ qua thù hận xúm vào cướp đoạt Địa Linh Nhũ trong tay hắn. Thứ này không phải chuyện đùa!

Chạy xuyên qua vườn thuốc, Việt đưa mắt nhìn linh thảo cấp thấp bạt ngàn, lại nhìn mẩu vật chất tinh khiết trong tay. Trồng cả một vườn linh thảo thậm chí dùng cả phong ấn để bảo vệ chỉ để tạo ra thứ này, thật là đồ quý!

- Chỉ bé bằng đầu ngón út, chia làm bảy thì mỗi người được một móng tay à? Thảo nào tên họ Liêu không tiếc lật lọng!

Chỉ là một mẩu vật chất bé xíu trong suốt như thạch cao, thế nhưng Việt vẫn có thể cảm nhận được dao động linh khí mãnh liệt, rõ ràng không phải tầm thường. Chỉ cầm trên tay thôi nhưng toàn thân đã thấy vô cùng thư thái, dường như linh lực bị mất sau một kích vừa rồi đang nhanh chóng phục hồi.

Vườn thuốc đã lùi lại phía sau, Việt xông ra phía ngoài thảo viên. Đám Thực Nhân hoa đã xuất hiện trước mắt hắn.

- Có người ra kìa!

Rất nhiều người tập trung chú ý lại đây, chỉ thấy một gã từ phía sâu bên trong thảo viên chạy ra, dáng vẻ vô cùng chật vật, thậm chí có khả năng đã trọng thương. Gương mặt bịt kín bằng vải, thế nhưng không mấy ai để ý, bởi không phải hiếm gặp, có người trên mặt bị sẹo, lại có người mặt quá xấu, hay đơn giản chỉ là người ta thích thì người ta che mặt lại thôi.

Có một số trong lòng rục rịch, muốn chặn gã này lại cướp đoạt, bởi rất có thể hắn đã lấy được thứ gì đó ở trong. Thế nhưng nhìn thấy gã vượt qua Thực Nhân hoa một cách dễ dàng thì tất cả rất nhanh đè ép ham muốn xuống, chưa vội manh động.

Chỉ thấy gã bịt mặt sau khi bước ra khỏi biên giới thảo viên, liền quay đầu lại nhìn vào trong cất giọng khàn khàn chửi lớn:

- Tên họ Liêu khốn kiếp, lật lọng cướp đoạt Địa Linh Nhũ, còn đánh lão tử trọng thương! Thù này lão tử nhất định sẽ không bỏ qua!

"Cái gì? Địa Linh Nhũ?"

Tất cả mọi người giật mình kinh hãi, mở rộng tròng mắt nhìn về phía gã bịt mặt, cơ hồ tưởng mình nghe nhầm. Ba chữ Địa Linh Nhũ, đối với Linh Động cảnh có sức công phá quá mãnh liệt. Có người thậm chí có xung động muốn xông lên bắt giữ tên này hỏi rõ chuyện.

Gã bịt mặt dường như phát hiện ra tất cả ánh mắt đang tập trung vào người mình, há mồm cất tiếng chửi:

- Nhìn cái gì mà nhìn, có tin lão tử móc mắt không! Mẹ kiếp! Lão tử đến Địa Linh Nhũ cũng mất, tên khốn nào muốn chết lão tử tiếp!

Hoàn toàn là điên cuồng chửi bới, bộ dáng quả thực vô cùng liều mạng bất chấp tất cả, khiến tất cả đều im lặng.

"Tên này phát điên rồi sao?"

Đó là ý nghĩ chung của mọi người. Không ai muốn chọc kẻ điên cả, mặc dù không sợ hãi nhưng cũng không muốn lãng phí sức lực. Tiến vào Bắc Hoang phế khu, mục đích chính là đoạt cơ may.

- Hừ!

Tên bịt mặt bộ dáng uất ức vô cùng, ất ơ cất bước bỏ đi. Đi được một đoạn dường như không kiềm chế được, quay đầu lại nhìn về phía thảo viên, cất tiếng chửi lớn:

- Tên họ Liêu khốn kiếp! Cứ chờ đấy!

Nhìn bóng dáng thất thiểu lại có chút tiếc nuối đang xa dần của gã cuồng nhân, tất cả mọi người cơ hồ như đều quay đầu lại, dùng ánh mắt nóng rực dán chặt vào khu vực thảo viên, như muốn nhìn xuyên thấu bên trong.

Tình hình đại khái mọi người đã có sự nhất quán chung trong nhận thức, bên trong xuất hiện Địa Linh Nhũ, và hiển nhiên gã điên kia phát hiện ra, nhưng không ngờ bị một kẻ họ Liêu cướp đoạt. Còn kẻ họ liêu là ai, trong đầu tất cả đều có chung một cái tên, thiếu chủ Liêu vực.

Lúc này ai cũng đang suy nghĩ xem có nên chờ đợi được gã anh kiệt trẻ tuổi thân phận cực cao kia ra rồi động thủ cướp đoạt, mà không hề biết rằng gã cuồng nhân vốn thân mang thương thế bộ dáng thất thểu hoàn toàn phát điển vì mất đi bảo nhũ sau khi cách thảo viên một đoạn thì phong thái chợt biến đổi.

Nào còn bộ dáng điên cuồng, nào còn dáng vẻ thất thiểu, hắn đứng thẳng người, phong thái ung dung tiêu sái, tấm vải bị kéo xuống, một gương mặt trắng trẻo vô cùng anh tuấn hiện ra, nơi khóe miệng còn đọng lại nụ cười đầy tà mị.